Một viên Dạ Minh Châu cực lớn khảm trên vách đá, lay động ánh nến, đem gian phòng chiếu sáng như ban ngày. Cửa sổ mở ra, gió đêm thổi vào cuồn
cuộn.
"Bọn họ đến đâu rồi?" Mộc Nguyệt Ly miễn cưỡng nhìn lướt qua hộ vệ ẩn danh của mình.
“Hồi bẩm thái tử, Âu Dương cô nương cùng với Âu Dương công tử đã đến Quân
Quốc vào buổi trưa. Tìm nơi ngủ trọ tại Tường Vân quán trọ." hộ vệ đáp.
"Còn bây giờ? Bọn họ đến Quân Quốc có động tác gì không?" Ánh mắt Mộc Nguyệt Ly híp lại, không biết đang suy nghĩ gì.
"Âu Dương cô nương cùng với Âu Dương công tử hôm nay đầu tiên là ở trên
đường cứu dân chúng thiếu chút nữa bị xe ngựa chèn phải, còn có chủ xe
là Nghiên quận chúa. Sau đó đến mấy quán trà các loại... xem ra dường
như là tìm hiểu tin tức. . . . . ." hộ vệ tiếp tục đáp.
"Đợi chút ——" Mộc Nguyệt Ly mở to mắt, "Ngươi nói bọn họ cứu Nghiên quận chúa?"
"Vâng" hộ vệ gật đầu.
"Nghiên quận chúa kia có phản ứng gì?" Người khác không biết Nghiên Nhi, nhưng
hắn thì biết. Đường muội này của hắn, mặt ngoài thì ôn nhu thục nữ,
nhưng kỳ thật bên trong lại tương đối tùy hứng bá đạo. Tuy đã sắp đến
tuổi xuất giá, lại cứ thiên hạ ai cũng không thích. Nói gì là không có
chân chính quân tử, hắn đột nhiên nghĩ đến Âu Dương An ôn nhuận như
ngọc, không biết đường muội có coi trọng hắn hay không?
"Quận
chúa dường như rất cảm tạ Âu Dương công tử cứu ngài ấy, nhưng Âu Dương
công tử ngay cả tên cũng không nói cho quận chúa biết."
"Nghiên
Nhi nếu thật sứ có hứng thú với Âu Dương An, nó sẽ không từ bỏ đâu." Mộc Nguyệt Ly cười cười, chỉ sợ Âu Dương An cứu người lại cứu ra một đoạn
đào hoa, có điều không biết hắn có muốn đào hoa hay không thôi.
"Chủ nhân ——"
Ngay trong lúc Mộc Nguyệt Ly hơi trầm, đã thấy một hộ vệ khác cũng đi đến.
"Chuyện gì, nói đi." Mộc Nguyệt Ly cũng không có nghi thức xã giao, hộ vệ thân
cận bên cạnh hắn có bốn người. Mỗi một hộ vệ đều có bản lĩnh của riêng
mình, hơn nữa tương đối trung thành, cho nên hắn thực yên tâm.
“Hồi bẩm chủ nhân, Âu Dương cô nương và Âu Dương công tử hiện giờ đang ở Túy Tiên Các." Một hộ vệ khác đáp.
"Cái gì?" Mộc Nguyệt Ly giật mình, "Bọn họ chạy tới Túy Tiên Các?" Lại đi thanh lâu?
"Vâng,” hộ vệ đáp, ”người của chúng ta nhìn thấy Âu Dương cô nương nữ giả nam trang, cùng Âu Dương công tử đến Túy Tiên Các.”
"Chẳng lẽ bọn họ muốn đến thanh lâu tìm hiểu tin tức?" Mộc Nguyệt Ly cũng đoán được một ít, quán trà, thanh lâu đều là địa phương dòng người hỗn tạp,
tin tức lưu truyền là rất rộng.
Hai hộ vệ cũng không nói gì, còn chưa tới phiên bọn họ tùy tiện ở trước mặt chủ nhân suy đoán.
"Đi thôi, chúng ta cũng đi nhìn xem." Mộc Nguyệt Ly đột nhiên đứng lên, mặc trên người áo bào hoa lệ, đi ra ngoài cũng chỉ bị cho là phú gia công
tử thôi, hơn nữa vẻ mặt kia, thực sự như là đang đi dạo thanh lâu.
"Chủ nhân ——" hộ vệ giật mình rồi, chủ nhân lại muốn tự mình đến địa phương kia.
"Đi thôi." Mộc Nguyệt Ly vẻ mặt thay đổi, sau đó đi đến phía trước.
Hai hộ vệ nhìn nhau, đều thực bất đắc dĩ đi theo.
Túy Tiên Các, đèn lồng treo cao, theo gió dao động, ngọn đèn mông lung, âm
khúc lả lướt, nữ tử thanh lâu trang điểm xinh đẹp, không kiêng nể gì cất giọng trêu đùa, ở chốn làng chơi này đều là cực kỳ…… bình thường.
Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh theo nha đầu đi vào phòng của hoa khôi Chiêu
Nguyệt, đem âm thanh mị hoặc đều ngăn cách ở bên ngoài. Bởi vì Chiêu
Nguyệt có được một cái tiểu viện độc lập, tương đối cách biệt với bên
ngoài, nơi này thật là im lặng, tuy vẫn thoáng mùi hương phấn, nhưng
cũng là có vài phần nhẹ nhàng khoan khoái.
