"Không biết Âu Dương công tử, Âu Dương cô nương là người phương nào?" Vương gia bắt đầu tra hộ khẩu.
Vương Phi, quận chúa cũng mỉm cười nhìn bọn họ.
Âu Dương Tĩnh trong lòng cười lạnh, nhanh như vậy đã muốn kiểm tra hộ
khẩu. Không biết kế tiếp có phải sẽ hỏi đến sinh canh bát tự hay không.
Chẳng lẽ đây là thái độ đối đãi với ân nhân của bọn họ?
Âu Dương
An cũng bất mãn, từ thái độ đối đãi với người xa lạ cho thấy, người ta
cũng không sai. Vì thế khóe môi nhếch lên cười yếu ớt, nhưng rất chân
thành trả lời:
“Hồi bẩm Vương gia, hai huynh muội chúng ta từ Lan quốc đến."
"Lan quốc?" Đoan Vương gia sửng sốt, không ngờ đối phương lại là người đến
từ nước láng giềng. Có điều nghe âm giọng của bọn họ đích thực cũng
giống.
"Không biết quý phủ của Âu Dương công tử tại Lan quốc làm
nghề gì?" Hy vọng không phải là con cái quan gia. Tuy, bây giờ Quân Quốc và Lan quốc bình an vô sự, nhưng ông biết, một khi thời cơ chín mùi,
chỉ sợ hai nước khai chiến là điều tất nhiên. Nếu bọn họ là công tử,
tiểu thư quan gia của Lan quốc, e là điều này sẽ khiến người khác có suy đoán không tốt về Đoan Vương phủ.
"Âu Dương phủ chỉ là thương
gia bình thường, huynh muội chúng ta lần này tới Quân Quốc cũng chỉ là
muốn xem xét tình hình có thích hợp phát triển buôn bán hay không mà
thôi. . . . . ." Âu Dương An nhẹ nhàng bâng quơ nói, che dấu thân phận
của bọn họ. Có điều bọn họ cũng biết nếu Đoan Vương gia muốn điều tra,
thân phận của bọn họ dù muốn giấu giếm cũng không được. Nhưng cũng chưa
chắc, chỉ cần cho Dẫn Lâu ra quân, bọn họ tất nhiên cũng có thể ứng phó.
"Thì ra là thế." Đoan Vương gia gật đầu, cùng với Vương Phi không dấu vết
liếc mắt nhìn nhau, là thương gia, quả thực không xứng với Nghiên Nhi.
Hai người cũng ngầm hạ quyết định, ơn cứu con chỉ là muốn cảm tạ, cũng
không hơn.
"Thì ra là thế." Đoan Vương gia vuốt cằm, sau đó cười
nói với Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh."Hai vị là ân nhân của Đoan Vương
Phủ, các vị cứ xem nơi đây như nhà của mình. Nếu các vị có cần hỗ trợ gì xin cứ việc nói. . . . . ." Bọn họ không hoài nghi thân phận của hai
người. Tuy Âu Dương An là thương nhân biết võ công, nhưng bọn họ cũng
chỉ cho rằng hắn luyện võ là để phòng thân, cũng không phải vấn đề gì
lớn.
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh cứ thế ở lại Đoan Vương Phủ. Đoan Vương gia đối với bọn họ thực rất thịnh tình, an bài cho anh em bọn họ một tiểu viện
xinh đẹp, còn sai hai nha hoàn, hai gã sai vặt hầu hạ.
Anh em Âu
Dương An cũng vui vẻ nhận, nhưng làm cho bọn họ đau đầu vẫn là Nghiên
quận chúa. Chỉ cần là người có mắt đều nhìn thấy Nghiên quận chúa rất có cảm tình với Âu Dương An, rất nhiệt tình tới thăm tiểu viện của bọn họ.
Âu Dương An mặc dù cảm giác được phức tạp, nhưng cũng không tức giận.
Âu Dương Tĩnh là bụng đầy dấm chua, vẫn thờ ơ lạnh nhạt. Đồng thời đối với chính mình cũng có cảm giác kinh ngạc rồi, chẳng lẽ nàng thật sự thích
Âu Dương An? Thân thể của bọn họ có liên hệ máu mủ, còn là cùng mẹ cùng
cha. Chuyện này thật sự trái luân thường rồi, tuy nàng cũng không phải
một người theo khuôn phép cũ, nhưng cũng không thể loạn luân. Cho nên
tức thời mất hứng chuyện Nghiên quận chúa quấn quít lấy Âu Dương An,
nàng cũng không có hành động.
Mà đồng thời, chuyện anh em Âu Dương An vào ở trong Đoan Vương Phủ cũng truyền tới tai của Đông cung Mộc Nguyệt Ly.
"Bọn họ vào ở trong Đoan Vương Phủ rồi?" Mộc Nguyệt Ly nhíu nhíu mày kiếm, có chút không ngờ.
“Hồi bẩm thái tử, đúng vậy."
Hộ vệ gật đầu, "Thị vệ phụ trách theo dõi hồi báo, là người Đoan Vương Phủ tự mình đến quán trọ tìm bọn họ. Hơn nữa quận chúa còn tự mình mời bọn
họ đến Đoan Vương Phủ. . . . . ."
