Âu Dương Tĩnh hoả
tốc đem huynh trưởng mang về Phủ tướng quân, không để ý ánh mắt tò mò,
kinh ngạc của mọi người. Thói quen mỉm cười trên mặt đã sớm thu lại, đôi con ngươi sắc lạnh nhìn về phía người ở đó, lạnh lùng phân phó:
"Người đâu, mời hết tất cả đại phu tốt nhất trong thành đến đây."
Hạ nhân len lén đánh giá Âu Dương An được Bạch Hổ cõng trên lưng không có
động tĩnh gì, lại dò xét vẻ mặt Âu Dương Tĩnh không thích hợp. Lập tức
đoán được chỉ sợ là Tứ thiếu gia đã xảy ra chuyện, nhưng bọn họ cái gì
cũng không dám nói.
"Vâng, nô tài lập tức đi ngay."
Đột nhiên, ba anh em Âu Dương Tinh đi tới, nhìn Âu Dương An không có phản ứng, khóe môi giơ lên không có ý tốt tươi cười.
"A, làm sao thế? Hắn không phải đã chết chứ."
Âu Dương Tĩnh mắt lạnh, không nói hai lời, bay thẳng đến chỗ Âu Dương Tinh dương tay giáng xuống một cái tát.
Chát một tiếng, mặt Âu Dương Tinh lập tức sưng phồng. Có thể thấy được Âu
Dương Tĩnh xuống tay sức lực lớn thế nào, một chưởng này chẳng những
khiến bọn Âu Dương Tinh sửng sốt, còn làm cho bọn hạ nhân run sợ không
nhẹ. Ngũ tiểu thư lại dám đánh Đại thiếu gia, xong rồi, trong chốc lát
thôi không chừng sẽ xảy ra đổ máu.
"Tiện nhân chết tiệt, ngươi
dám đánh ta?" Âu Dương Tinh che mặt, tức giận trừng mắt Âu Dương Tĩnh.
Ánh mắt như dao, hận không thể một đao đem nàng lăng trì mà chết.
Âu Dương Tĩnh liếc xéo hắn một cái, ánh mắt lạnh lùng làm bọn Âu Dương Tinh rùng mình một cái. Nàng mở miệng:
"Còn dám nói lung tung một câu nữa thôi, ta lập tức cho ngươi cả đời cũng không mở miệng được."
"Ngươi, ngươi dám ——" Âu Dương Tinh sợ hãi không nhẹ, trong lòng càng run rẩy.
Âu Dương Tĩnh hừ lạnh một tiếng, như đang cười Âu Dương Tinh ngu ngốc.
Bọn Âu Dương Tinh bị ánh mắt Âu Dương Tĩnh nhìn không dám mở miệng nữa.
"Một nén hương, tìm tất cả đại phu nổi danh đến đây cho ta. Nếu không, các
ngươi cút ngay đi." Âu Dương Tĩnh không để ý tới bọn Âu Dương Tinh, quay người hướng về hạ nhân nói.
"Vâng, vâng" Đám hạ nhân vừa nghe, không dám nhiều lời nữa, lập tức theo hướng bên ngoài phủ chạy đi.
Mà Âu Dương Tĩnh cũng không để ý tới đám người Âu Dương Tinh kia, vỗ lưng hổ, để cho Bạch Hổ cõng anh em bọn họ về phòng mình.
Ba anh em Âu Dương Tinh nhìn bóng lưng Âu Dương Tĩnh, tức giận đến phát
cuồng, nhưng đồng thời cũng lo lắng. Mẫu thân muốn dùng Âu Dương An để
uy hiếp Âu Dương Tĩnh, bây giờ Âu Dương An đã được nàng ta cứu trở về,
kế hoạch thất bại. Nếu để Âu Dương Tĩnh biết là bọn họ làm, chỉ sợ sự
tình sẽ phiền toái.
"Đại ca, Nhị ca, chúng ta đi tìm mẫu thân." Âu Dương Thấm nói với hai huynh trưởng.
“Được.”
. . . . . .
Một nén hương sau, hạ nhân quả nhiên mang theo đại phu nổi tiếng nhất trong thành trở lại.
Âu Dương Tĩnh lập tức cho các đại phu đi lên bắt mạch cho Âu Dương An,
nhưng không sao lường trước các đại phu bắt mạch xong đều nhíu chặt mày, vẻ mặt không có cách.
"Đại phu, đại ca của ta thế nào?" Âu Dương Tĩnh hỏi, trên mặt không lộ ra biểu tình gì.
Mấy đại phu nhìn nhau, sau đó hướng về Âu Dương Tĩnh lắc lắc đầu:
"Thứ cho chúng ta bất lực, thật sự không biết Âu Dương công tử vì sao hôn mê bất tỉnh."
"Đúng vậy, trải qua kiểm tra, Âu Dương công tử cũng không có chỗ nào không ổn. Nhưng lại tìm không thấy nguyên nhân."
". . . . . ."
Mấy đại phu này cũng đều xem như danh y rồi, lại không làm rõ được nguyên nhân.
"Có điều, nếu là ngự y nói không chừng sẽ có thể biết được nguyên nhân đó." Trong đó một gã đại phu thấy sắc mặt Âu Dương Tĩnh không đúng, nhịn
không được đề nghị.
"Đúng, đúng, đúng. Ngự y nhất định có thể tra ra nguyên nhân." Những người khác cũng tán thành.