Anh em Âu Dương An đến như gió, mà đi cũng như gió. Những người trong võ lâm còn chưa kịp bùng phát thì đã không thấy bóng dáng của hai người họ đâu, nhất thời giận
đến thiếu chút nữa nội thương. Ngược lại, tâm tình của mọi người đều
không ổn định, ngay cả việc tham dự hôn lễ còn không muốn, chỉ muốn đuổi theo anh em Âu Dương An, cả đám người đứng ngồi không yên.
Vợ chồng Vân lão gia thấy Âu Dương Tĩnh rời đi, ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Tâm tình lập tức buông lỏng, còn có tân nương Lâm Sơ Hạ, lúc nãy nàng khẩn
trương đến nỗi suýt chút nữa thì tim cũng nhảy ra ngoài, chỉ sợ Âu Dương Tĩnh xuất hiện sẽ làm cho hôn lễ của nàng xảy ra vấn đề.
Vân
Tuyệt Trần mở miệng, muốn giữ nàng lại nhưng nhìn thấy ánh mắt của phụ
thân hắn, cuối cùng đành mím môi, che giấu đáy lòng cười khổ, đã đến
bước này rồi, còn trong mong gì nữa đây!
Sau sự việc đó, hôn lễ
hoàn thành thuận lợi. Chẳng qua là, không biết chờ đợi họ ở tương lai
mọi chuyện có thuận lợi như dự tính không?
. . .
“Tĩnh
nhi, giờ chúng ta đi đâu? ” Ra khỏi Vân phủ, trong lòng Âu Dương An vẫn
còn đang kích động. Mới vừa rồi, tuy chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, hắn
nhìn thấy Vân Tuyệt Trần làm chú rể, mặc trên người áo hỉ thêu chim uyên ương nghịch nước, cô dâu đội khăn hỉ (khăn mà ngày xưa người Trung Quốc dùng để che mặt cô dâu) che mặt, trái tim hắn tràn đầy mơ ước. Trong
đầu tưởng tượng, cũng khung cảnh như thế nhưng đổi lại chú rể là mình,
tân nương là Tĩnh nhi thì thật hạnh phúc biết bao! Nhưng ngay sau đó lại cười khổ, tuy hai người đã rõ lòng nhau, nhưng lại không thể giống như
bao người khác quang minh chính đại thể hiện tình cảm. Hắn không thể cho Tĩnh nhi một hôn lễ như vậy, lần đầu tiên, hắn thật sự thống hận, tại
sao bọn họ lại là anh em?
Âu Dương Tĩnh hơi nhíu chân mày lại, so với trở về Lan quốc, gần đây hình như cũng không có chuyện gì quan
trọng xảy ra, hay là trở về Hoàng Thành Lan quốc xem một chút.
“Chúng ta trở về thăm sư phụ và tỷ tỷ một chút đi. ” Không biết bọn họ ở trong phủ tướng quân có quen không.
“Được.” Âu Dương An nghe nàng nói vậy, cũng thấy nhớ bọn họ đồng thời hắn cũng
nhớ cuộc sống trong cốc, nếu không phải có nhiều chuyện phiền não, hắn
tình nguyện cùng Tĩnh nhi sống ẩn cư, không màng thế sự.
“Đi
thôi, vừa du sơn ngoạn thủy, vừa tìm xem có lễ vật gì hợp ý mang về cho
bọn họ.” Cũng không thể về tay không được, mặc dù bây giờ Duyệt tỷ tỷ đã trở thành mẹ kế của bọn họ nhưng mà tình cảm chỉ có hơn chứ không có
giảm.
“Ừ”
Hai anh em trên đường vừa đi vừa ngắm cảnh, rất thoải mái. Một tháng sau, bọn họ mới trở lại Hoàng Thành.
Sau khi đến Hoàng Thành, phát hiện ra mọi vật đều phồn hoa như cũ, không có gì khác lạ, nhưng anh em Âu Dương An lại cảm thấy có một loại áp lực
đang tồn tại.
