Ngự Thú Nữ Vương

Chương 59: Q.2 - Chương 59: Dẫn Lâu, Ám Lâu chi chiến (thượng)




Trong sân, trên bàn đá đầy rượu ngon, ánh trăng sáng tỏ, bồn hoa lay động. Đây vốn là cảnh đẹp để ngắm trăng. Nhưng mà, Vân Tuyệt Trần đầy lòng sầu tư. Một người nâng chén không tiếng động kể ra trong lòng buồn khổ.

A Mộc đứng cách đó không xa nhìn chủ nhân, cũng nhịn không được buồn rầu theo người. Hắn biết chủ nhân kỳ thật cũng không thích Lâm Sơ Hạ, ngược lại lại thích Âu Dương cô nương mới quen không lâu. Nhưng một người là minh chủ võ lâm, một người bị người trong giang hồ coi là yêu nữ, hai người bọn họ lập trường đối địch. Cho nên người buồn khổ, nhưng lại không thể nói ra.

Vân Tuyệt Trần lại rót rượu một ngụm rượu, ai nói rượu có thể quên sầu. Hắn có cảm giác mình càng uống càng thanh tỉnh, rượu vào tâm khổ sầu càng sầu. Buông ly rượu ra, hắn thở dài.

"Một người uống rượu rất không thú vị, hay là ta uống với ngươi."

Một tiếng truyền đến, Vân Tuyệt Trần cả kinh, A Mộc cũng cảnh giới, ánh mắt nhìn quanh bốn phía.

"Ai? Đi ra!" Vân Tuyệt Trần trên mặt sầu muộn chợt lóe lên.

"Ta." Một bóng dáng màu bạc xuất hiện, đeo mặt nạ màu bạc, là huynh trưởng cùng cha khác mẹ Vân Hạo Trần sao?

"Đại ca ——"

Vân Tuyệt Trần sửng sốt, không ngờ Vân Hạo Trần sẽ đi qua. Quan trọng là hắn và Vân Hạo Trần căn bản không thân, tuy Vân Hạo Trần hiểu được năm đó phụ thân không phải là cố ý vứt bỏ hai mẹ con bọn họ, nhưng có thể khiến cho huynh ấy nhận tổ quy tông lại khó khăn. Cho nên lúc này nhìn thấy Vân Hạo Trần đến đây, Vân Tuyệt Trần mới cảm thấy ngạc nhiên.

A Mộc nhìn thấy là một thiếu gia khác, lập tức xoay người rời đi. Chỉ chốc lát sau lại mang đến một bộ đồ uống.

Vân Hạo Trần nhìn thoáng qua A Mộc, gật đầu, một tên hầu thông minh.

"Đại ca, sao huynh lại tới đây?" Vân Tuyệt Trần biết huynh trưởng không thể không có lý do gì mà tới đây, cho nên mở miệng hỏi.

Vân Hạo Trần nhìn hắn một cái, sau đó lập tức ngồi xuống nhận lấy ly rượu A Mộc rót cho hắn nhấp một ngụm, sau đó nói với Vân Tuyệt Trần:

"Ta vì Âu Dương Tĩnh mà đến."

Vân Tuyệt Trần đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhìn Vân Hạo Trần, hoảng hốt hỏi tới:

"Có phải nàng ấy đã xảy ra chuyện gì không?" liệu có phải có người yêu cầu Ám Lâu đuổi giết nàng không đây?

Vân Hạo Trần không trả lời, ngược lại nhìn hắn, nhíu chân mày nói:

"Ngươi vì nàng ta mà uống rượu giải sầu?"

Vân Tuyệt Trần không đáp, nhưng vẻ mặt đã nói lên tất cả.

Vân Hạo Trần thấy thế lại lắc đầu, không ngờ Vân Tuyệt Trần thật sự thích Nữ tử cưỡi thú kia. Hắn thừa nhận Âu Dương Tĩnh không giống người thường, dáng vẻ cũng thanh lệ động lòng người. Nhưng cũng đâu phải xuất sắc nhất.