Mộc Nguyệt Ly lại nhíu mi,
chuyện Âu Dương An cứu Nghiên quận chúa hắn đã biết đến. Chẳng lẽ Nghiên Nhi quả thật coi trọng Âu Dương An? Chuyện này cũng không hay lắm. Hắn
biết Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh là con trai và con gái của Lan quốc
đại tướng quân Âu Dương Ngự, hơn nữa bản lĩnh của bọn họ lớn như thế,
lại vì Tam Lăng Kiếm mà đến, nếu thật xảy ra vấn đề thì phiền toái.
Hộ vệ thấy Mộc Nguyệt Ly nhíu mi không nói, cũng không dám lên tiếng.
Sau một lát, Mộc Nguyệt Ly buông lỏng ánh mắt, mở miệng:
"Có lẽ đã đến lúc đi gặp bọn họ."
Ngày thứ hai, lúc mặt trời lên. Một chiếc xe ngựa xuất hiện ở bên ngoài Đoan Vương Phủ, đánh xe là một nam tử lãnh mạc.
Nam tử kia dừng xe ngựa, nhảy xuống, sau đó vén màn xe, từ bên trong bước ra một nam tử tuấn mỹ.
Thị vệ giữ cửa Đoan Vương Phủ tinh mắt nhìn thấy nam tử tuấn mỹ thì hoảng
sợ. Đây không phải thái tử gia sao? Hai thị vệ nhìn nhau, một người chạy nhanh vào phủ thông báo, một người tiến lên đón chào:
"Nô tài tham kiến thái tử điện hạ."
Nam tử tuấn mỹ cũng chính là Mộc Nguyệt Ly gật đầu, giơ tay lên, ý bảo hắn miễn lễ.
"Vương gia các ngươi ở nhà không?" Tuy mục tiêu nhân vật không phải Đoan Vương gia, nhưng tất nhiên cũng phải hỏi đến chủ nhà.
“Hồi bẩm thái tử, Vương gia trong phủ."
Mộc Nguyệt Ly gật đầu, cùng thị vệ theo hướng trong phủ mà đi. Vừa đi vào
không xa, đã gặp được Đoan Vương gia, Vương Phi, quận chúa muốn dẫn hạ
nhân tiến ra nghênh đón hắn.
"Thần khấu kiến thái tử điện hạ ——"
Đoan Vương gia, Vương Phi, Nghiên quận chúa thấy Mộc Nguyệt Ly đã vào, chạy nhanh hướng tới hắn hành lễ.
"Hoàng thúc, hoàng thẩm, Nghiên Nhi tất cả đứng lên đi, ta hôm nay đến chỉ là
muốn thăm một chút thôi. Đều là người một nhà, không cần câu nệ." Mộc
Nguyệt Ly mỉm cười, nói với mấy người Đoan Vương gia.
"Tạ điện hạ ——" mọi người tuy nghe Mộc Nguyệt Ly nói vậy, nhưng trong lòng đều hiểu nếu không có việc gì thì đã không đến, cũng không biết là vì chuyện gì?
"Điện hạ, mời vào trong." đám người Đoan Vương gia thối lui sang một bên, bày tư thế mời Mộc Nguyệt Ly.
Mộc Nguyệt Ly gật đầu, đi ở phía trước bọn họ, tựa như thân thiết hỏi thăm việc nhà:
"Hoàng thúc gần đây khỏe không?"
"Đa tạ điện hạ quan tâm, thần vẫn tốt." Đoan Vương gia chắp tay, đáp.
"Ừ." Mộc Nguyệt Ly cũng gật đầu, sau đó giống như lơ đãng nói."Hôm qua vô
tình nghe nói Nghiên Nhi thiếu chút nữa gặp chuyện không may, cho nên
trong lòng rất lo lắng, hôm nay rảnh rỗi, tới xem một chút."
"Đa
tạ điện hạ quan tâm, thần muội vô sự." Mộc Nghiên mặc dù có chút điêu
ngoa, nhưng trước mặt Mộc Nguyệt Ly vẫn không dám làm càn. Đường huynh
này tuy nhìn như dễ nói chuyện, nhưng nàng cảm giác được trên người hắn
khiến người ta phải phòng bị gì đó.
"Vậy thì tốt." Mộc Nguyệt Ly
gật đầu, sau đó lại nói, "Nghiên Nhi cũng cần phải cẩn thận, mặt khác
hoàng thúc cũng nên dạy dỗ những hạ nhân kia, chủ nhân gặp nguy hiểm lại một mình lo chạy thoát, thật sự đáng giận." hắn chỉ là tên phu xe kia.
"Điện hạ nói đúng." Đoan Vương gia tất nhiên chỉ có thể gật đầu.
"Đúng rồi, nghe nói là có người cứu Nghiên Nhi?" Mộc Nguyệt Ly lại như lơ
đãng hỏi, mà xem ra Đoan Vương gia bọn họ đã hiểu được rồi, ngài ấy đến
đây chỉ sợ mục đích đúng là vì anh em Âu Dương An mà đến, vì sao?
“Hồi bẩm điện hạ, là một đôi huynh muội cứu Nghiên Nhi. Bọn họ hiện giờ đang ở trong phủ đây." Đoan Vương gia đáp.
"A?" Mộc Nguyệt Ly nâng lên chân mày, "Đều là ân nhân của Nghiên Nhi, bổn điện hạ cũng nên gặp mặt. Mời bọn họ xuất hiện đi."
"Vâng" ông lên tiếng, Đoan Vương gia còn có thể nói không sao?