Hàn huyên một
lượt, Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh, Sở Ly La, Lâm Sơ Hạ được an bài đến
bên cạnh những người tham dự Đại hội võ lâm khác. Nhưng vừa rồi Minh chủ võ lâm nóng lòng như vậy theo sát bọn họ nói chuyện, tất nhiên khiến
cho mọi người rất hiếu kỳ.
Âu Dương An bọn họ mặc dù ngồi ở đằng
xa, nhưng ánh mắt mọi người dường như cứ dính lên người bọn họ, khiến
cho cả bọn không thoải mái. Ngay khi Lâm Sơ Hạ muốn nổi đóa, Đại hội võ
lâm rốt cục cũng mở màn.
Trên đài rộng lớn, Vân Tuyệt Trần đứng ở đó, lưu loát nói đến đạo lý của trời đất, đơn giản là mở rộng chính
nghĩa vân vân.... Âu Dương Tĩnh và Sở Ly La hai đại mỹ nữ xuyên qua ngồi nghe đều kêu không thú vị. May mắn thay hắn là nhất soái ca, nếu không
thì thực mất cả hứng thú.
Có điều đám người trong võ lâm kia nghe được thì nhiệt huyết sôi trào, một đám xoa tay, dường như muốn lập tức
đi đá ngã tà giáo.
". . . . . . Võ lâm vốn là một nhà, dù là phe
phái nào, tất cả mọi người đều chỉ có một mục đích: Phải cùng nhau
giương cao chính nghĩa, phát huy tinh thần của võ lâm chúng ta. Hôm nay, hi vọng tất cả mọi người xuất ra bản lĩnh thật sự, cùng nhau luận bàn
võ học. Đương nhiên, cũng hy vọng có thể tìm ra một thế hệ thiếu niên
trẻ tuổi hào hiệp, vì võ lâm mà hết mình. . . . . ."
"Giương cao chính nghĩa, trừ bạo an dân."
Phía dưới người trong võ lâm một lời tung hô, đám người vạn phần kích động.
"Được, vậy bây giờ lập tức để lại thời gian cho mọi người."
"Chậm đã ——" giọng điệu Vân Tuyệt Trần cứng rắn, chợt nghe một âm giọng lạnh
lùng. Mọi người nhìn lại, nhất thời ồ lên. Thì ra đúng là cặp khắc tinh
kia đã tới.
Sao bọn họ lại tới đây? Nhìn thấy người nọ, Vân Tuyệt Trần chau mày.
"Là tên kia." Âu Dương Tĩnh bọn họ cũng quay đầu nhìn thấy người mới tới,
chính là tên ở quán trọ bị Âu Dương An chỉnh cho - Áo bào trắng kiểu con nhà giàu, đi theo bên cạnh hắn còn có một nam một nữ. Nhìn bề ngoài
chắc là song sinh.
"Coi bộ muốn đến báo thù." Sở Ly La ngoéo môi một cái, cùng Âu Dương Tĩnh nhìn theo.
Âu Dương Tĩnh cười cười, lúm đồng tiền mê người. Nụ cười sáng lạn làm cho
ánh mắt mọi người bị mê hoặc. Nhưng những người hiểu nàng lại biết là
nàng đang tức giận.
Ba người kia nghênh ngang thẳng bước đi lên,
gã nam tử mặc áo bào trắng ánh mắt đảo qua đám người Âu Dương Tĩnh, ra
vẻ tươi cười đắc ý.
"Vương công tử, Vương cô nương, các vị đã
tới." Vân Tuyệt Trần gật đầu với bọn họ, chưa từng đem tâm tư của mình
lộ ra: "Ba vị mời ngồi, Đại hội võ lâm lập tức sẽ bắt đầu."
"Chúng ta không phải tới tham gia Đại hội võ lâm." Vương đại công tử, cũng chính là gã nam tử mặc áo bào trắng kêu gào.
Vân Tuyệt Trần trong lòng trầm xuống, chẳng lẽ đến gây chuyện? Hắn hướng về ba người chắp tay, khách sáo hỏi:
"Không biết ba vị đến là?"
"Bọn họ." Vương đại công tử chỉ hướng về mấy người Âu Dương An: "Ta tới tìm bọn họ báo thù."
Mọi người ồ lên, quả nhiên Vương gia này sẽ không dễ dàng buông tha ba người kia.
Vân Tuyệt Trần không rõ chân tướng, ánh mắt nhìn Âu Dương Tĩnh. Vương đại công tử và mấy người bọn họ có thù sao?
"Không biết Vương công tử dựa vào đâu lại nói thế? Họ là bạn của ta, chẳng lẽ đã đắc tội công tử?"
Vương nhị tiểu thư, Vương Tam công tử nghe Vân Tuyệt Trần nói vậy nhíu mi,
nhưng chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt lại giãn ra. Hai người nhìn nhau, sau
đó nói:
"Không phải chúng ta không cho Minh chủ mặt mũi, thật sự
là mấy người họ đã khi dễ gia huynh. Chúng ta không thể khoanh tay đứng
nhìn."
Vân Tuyệt Trần sắc mặt cũng chìm xuống, nhìn phía Âu Dương Tĩnh. Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Nhưng Lâm Sơ Hạ lại giành mở
miệng trước:
"Buồn cười, nói sư phụ ta khi dễ hắn? Có chứng cớ
không? Hơn nữa, nếu là hắn thực bị sỉ nhục, đó cũng là hắn xứng đáng."
Nàng vừa thấy tên nam tử kia lấm la lấm lét, chắc chắn không phải loại
tốt đẹp gì.
"Ngươi xú nha đầu này, dám xen vào chuyện của người
khác, muốn chết sao." Vương Đại công tử lúc này cũng cùng mắng nhau với
Sơ Hạ.
Vương Nhị tiểu thư mặt cười trầm xuống, bóng dáng vàng
nhạt loáng một cái lập tức lao về hướng Lâm Sơ Hạ. Bàn tay mềm lúc này
giơ lên định tặng nàng ấy một cái tát. Có điều tay nàng ta còn chưa hạ
xuống đã bị người cản lại. Nhìn lại, là một nữ tử áo đỏ.
"Buông ra." Vương Yên lạnh lùng nhìn Âu Dương Tĩnh.