"Nàng ta cướp đi Dẫn Lâu lâu chủ từ trong tay ta."

Vân Hạo Trần chỉ nói một câu như vậy, nhưng hắn nhìn thấy vẻ mặt Vân Tuyệt Trần khẽ biến, cũng hiểu được hắn ta đã hiểu ý mình.

Vân Tuyệt Trần thật sự đã hiểu, hắn còn tưởng là có người đưa ra giao dịch với Ám Lâu. Muốn bọn họ đuổi giết Âu Dương Tĩnh, nhưng bây giờ phát hiện ra so với suy nghĩ của mình sự việc còn nghiêm trọng hơn nhiều. Tuy quan hệ giữa mình và Vân Hạo Trần trong lúc đó thủy chung có một phần ngăn trở, nhưng hắn lại chú ý chuyện của huynh trưởng. Biết gần đây xuất hiện một Dẫn Lâu là đối thủ của Ám Lâu, Dẫn Lâu lâu chủ đã trở thành cái gai trong mắt huynh trưởng. Thật không ngờ Âu Dương Tĩnh lại cứu đi Dẫn Lâu lâu chủ, vậy không phải là trực tiếp cùng Ám Lâu đối nghịch sao?

"Đại ca. . . . . ." Vân Tuyệt Trần nhìn Vân Hạo Trần, muốn mở miệng nói giúp cho Âu Dương Tĩnh. Nhưng lại nói không nên lời, một bên là nữ tử trong lòng, một bên là huynh trưởng ruột thịt. Hai bên đều quan trọng, hắn phát hiện mình quả thực rất đáng buồn lại lâm vào tình thế khó khăn phải lựa chọn.

"Cái gì cũng đừng nói."

Vân Hạo Trần giơ tay ngăn lại Vân Tuyệt Trần, "Ta biết ngươi muốn nói gì, nhưng Dẫn Lâu lâu chủ đã hứa hẹn làm người hầu của Âu Dương Tĩnh. Hơn nữa nàng ta cũng đã nói nếu muốn động đến Dẫn Lâu, thì hãy cùng nàng ta so chiêu. Cho nên ta và nàng ta nhất định là kẻ địch."

"Nàng ấy sẽ trở thành chủ nhân của Dẫn Lâu?" Vân Tuyệt Trần giật nảy mình, hiện giờ chuyện phiền phức của Âu Dương Tĩnh đã đủ nhiều rồi. Không ngờ nàng lại còn đụng đến Dẫn Lâu. Dẫn Lâu cũng giống Ám Lâu, ở trên giang hồ là hắc đạo. Hơn nữa Dẫn Lâu mặc dù mới thành lập được ba tháng, nhưng kỳ thực lực lượng tương đối bá đạo.

"Chắc là vậy." Vân Hạo Trần gật đầu, sau đó lại liếc mắt nhìn Vân Tuyệt Trần một cái."Nếu ngươi muốn ta buông tha cho nàng ta, thì hãy khuyên nàng ta đừng ở chung một chỗ với người của Dẫn Lâu, nếu không. . . . . ."

Vân Tuyệt Trần nghe xong lời của huynh ấy lại nhăn chân mày, đáy mắt cũng thoáng hiện chua xót. Thật sự hắn cũng muốn khuyên, nhưng bây giờ bản thân đã cùng bọn họ trở thành đối địch. Chia tay lần trước nàng đã nói qua, từ nay về sau, bọn họ chỉ là hai kẻ xa lạ.

Nhưng hai người dường như tính toán sai rồi, Ám Lâu căn bản không phải là đối thủ của Âu Dương Tĩnh. Hơn nữa mặc dù Ám Lâu không đưa ra hành động đối với Dẫn Lâu. Nhưng người của Dẫn Lâu cũng phải vì lâu chủ mình mà báo thù.