Hai người nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ, chỉ sợ là
bọn người Sở Ly La đã hành động rồi. Lối vào phủ tướng quân được đặt hai tượng sư tử bằng đá rất hùng dũng, trông sống động như thật vậy. Cửa
chính đóng, cũng không có người canh giữ bên ngoài.
Thùng … thùng …
“Tới ngay, tới ngay.” Nghe được tiếng gõ cửa, người ở bên trong lên tiếng.
Sau đó cửa két một tiếng mở ra, một gã sai vặt áo xanh xuất hiện ở giữa
cửa.
“Tứ công tử, Ngũ tiểu thư?” Gã sai vặt nhìn thấy hai chủ
nhân đã lâu không về ở ngoài cửa thì sợ hết hồn, nhưng phục hồi tinh
thần rất nhanh, vội vàng mở cửa cho hai người vào phủ.
Tin tức Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh trở về phủ đã được báo cho Đoạn Vô Nhai và Tô
Ngâm Duyệt rất nhanh. Hai người sau khi nghe tin thì vội vàng ra cửa
chào đón bọn họ, nhưng sau khi Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh thấy Tô Ngâm
Duyệt cũng phải giật mình, hai mắt trợn to:
“Duyệt, Duyệt tỷ, tỷ mang thai?”
Không sai, bọn họ thấy Đoạn Vô Nhai đỡ Tô Ngâm Duyệt đi về phía bọn họ, nhìn
dáng vẻ kia thì chắc là đã được ba, bốn tháng rồi, hồi trước Tô Ngâm
Duyệt dịu dàng, nhu mì bây giờ lại được tình thương của người làm mẹ bao quanh.
Tô Ngâm Duyệt cười đến híp mắt gật đầu một cái, sau đó
khoa tay múa chân để bày tỏ tâm trạng kích động của mình khi nhìn thấy
bọn họ.
Đoạn Vô Nhai cũng cười, nhìn hai đồ đệ bình an trở về, ông tin tưởng bọn họ đã xử lý mọi chuyện tốt đẹp.
“Trở lại là tốt rồi.” Đoạn Vô Nhai gật đầu với bọn họ, “Mọi chuyện đã xong xuôi?”
“Sư phụ, tất cả đều rất thuận lợi. Hai người ở đây đã quen thuộc chưa?” Âu Dương Tĩnh vừa nói vừa tiến lên đỡ Tô Ngâm Duyệt.
Tô Ngâm Duyệt gật đầu một cái, còn cười rất tươi, dáng vẻ rất hạnh phúc
cũng làm cho Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, xem ra đám
phu nhân tướng quân kia … cũng biết điều, rất an tĩnh.
Mọi người vừa đi vừa tán gẫu, bước vào trong phòng.
Rất nhanh, thông qua lời của Đoạn Vô Nhai, Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh cũng
đã biết một ít chuyện, mà Đoạn Vô Nhai cũng được nghe những chuyện sau
khi bọn họ đi Quân Quốc.
“Xem ra thái tử Quân Quốc có dã tâm rất
lớn.” Đoạn Vô Nhai sau khi nghe chuyện về Thất vương gia Hoàng quốc và
Mộc Nguyệt Ly vuốt vuốt râu nói: “Nhưng mà tình cảm của Thất vương gia
và hoàng hậu Quân Quốc có thật tốt vậy không? Ông ta không làm hoàng đế, ngược lại muốn giúp cháu ngoại mình lên làm bá chủ thiên hạ? ” Điều này thật sự khiến người ta cảm thấy không thể tin được, đừng nói là chú
cháu, rất nhiều người kể cả cha con cũng đấu đá quyết liệt đến nỗi ngươi chết ta sống vì vị trí đó.
“Chúng con cũng cảm thấy trong chuyện này có chút kỳ quái.” Âu Dương An cũng gật đầu, “Không biết là Thất
vương gia lấy cớ hay ông ta còn có tính toán khác?”
“Con sẽ cho
Bạch Ngọc đi điều tra thêm về mối quan hệ giữa Thất vương gia và hoàng
hậu Quân Quốc. ” Âu Dương Tĩnh nói, nàng không muốn vì sơ hở nhỏ mà để
xảy ra chuyện, đến lúc đó phát hiện thì cũng đã muộn.