Âu Dương An và Âu
Dương Tĩnh nhìn nhau, đối với Chiêu Nguyệt có vài phần hiếu kỳ. Có điều
không biết Chiêu Nguyệt có thể lộ ra vài phần tin tức hay không, kỳ thật bọn họ muốn ở đại sảnh hơn, người nơi đâu càng nhiều, phải biết rằng
nơi đó tin tức thu lượm cũng càng dễ dàng hơn. Âu Dương An thật sự không được tự nhiên, hơn nữa Âu Dương Tĩnh cũng không biết bình thường khách
làng chơi có biết Tam Lăng Kiếm hay không, nàng phỏng chừng ít nhất sẽ
dính dấp một chút đến quan lại quyền quý. Mà thông thường người có tiền
tất nhiên sẽ tìm đến những nữ tử thanh lâu xinh đẹp.
"Chiêu Nguyệt tiểu thư, có hai vị khách đến." Nha hoàn dẫn bọn họ đến ngoài cửa, hướng vào bên trong gọi.
Rất nhanh, từ bên trong bước ra một cô bé khác mặc áo lục. Xem ra ánh mắt
sáng ngời có thần, còn có vài phần thông minh. Đại khái nàng ta chính là tiểu nha hoàn bên người hoa khôi Chiêu Nguyệt.
"A, thì ra là tiểu Lạc. Tiểu thư nhà muội đâu?" rời khỏi Âu Dương An bọn họ chạy tới chỗ nha hoàn cười hỏi.
"Oánh tỷ tỷ, tiểu thư nhà muội ở bên trong. Mama có phải đã quên rồi không,
tiểu thư nhà muội không phải là ai cũng có thể gặp. Phải theo quy củ của tiểu thư." Thấy nha hoàn tùy tiện dẫn người vào, Lạc nhi dường như
không quá cao hứng. Có điều ánh mắt đảo qua Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh thì lại đỏ mặt vài phần, cô bé thật không ngờ người đến lại là hai nam
tử tuấn mỹ.
"Muội ——" nha hoàn mặt trầm xuống, "Mama nói tất nhiên là phải được, chẳng lẽ. . . . . ."
"Hai vị cô nương đừng cãi nhau." Âu Dương Tĩnh lên tiếng ngăn lại các nàng
ấy, nàng đối với quy củ của Chiêu Nguyệt rất hiếu kỳ. Chẳng lẽ giống với một ít tình tiết trong tiểu thuyết nàng từng xem qua, muốn tới thi phải đấu cờ, hay là thi thơ vẽ tranh? Quân cờ chắc là không biết, để đại ca
lo. Còn mình thì làm thơ nha, tất nhiên có thể mượn thêm mấy bài thơ cổ
của người xưa cho đủ số.
"Nếu Chiêu Nguyệt tiểu thư có quy tắc, vậy mong vị Lạc tiểu cô nương này giảng giải giúp một chút thế nào là hình thức quy củ?"
"Công tử, các vị hoàn toàn không cần phải thế. mama đã cho các vị đến đây,
tất nhiên là không cần quá quy củ." Nha hoàn kia hiển nhiên đối với Âu
Dương An bọn họ cũng không dám tin tưởng.
Nhưng Lạc nhi tiểu cô
nương thì thích thú gật đầu. Hai vị công tử này. Một ôn nhuận tao nhã,
một tà tứ tuấn mỹ, xem ra cũng không phải người thường. Nói không chừng
trong đầu sẽ có một ít chữ?
"Hai vị công tử muốn theo quy củ mà đến? Vậy được, xin chờ một chút, ta đây lập tức vào bẩm báo tiểu thư nhà chúng ta."
Dứt lời, Lạc nhi đã đem ba người gạt ở ngoài cửa, đi vào phòng, rất nhanh, chỉ nghe thấy tiếng nàng ấy lại truyền tới:
"Hai vị công tử, tiểu thư nhà chúng ta muốn ra đề mục. Các vị nghe kỹ nha.
Đề thứ nhất là đoán câu đối, vế trên là: giương trường cung, kỵ kỳ mã,
đan mâu khiêu chiến. Mời hai vị công tử đối ra vế dưới?"
Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh đều mỉm cười, đề như thế không thể làm khó được bọn họ.
"Chung kim trẻ nhỏ, lê lợi bò, thập khẩu vì Điền." Âu Dương An đối ra vế dưới.
Trong phòng an tĩnh trong chốc lát, rất nhanh, giọng Lạc nhi lại truyền đến:
"Công tử giỏi văn thái. Vậy xin mời nghe đề thứ hai: muôn tía nghìn hồng Yến trong âm thanh, đoán một chữ."
"Đẹp." Lần này là Âu Dương Tĩnh dẫn đầu đáp ra, cái này là do nàng ở hiện đại từng thấy qua trong câu đố chữ, đồng âm đố chữ.
"Hai vị công tử lại đáp đúng, còn một đề mục cuối cùng là các vị có thể vượt qua kiểm tra rồi. Xin nghe——"
"Tiểu thư nhà chúng ta mời hai vị công tử dùng một câu hình dung mỹ mạo của nữ tử."