. . . . . .

Dẫn Lâu

Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh đến Dẫn Lâu có năm ngày, thời gian tuy ngắn, cũng đủ khiến cho mọi người ở Dẫn Lâu biết hai người này không đơn giản, thật sự có bản lĩnh, nhất là khi biết được Âu Dương Tĩnh chính là Nữ tử cưỡi thú trên giang hồ đồn đãi ồn ào huyên náo, đều hiếu kỳ vô cùng.

Âu Dương Tĩnh hiểu được điều này, nên cũng không bỏ qua cơ hội lập uy tốt như vậy. Nàng có thể thổi tiêu gọi thú, nhưng lần này không phải mãnh thú, nàng mượn cái hồ phía trước Dẫn Lâu, dưới đó không phải có rất nhiều cá sao? Nàng dùng tiếng tiêu gọi đến vô số cá nhảy lên trên mặt nước, cá khiêu vũ đàn đàn, người ở Dẫn Lâu xem mà trợn mắt há hốc mồm, vậy cũng được?

Âu Dương Tĩnh không phải chỉ có mỗi bản lĩnh điều khiển cá, lúc cùng với Âu Dương An lấy ra Tử Nguyệt, Lăng Tiêu kiếm, mới chân chính khiến mọi người ở Dẫn Lâu kinh hãi. Sau đó, thừa dịp mọi người còn trong kinh ngạc ra tay đánh phủ đầu, nàng đem cách thức điều tra, quản lí ở hiện đại áp dụng vào, như vậy người của Dẫn Lâu dù không bội phục cũng phải phục. Bây giờ Âu Dương Tĩnh đã làm cho tất cả mọi người ở Dẫn Lâu tâm phục khẩu phục rồi, bọn họ tình nguyện bán mạng vì nàng.

"Chủ nhân, Thiếu Lâu chủ hôm đó ra ngoài bị người của Ám Lâu phục kích, chúng ta nên vì ngài ấy báo thù mới phải?" Bạch Ngọc mở miệng, lâu chủ chân chính bị gọi thành Thiếu Lâu chủ, hơn nữa tuy đám người Ám Lâu cũng không có động tĩnh gì. Nhưng trong lòng mọi người đối với bọn họ tức giận không giảm chút nào, dám phục kích Thiếu Lâu chủ, bọn họ tất nhiên muốn phản kích.

"Đúng vậy."

Lam Hồ cũng tiếp lời, "Chủ nhân, không thể dễ dàng buông tha cho Ám Lâu được. Nếu không bọn họ sẽ tưởng rằng Dẫn Lâu chúng ta sợ bọn họ. Tuy người của Dẫn Lâu không nhiều lắm, nhưng chưa từng sợ ai bao giờ."

Thanh Mê và Tử Ly không nói chuyện, nhưng đều gật đầu.

Âu Dương Tĩnh cười, bọn họ không nói, nàng cũng sẽ có động tác. Đó là đòn khai hỏa cho Dẫn Lâu, đồng thời cũng là cơ hội tiêu diệt thế lực địch.

"Thù, chúng ta nhất định phải báo, nhưng cũng không cần quang minh chính đại theo đấu với bọn họ." Nhân số Dẫn Lâu thật sự là phần thiệt. Nhưng bọn họ dù sao cũng là tổ chức sát thủ, không cần phải hành động quang minh. Hơn nữa Dẫn Lâu Bạch Hạc đường và Thanh Lộc đường cũng đang phụ trách tình báo, cho nên tất nhiên có thể lợi dụng.

Bạch Ngọc bọn họ nhìn nhau, sau đó cùng kêu lên đáp:

"Chủ nhân xin phân phó." Bọn họ biết chủ nhân khẳng định có chủ ý.

Ánh mắt Âu Dương Tĩnh híp lại, gật đầu cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.