"Điện hạ, xin yên tâm, nương nương chỉ là tâm tình không tốt mới dẫn đến thân thể không thoải
mái. Chỉ cần điều dưỡng tốt, tâm tình vui vẻ, sẽ không vấn đề gì." Ngự y hướng về Mộc Nguyệt Ly bước đến hành lễ, nói.
Mộc nguyệt Ly gật đầu một cái, hắn cũng đoán được vài phần.
"Ngự y, ngươi lui xuống trước đi." Hoàng hậu cách màn lụa mỏng nói với ngự y.
"Vâng." ngự y hành lễ, sau đó thối lui ra khỏi cung Phượng Nghi.
Hoàng hậu cũng cho tất cả cung nữ, thái giám rời đi, chỉ còn lại mẹ con hai người bọn họ.
"Ly nhi, có phải con nhốt con gái Âu Dương tướng quân Lan Quốc trong biệt
viện không?" Đợi sau khi mọi người đi hết rồi, hoàng hậu từ trên giường
ngồi dậy. Mộc Nguyệt Ly vội bước lên đỡ bà, sau đó lui sang một bên.
Đối với câu hỏi của mẫu hậu, mặc dù là hỏi, nhưng hắn biết bà đã rõ tất cả. Hắn không nghi ngờ mẫu hậu, nếu không có chút tài cán bà há có thể ngồi được vị trí hoàng hậu này lâu vậy sao.
"Vâng." giữa hai mẹ con cũng không cần phải giấu giếm.
"Hồ đồ." Hoàng hậu hung hăng liếc hắn một cái, "Con nên biết giờ là tình
huống gì rồi, vì chuyện thất hoàng cữu của con, mà bây giờ Quân Quốc đối với mẹ con chúng ta gặp cũng không muốn. Hơn nữa nếu con chọc phải
Tướng quân Lan Quốc, đây chẳng phải là hai mặt thù địch ư?"
"Mẫu
hậu, Lan Quốc, Quân Quốc, Yên Quốc đã liên thủ một lòng ủng hộ Ngũ hoàng đệ." Mộc nguyệt Ly nói: "Cho dù con không giấu Âu Dương Tĩnh, bọn họ
cũng sẽ không dừng tay." Đương nhiên, hắn sẽ không nói cho mẫu hậu biết. Chính vì hắn tính kế với Âu Dương Tĩnh, nên tình thế mới càng trở nên
phức tạp như vậy.
"Cái gì?" Hoàng hậu cả kinh, lại ho khan hai tiếng.
Mộc Nguyệt Ly vội vàng tiến lên vỗ lưng của bà, nhẹ giọng an ủi:
"Mẫu hậu, chuyện này nhi thần sẽ xử lý tốt. Người không cần lo lắng, trước
mắt nên tịnh dưỡng thân thể cho thật tốt rồi hãy nói."
"Ta có thể không lo lắng sao?" Hoàng hậu lắc đầu một cái: "Ngũ hoàng tử có ba nước âm thầm ủng hộ, hơn nữa trong triều cũng có thế lực, với lại phụ hoàng
con vốn cũng không muốn gặp ta, không chừng vị trí thái tử của con cũng
không giữ được."
Mộc Nguyệt Ly hừ lạnh một tiếng, mắt híp lại, bí hiểm nói:
"Vị trí thái tử của con, ai cũng không thể cướp được." gặp Phật giết Phật,
gặp Thần chém Thần. Ai muốn ngăn cản hắn lên ngôi Nhất Thống Thiên Hạ,
hắn sẽ không tiếc tàn sát tất cả.
"Đúng, vị trí thái tử của con
không thể bị cướp đi, nếu không, sẽ phụ lòng thất hoàng cữu của con"
Nghĩ đến thời gian trước thất hoàng huynh đã bỏ bà mà đi, hốc mắt hoàng
hậu lập tức đỏ.
Mộc Nguyệt Ly thấy dáng vẻ này của bà, lại khẩn trương, an ủi:
"Mẫu hậu, hiện giờ sức khỏe của người không tốt, cũng đừng nên suy nghĩ quá
nhiều. Nhi thần nghĩ, hoàng cữu ở trên trời có linh thiêng, chắc cũng sẽ đau lòng."
Hoàng hậu nghe xong, lúc này mới lau nước mắt. Nhưng
trong lòng lại nghĩ làm sao có thể không đau lòng. Bà ngẩng đầu nhìn con trai của mình, rất hi vọng hắn là kết tinh của bà và thất hoàng huynh.
Nhưng nó không phải, đây chính là điều mà trong lòng bà nuối tiếc nhất.
"Ly nhi, không phải mẫu hậu gạt con. Phụ hoàng con, ông ấy chẳng những
không muốn gặp ta, mà còn hận ta nữa." Hoàng hậu nắm chặt tay của hắn,
"Hơn nữa Quân Quốc và Mẫu Hoàng quan hệ cũng không tốt, cho nên mẫu hậu
cũng không thể giúp gì được cho con. Người duy nhất có thể trợ giúp cho
con là thất hoàng cữu, nhưng ông ấy lại đi rồi, cho nên tất cả mọi
chuyện con đều phải dựa vào sức của chính mình, biết không?"
"Mẫu hậu, vì sao phụ hoàng lại hận người?" Mộc Nguyệt Ly biết giữa hai người họ không có quá nhiều tình cảm, bình thường phụ hoàng căn bản cũng
không đến Phượng nghi cung. Đúng hơn là tương kính như băng, nhưng, hận
sao? Có phải quá nghiêm trọng hay không?
