"Sao nàng không đi?"
Mộc Nguyệt Ly vừa tới sân thì nhìn thấy Âu Dương Tĩnh đang nhàn nhã ngồi
trên ghế đá trong viện, thỏa mãn ngắm nhìn hoa thu bên cạnh. Trên bàn đá đặt mâm đựng trái cây, nước trà, hoàn toàn là phong cách của đại tiểu
thư. Nghe được giọng của hắn, miễn cưỡng quay đầu lại liếc hắn một cái.
"Không phải ngài mời ta tới sao?" Chữ mời kia được tăng thêm âm điệu, rõ ràng
nói cho hắn biết. Mời Thần đến thì dễ, tiễn Thần đi rất khó.
Mộc
Nguyệt Ly không biết Âu Dương Tĩnh rốt cuộc đang giở trò quỷ gì? Nhưng
nàng không đi, thật ra trong lòng hắn trái lại thấy vui. Hắn sinh ra tôn quý, từ trước đến nay muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Không thành công đánh hạ nữ tử Âu Dương Tĩnh này, chuyện này thật sự để lại trong
lòng hắn một vết thương. Nếu nàng ở lại, có lẽ hắn còn có chút hy vọng
mỏng manh.
Mộc Nguyệt Ly rời chỗ ngồi đến bên cạnh Âu Dương Tĩnh, gật đầu với nàng một cái:
"Nếu nàng không đi, vậy cũng đừng hối hận."
Hai mắt Âu Dương Tĩnh liếc hắn, quay đầu lại không hề nhìn hắn nữa. Hoàn toàn coi hắn như một bối cảnh.
Trong lòng Mộc Nguyệt Ly như muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc cái gì cũng nói không ra, trực tiếp phất tay áo rời đi.
Âu Dương Tĩnh nhìn Mộc Nguyệt Ly đi rồi, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ
cười quỷ dị. Nàng không đi, đương nhiên là vì muốn xem kết quả kế tiếp
của Mộc Nguyệt Ly.
Thời gian như nước, Âu Dương Tĩnh ở trong biệt trang ngược lại nhận ra một điều, khoảng thời gian này bản thân một
chút cũng không có cảm giác là con tin. Vốn dĩ Mộc Nguyệt Ly cũng không
căn dặn hạ nhân làm khó dễ gì nàng, mặc dù bọn họ cũng không có khả năng đó.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng đúng hạn lại lên.
Âu Dương Tĩnh vừa chuẩn bị nằm xuống ngủ, lại thấy Vân Khinh Cuồng xuất hiện trong phòng. Nàng tất nhiên ngồi dậy, nhìn hắn hỏi:
"Cuồng, không phải ngươi nói là có chuyện trở về chỗ của ngươi sao?" Hổ Vương, chắc hắn cũng có một đám binh tướng.
Vân Khinh Cuồng lắc đầu một cái, ngồi vào cái ghế bên cạnh, đáp:
"Ta đúng là phải về, có điều ở trên đường gặp được An nhi. Hắn chạy tới nơi này, đoán chừng sau một ngày là có thể vào thành. Ta đã cho người của
Dẫn Lâu đi tiếp ứng hắn."
Âu Dương Tĩnh nghe nói Âu Dương An tới, trên mặt lộ ra nụ cười. Lần này vì chuyện của Âu Dương Ngự và Tô Ngâm
Duyệt, bọn họ đã chia tay suốt hơn một tháng, bây giờ muốn gặp nhau, dĩ
nhiên là tình ý lâu dài.
"Được, ta biết rõ rồi." Âu Dương Tĩnh gật đầu một cái, "Phụ thân ta và Duyệt tỷ bên kia thế nào?"
"Không có gì, đệ đệ ngươi trông vô cùng tốt. Bọn họ biết ngươi không sao, tất
nhiên cũng yên tâm. Âu Dương tướng quân đã đến biên quan, cho nên An mới có thể rút ra chút thời gian vội chạy tới đây." Vân Khinh Cuồng thay
bọn họ giải thích.
"Vậy cũng tốt." Âu Dương Tĩnh gật đầu, "Ngày
mai ta sẽ đi gặp Tử Thư" Cũng nên cùng bọn họ thương lượng bước tiếp
theo của kế hoạch phải làm gì.
Vân Khinh Cuồng cũng gật đầu, hai người ngồi nán lại nói chuyện được một lúc, Vân Khinh Cuồng mới rời đi.
Ngày hôm sau, Âu Dương Tĩnh muốn ra khỏi trang. Nhưng Mộc Nguyệt Ly không ở
trong trang, quản gia không làm chủ được, cũng không ngăn được nàng.
Đành phải một mặt phái người đi thông báo Mộc Nguyệt Ly, một mặt phái
người đi theo phía sau Âu Dương Tĩnh.
Âu Dương Tĩnh quay đầu lại
nhìn hai tên hộ viện, chỉ cười cười, cũng không coi là quan trọng lập
tức đi ra ngoài. Muốn đi thì cùng đi, để xem các ngươi có thể theo tới
bao lâu.
. . . . . .
Bên kia, lúc Mộc Nguyệt Ly nhận được
tin tức, thì Âu Dương Tĩnh đã ra khỏi trang, ánh mắt thâm thúy híp lại.
Âm thầm tự hỏi, có phải nàng muốn đi gặp ai đó hay không? Sau một phen
suy nghĩ, hắn lập tức đứng lên, dẫn theo người xuất cung, chuẩn bị đi
tìm hiểu Âu Dương Tĩnh rốt cuộc sẽ làm gì để đối phó với hắn?