“Ta đồng ý, mọi chuyện đều phải chuẩn bị thật tốt.” Đoạn Vô Nhai cũng gật đầu tán thành.
Ba người sau khi quyết định xong chuyện của Thất vương gia và Mộc Nguyệt Ly, lại quay trở về chuyện Tô Ngâm Duyệt mang thai.
“Không biết Ngâm tỷ mang thai là bé trai hay bé gái đây? ” Âu Dương Tĩnh cười
híp mắt nhìn bụng Tô Ngâm Duyệt, “Âu Dương phủ chúng ta lại có thêm trẻ
nhỏ, đây đúng là chuyện vui rồi.”
“Không biết được.” Đoạn Vô Nhai gật đầu một cái, “Ban đầu ta muốn tìm cho Ngâm Duyệt một vị hôn phu
tốt, giờ đã tìm được rồi, hơn nữa cũng đã có đứa nhỏ, ta cũng yên lòng.”
“Nhưng mà, ta nói Tĩnh nhi, An nhi này, tuổi các con cũng không còn nhỏ nữa,
lúc nào thì mới cho sư phụ con dâu, con rể đây?” Đoạn Vô Nhai vừa nói
vừa nhìn về phía Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh, hơn nữa càng nhìn lại càng
đắc ý. Hai đồ đệ này của ông, muốn dung mạo có dung mạo muốn tài năng có tài năng, nhìn trong khắp thiên hạ, cái gì thiếu hiệp võ lâm, cái gì
con cháu nhà quan, có ai so được với bọn chúng. Khoan hãy nói, ông cũng
không biết người thế nào mới xứng với bọn chúng đây?
Đoạn Vô Nhai vừa nói xong, Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh đều ngây ngẩn cả người. Hai
người nhìn nhau, bọn họ làm sao có thể nói ra, thật ra thì bọn họ đã tìm được người trong lòng, chính là người kia. Chỉ sợ là người luôn không
đem thế tục để trong mắt như Đoạn Vô Nhai mà nghe thấy chắc cũng sẽ té
xỉu mất, dù sao thì sư phụ là người không quan tâm thế tục chứ không
phải là không quan tâm luân lý. Bọn họ là anh em, việc này nói ra chắc
chắn chỉ đem lại hậu quả xấu mà thôi.
Mà Tô Ngâm Duyệt sau khi
nghe lời nói của Đoạn Vô Nhai cũng nghiêm túc nhìn hai anh em, lộ rõ ý
muốn bọn họ quan tâm đến chuyện của bản thân, không muốn chậm trễ thêm
nữa. Nhiều người ít tuổi hơn An nhi và Tĩnh nhi đều đã lập gia đình, có
lẽ khi tướng quân trở về mình cũng nên nói một chút.
Thấy Tô Ngâm Duyệt cũng tán thành, Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh càng thêm thống khổ,
bọn họ đang muốn mở lời thì quản gia của phủ tướng quân xuất hiện ở cửa:
“Ra mắt phu nhân, Đoạn tiên sinh, Tứ công tử, Ngũ tiểu thư …”
“Quản gia, có chuyện gì?” Âu Dương Tĩnh hỏi, đồng thời trái tim cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng nàng hiểu, chuyện của bọn họ không thể giấu
mãi, phải nghĩ biện pháp mới được.
“Thưa Ngũ tiểu thư, bên ngoài
có một vị công công, nói là phụng mệnh của công chúa Ly La, mời Tứ công
tử, Ngũ tiểu thư vào cung một chuyến.” Quản gia nói, mọi người trong Âu
Dương phủ đều biết, Tứ công tử, Ngũ tiểu thư và công chúa Ly La, người
được hoàng thượng cưng chiều nhất, có tình cảm rất tốt, là chỗ dựa vững
chắc.
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh vừa nghe, nghĩ chắc là có chuyện, vì vậy gật đầu một cái:
“Ngươi hãy mời công công dùng trà trước, chúng ta lập tức ra ngay.”
“Vâng.”