Một đôi nam nữ xuất hiện ở trấn nhỏ, hai người dung mạo tuấn tú. Nam tử mặc trên người trường bào màu trắng, vấn quanh eo là thắt lưng màu ngọc,
ánh mắt sáng ngời, khóe miệng mỉm cười, dáng vẻ hào hoa phong nhã; nữ tử xinh đẹp động lòng người, quần màu hồng nhạt, áo khoác lụa mỏng, lưng
đeo ngọc tiêu, mỉm cười hai má lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào.
Trong trấn nhỏ đều là thương nhân qua lại, còn có dân chúng bản địa, ngẫu
nhiên sẽ xuất hiện binh lính. Ít có dịp nhìn thấy một đôi nam nữ như vậy khiến người ta nhìn cảnh đẹp mà ý vui, mọi người đem ánh mắt rơi xuống
trên người bọn họ.
Đối với nam nữ đi thuê quán trọ, mới vừa tới ngoài quán trọ, điếm tiểu nhị lập tức ân cần đón chào.
"Hai vị khách quan, nghỉ trọ sao?"
Thiếu nữ gật đầu, cho tiểu nhị một cái tươi cười.
Tiểu nhị cũng là một thiếu niên, nên khi nàng cười với hắn một cái, hắn đã
cảm thấy bản thân như uống rượu say, mặt cũng đỏ cả lên. Không nhớ rõ
chính mình làm cách nào dẫn đôi nam nữ kia vào quán trọ, cho đến khi
chưởng quầy hỏi:
"Công tử và cô nương đây chắc là người từ bên ngoài đến."
"Đúng vậy." Bọn họ cười khanh khách gật đầu.
Chưởng quỹ nhìn thấy bọn họ tâm tình tốt, cũng cảm thấy mình tự dưng vui vẻ, không tự chủ được hướng về bọn họ tươi cười.
"Hai vị hẳn là một đôi vợ chồng trẻ rồi, ở đây chúng ta vừa vặn có một gian phòng hảo hạng."
Lời ông vừa ra khỏi miệng, đôi nam nữ lập tức sửng sốt, nhất là nam tử mặc
áo bào trắng, khuôn mặt ửng đỏ; ngược lại nàng kia thần thái lại bình
tĩnh, lắc lắc đầu:
"Chưởng quầy, ông nhầm rồi."
"Không
phải vợ chồng sao?" Chưởng quỹ trước hết sửng sốt, tiếp theo lại gật đầu xin lỗi."Thực xin lỗi, thực xin lỗi, cũng do lão xem hai vị rất có
tướng phu thê."
"Tướng phu thê?" Nữ tử, cũng chính là Âu Dương
Tĩnh khóe miệng co giật, bọn họ là anh em, lại là anh em sinh đôi. Tuy
theo tuổi tác lớn lên, đã không như còn giống nhau như hồi còn nhỏ nữa,
nhưng ít nhất cũng còn có ba bốn phần giống nhau chứ.
"Chưởng
quầy, hai gian phòng hảo hạng." Âu Dương Tĩnh không hề cùng chưởng quầy
dài dòng, tuy vừa rồi nghe câu này, trong lòng nàng cũng không có biến
động, nhưng nghiêng đầu nhìn Âu Dương An. Hắn lại lộ ra khuôn mặt tuấn
tú trắng bệch, hay là thôi đi.
"Nhưng chỉ còn một phòng thôi."
Chưởng quầy xin lỗi, không phải mới nói đó sao? Bọn họ thật không phải
vợ chồng à? Ông thực sự cảm thấy bọn họ có tướng phu thê mà. Bằng vào
ông có kinh nghiệm nhìn người mấy chục năm qua, làm sao có thể nhầm lẫn
được? Hẳn là hai người còn chưa trở thành vợ chồng, hoặc giả bọn họ là
đôi tình nhân bị người nhà phản đối nên bỏ trốn?
"Tĩnh nhi, hay
là, chúng ta đổi quán trọ đi." Âu Dương An nói với Âu Dương Tĩnh, vừa
rồi nghe được chưởng quầy nói bọn họ có tướng phu thê, tim của hắn lại
xao động. Nhiệt độ trên mặt ngay cả mình cũng cảm thấy bỏng đến dọa
người. Bây giờ quán trọ lại chỉ còn có một phòng, hắn làm sao dám ở
chung một phòng với nàng đây?
"Cũng được." Âu Dương Tĩnh gật đầu, nhưng hai người còn chưa kịp xoay người rời đi, chợt nghe chưởng quầy nói chuyện.
"Hai vị khách quan, trấn chúng ta thường xuyên có thương nhân lui tới. Quán
trọ đều chật người rồi, quán trọ của lão còn có một gian phòng, nhưng
nếu các vị đến nhà trọ khác khẳng định cũng là không có phòng đâu."
Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh nhìn nhau, có chút hoài nghi.