Ra
khỏi cung, trên người Mộc Nguyệt Ly là một bộ cẩm y màu bạc, tác phong
nhanh nhẹn. Mặc dù người khác không biết thân phận của hắn, nhưng nhìn
bề ngoài tuấn tú như vậy, cũng khiến người ta cảm thấy chói mắt .
Mộc Nguyệt Ly không để ý đến chuyện người khác đang quan sát, hắn mang theo thị vệ chạy đuổi theo ám hiệu mà hộ viện để lại sau lưng Âu Dương Tĩnh. Ngay trong lúc chuyển qua đường tắt thì có người ngăn cản đường đi của
hắn.
"Vô Lượng Thọ Phật ——"
Một đạo sĩ xuất hiện trước
mặt Mộc Nguyệt Ly, quần áo đạo sĩ từ trên xuống dưới đều cũ nát, mặc vào cũng không nghiêm cẩn (nghiêm chỉnh + cẩn thận), ngược lại còn rộng
thùng thình, trên tay cầm cây phất trần, mà lông trên cây phất trần cũng không còn được mấy sợi. Tóm lại, vị đạo sĩ này cho người ta cảm giác
chính là…. ..nói không được. (tả cái ông nì í ẹ thiệt..đọc mừ méc cừ
gúm)
"Đạo sĩ ở đâu ra, mau tránh đường." Thị vệ đi theo bên cạnh Mộc Nguyệt Ly vừa thấy vị đạo sĩ, lập tức phất tay, lên tiếng.
Đạo sĩ kia trái lại không để ý đến lời nói quá đáng của thị vệ, hai mắt
nhìn chằm chằm Mộc Nguyệt Ly. Nhìn như không có chút nào để ý, nhưng lại toát ra vài phần cơ trí.
Mộc Nguyệt Ly cũng không lên tiếng, cứ mặc cho đạo sĩ kia nhìn.
Đạo sĩ nhìn một hồi lâu, đột nhiên chậc..chậc..chậc.. lên giọng nói:
"Tốt cho một tướng Đế Long, đáng tiếc, đáng tiếc. . . . . ."
Vẻ mặt vốn là không có biểu cảm gì, sắc mặt Mộc Nguyệt Ly đột nhiên đại
biến, nhìn chằm chằm đạo sĩ. Ông ta lại có thể nhìn ra mình là tướng Đế
Vương, nhưng đáng tiếc là có ý gì?
Chẳng qua đạo sĩ kia cũng
không cho hắn câu trả lời, ngược lại phe phẩy cây phất trần chỉ còn dư
lại mấy sợi lông, lắc đầu ngoảnh mặt rẽ qua một đường khác mà đi.
Mộc Nguyệt Ly sững sờ đứng nguyên tại chỗ, sau đó bước nhanh đuổi theo đạo sĩ:
"Đạo trưởng, xin dừng bước."
Đạo sĩ kia lập tức giật mình, khóe miệng treo nụ cười, sau đó quay người lại, nhìn Mộc Nguyệt Ly, cười hề hề hỏi:
"Công tử tìm bần đạo có chuyện gì?"
Mộc Nguyệt Ly quan sát vị đạo sĩ kia, mặc dù nhìn bề ngoài của ông ta đúng
thật là không thể nào thu hút, nhưng nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện trên
người ông ta có một loại khí chất đặc biệt, chẳng lẽ là một vị cao nhân
sao?
Mộc Nguyệt Ly cân nhắc tâm lý một phen, sau đó hướng về đạo sĩ cúi người, chắp tay nói:
"Không biết đạo trưởng có thời gian không, tại hạ muốn mời đạo trưởng đến quán trà gần đây ngồi một chút."
Nhóm thị vệ theo sau Mộc Nguyệt Ly khó hiểu, nhưng cũng biết chủ nhân phải có tính toán của mình. Cho nên cũng không lên tiếng.
Đạo trưởng chỉ nhìn Mộc Nguyệt Ly, cười cười, sau đó cái gì cũng không nói, chỉ theo hướng quán trà đi tới.
Hai thị vệ liếc mắt ra hiệu, cảm giác được vị đạo sĩ này là lạ.
"Đi thôi." Mộc Nguyệt Ly nói với bọn thị vệ, sau đó cùng bước theo đạo sĩ.
Đến quán trà, Mộc Nguyệt Ly chọn một gian phòng thanh nhã, lão đạo sĩ lại không khách sáo ngồi thẳng vào ghể chủ.
Hai thị vệ thấy thế, trong lòng tức giận, đang muốn quở trách. Lại bị Mộc
Nguyệt Ly lén đưa ánh mắt bảo lui xuống, để bọn thị vệ đứng chờ ngoài
cửa. Hắn cũng cho tiểu nhị lui xuống, sau đó tự mình rót trà mời đạo sĩ.
Đạo sĩ nhìn hắn, cũng không khách sáo bưng chung trà lên uống. Uống xong, lúc này mới nhìn Mộc Nguyệt Ly, nói:
"Công tử có gì muốn hỏi, cứ nói thẳng. Lão đạo không thích lôi thôi quanh co."
Mộc Nguyệt Ly nghe vậy, khẽ mỉm cười, sau đó cũng ngồi xuống, nhìn đạo sĩ, mấp máy môi nói:
"Đạo trưởng, lời nói vừa rồi là có ý gì?"
Đạo trưởng nhìn hắn, híp mắt cười:
"Thái tử điện hạ thật sự không hiểu, hay là giả vờ không hiểu đây?" Ông ta trực tiếp chỉ ra thân phận của hắn.
Mộc Nguyệt Ly sửng sốt, thu hồi nụ cười, run sợ đứng lên:
"Xin đạo trưởng chỉ giáo."