Hoàng hậu lắc đầu, vẻ mặt vì nhớ lại chuyện cũ mà có chút mê mang.
"Đó là chuyện của mười mấy năm về trước, hoàng thượng cải trang xuất cung,
sau đó, nửa năm sau hồi cung, lại mang theo về một nữ tử. Nữ tử kia được hoàng thượng sủng ái sâu nặng, hơn nữa chúng ta đều biết, nàng ta và
những phi tần khác trong hậu cung đều không giống nhau. Hoàng thượng gần như chỉ sủng ái một mình nàng ta, sau khi nàng ta vào cung, người hoàn
toàn không đến tẩm cung của những phi tần khác, bao gồm cả ta. Lúc đó ta mới được gả đến nơi này chưa lâu lắm, chưa thể giữ được lòng của người, nên rất lo lắng sẽ bị thất sủng, sẽ bị lạnh nhạt, thậm chí còn khó giữ
được ngôi vị hoàng hậu. Cho nên trong lúc nàng ta mang thai, ta đã ra
tay. . . . . ."
Mộc Nguyệt Ly đã hiểu rõ, thì ra mẫu hậu hại chết nữ tử phụ hoàng yêu thích nhất. Khó trách phụ hoàng lại hận bà.
"Nhưng mẫu hậu, nếu phụ hoàng không vì nữ tử kia mà trả thù người, chứng tỏ người ở trong lòng phụ hoàng vẫn có địa vị."
"Không ——" hoàng hậu ảm đạm cười một tiếng, "Phụ hoàng con lúc ấy kiêng kỵ
Quân Quốc, sợ vì ta mà đưa tới hai nước phân tranh. Huống chi lúc ấy ta
cũng đang mang thai, so với nữ tử kia còn sớm hơn bốn tháng, cho nên phụ hoàng con mới không ra tay với ta."
Mộc Nguyệt Ly biết mẫu hậu
nói hẳn là hắn, khó trách. Nhưng hắn cũng muốn cảm tạ lý trí của phụ
hoàng, ít nhất ông ấy không bị tình yêu làm mờ tâm trí, làm hại mẫu hậu. Cũng không vì mẫu hậu mà có phần thành kiến đối với hắn.
"Mẫu
hậu, người yên tâm. Con sẽ trở thành vị Quân Vương kế tiếp, không chỉ
như thế, con cũng sẽ Nhất Thống Thiên Hạ, hoàn thành bá nghiệp." Mộc
Nguyệt Ly ý chí mạnh mẽ, ánh mắt kiên định nói với hoàng hậu.
Hoàng hậu gật đầu một cái, thật ra thì trong lòng bà vẫn hy vọng, Ly nhi là
con của bà và Thất ca. Cho nên đối với kỳ vọng của hắn càng lớn hơn.
"Con nhớ kỹ, sau này nhất định phải vì thất hoàng cữu của con mà báo thù."
"Vâng." Mộc Nguyệt Ly gật đầu một cái, điều này là tất nhiên.
"Nhưng bây giờ, ba nước đang âm thầm ủng hộ Ngũ hoàng đệ, chúng ta trước hết
phải giải quyết nội loạn, rồi mới có thể đối phó bên ngoài." Trong mắt
Mộc Nguyệt Ly thoáng hiện ánh sáng ác độc, Ngũ hoàng đệ, muốn trách thì
trách ngươi sao phải cùng ta tranh ngôi vị hoàng đế?
"Tạm thời
không nên ra tay." Hoàng hậu từ chối không đồng ý, "Mặc dù ba nước bọn
họ cùng nhau giúp đỡ Ngũ hoàng tử, nhưng nếu chỉ là chuyện của Ngũ hoàng tử tất nhiên là sẽ có cách giải quyết. Có điều nếu mục đích của bọn họ
chỉ nhằm vào con, thì cho dù con có loại trừ đi Ngũ hoàng tử. Bọn họ
cũng có thể một lần nữa chọn ra một vị hoàng tử khác, con đâu thể loại
bỏ được tất cả các hoàng tử." Lần này, ngược lại Hoàng hậu so với Mộc
Nguyệt Ly có cái nhìn thấu đáo hơn.
"Ý của mẫu hậu là….?" Mộc Nguyệt Ly nhìn mẫu thân hỏi.
"Ly nhi, trước tiên con phải thẳng thắn nói cho ta biết. Bây giờ con dự
định làm gì với Âu Dương Tĩnh kia?" Hoàng hậu không hy vọng con mình vì
một nữ tử mà hủy đi tiền đồ của hắn.
Mộc Nguyệt Ly sững sờ, sau đó nghiêm túc trả lời:
"Nhi thần đích thực đối với nàng ta cảm thấy rất hứng thú, nhưng sau khi
biết được nàng ta đối với bá nghiệp của con có trở ngại. Con đã hạ quyết tâm phải diệt trừ nàng ta, chỉ là nàng ta quá lợi hại, nhi thần tính kế lâu như vậy, kết quả vẫn là nàng ta thắng."
Nghe được lời của
con, hoàng hậu nhíu chặt chân mày. Về phần Âu Dương Tĩnh, bà cũng từng
phái người đi điều tra qua, đương nhiên biết nàng có bao nhiêu lợi hại,
bản lĩnh. Ban đầu bà cũng từng nghĩ cách để nữ tử này tương trợ cho con, nhưng bây giờ xem ra là không có khả năng, hơn nữa theo như lời con
nói, nàng ta còn có thể còn là chướng ngại lớn nhất.
"Ta có một cách, nói không chừng có thể thử." Hoàng hậu suy nghĩ một chút nói.