"Khách quan, nếu các vị không tin, hay là các vị đi xem trước đi. Lão cũng là
muốn tốt cho các vị thôi, đỡ cho các vị đến lúc đó không tìm được phòng, trở về đây, ngay cả một phòng cuối cùng của chúng ta cũng bị người khác đặt mất." Chưởng quầy thấy bọn họ không tin, không khỏi lắc lắc đầu
nói.
"Khách quan, thật đó." Điếm tiểu nhị cũng xen mồm, "Không
biết gần đây có chuyện gì xảy ra? trong trấn nhỏ của chúng ta đột nhiên
có rất nhiều người, trấn trên có chừng mấy gian quán trọ đều đầy hết
rồi."
"Đột nhiên có rất nhiều người sao?" Âu Dương Tĩnh nhìn bọn họ hỏi, một bên cân nhắc xem chuyện này có phải có vấn đề không?
"Cũng không phải." Chưởng quầy cùng điếm tiểu nhị đều gật đầu, "Trông bọn họ
giống như thương nhân, nhưng cũng không phải thương nhân. Cũng không
biết làm cái gì nữa, tóm lại, có rất nhiều người đến."
Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh lại nhìn nhau, sau đó Âu Dương Tĩnh lấy bạc ra đặt trên quầy, nói:
"Vậy lấy gian phòng hảo hạng đi."
"Được, được." Chưởng quầy gật đầu, nhận lấy bạc, một bên vẫy vẫy tay với điếm
tiểu nhị." Tam nhi, dẫn hai vị khách quan lên phòng đi."
“Vâng”
điếm tiểu nhị gật đầu, hướng tới Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh bày ra tư
thế mới, nói."Hai vị khách quan mời theo tiểu nhân."
Anh em Âu Dương An gật đầu, theo điếm tiểu nhị lên lầu.
Điếm tiểu nhị dẫn bọn họ đến gian phòng lớn căn thứ ba, đẩy cửa, đứng ở bên cạnh để cho hai người đi vào.
Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh vào phòng, đánh giá, bên trong chỉ có một
giường, còn có bàn, không lớn, nhưng coi như sạch sẽ. Không khiến người
ta cảm thấy không thoải mái.
"Hai vị khách quan, có vừa lòng không?" Điếm tiểu nhị ở một bên quan sát vẻ mặt.
Âu Dương Tĩnh gật đầu, quay đầu hướng về tiểu nhị cười nói:
"Không tệ lắm, rất sạch sẽ. Cám ơn tiểu nhị, ngươi xuống trước đi. Có việc lại gọi ngươi."
“Được.” Điếm tiểu nhị gật đầu, xoay người rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh, nhưng chẳng biết tại
sao, Âu Dương An đột nhiên cảm thấy khó chịu, rất không thoải mái. Tuy
lúc trước, anh em bọn họ đều là hai người ở cạnh nhau. Nhưng kể từ khi
biết em gái kỳ thật linh hồn là một người khác thì có nhiều lúc hắn sẽ
cảm thấy không được tất nhiên, sẽ đem nàng ấy trở thành một nữ tử khác.
Chẳng hạn như bây giờ, hắn còn có cảm giác xấu hổ khi cô nam quả nữ ở
chung một phòng. Ánh mắt không dám nhìn Âu Dương Tĩnh, chỉ đến bên cạnh
bàn cầm lấy ly trà.
"Tĩnh nhi, đêm nay muội ở đây đi. Huynh xuống ngủ trong xe ngựa." Lúc đến đây bọn họ có thuê xe ngựa, cả phu xe nữa.
Còn bọn họ thì hóa trang thành thương gia.
"Ở xe ngựa?" Âu Dương
Tĩnh nhìn hắn vẻ mặt không được tất nhiên, trong lòng cũng rõ giữa hai
người kỳ thật đã có cảm giác ám muội tồn tại. Nhưng nàng mấp máy môi,
nói với hắn."Cứ ở đây đi, muội nằm trên giường, mà trong phòng chỉ có
một cái giường, đành phải vất vả Ca buổi tối ngủ trên giường cùng muội . . . . . ."
"Không được, như vậy sao được?" Âu Dương An lắc lắc đầu, từ chối.
"Có gì không được chứ?" Âu Dương Tĩnh cố ý nói, "Chúng ta trước kia cũng ngủ chung với nhau mà."
Đương nhiên là chỉ thời gian hai người còn nhỏ.
Quả nhiên, khuôn mặt tuấn tú của Âu Dương An đỏ cả lên, không được tất nhiên biện minh:
"Đó là trước đây, giờ chúng ta đã trưởng thành."
"Được rồi, ca. Cứ quyết định vậy đi." Âu Dương Tĩnh phất phất tay, không cho hắn tiếp tục nói nữa.
"Buổi tối chúng ta ra chỗ quân doanh xem xem."
Âu Dương An thấy thế, chỉ đành thở dài, gật đầu.
“Được.” hắn biết, sau khi từ quân doanh trở về, mình sẽ không ngủ được.