Nhìn Âu Dương Tĩnh cười híp mắt giết chết sát thủ, Tô Thanh Liên nhịn không
được thét chói tai. Tay run run chỉ về phía nàng. Đó là ma quỷ.
"Đừng nóng vội, lập tức sẽ tới các ngươi." Âu Dương Tĩnh biết rõ Tô Thanh Liên sợ hãi, lại cứ thản nhiên cười càng thêm quỷ dị.
Quả nhiên, Tô Thanh Liên bọn họ sợ tới mức phát khiếp. Nhưng hai anh em Âu
Dương Tinh, Âu Dương Thần vẫn nuốt nước miếng chắn trước mặt mẫu thân
cùng em gái, hướng về phía Âu Dương Tĩnh rít gào:
"Tiện nha đầu, ngươi dám tiến lên bước nữa. Bọn ta sẽ không khách sáo với ngươi."
"Ha ha ha. . . . . ." Âu Dương Tĩnh lại giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trên thế gian.
"Các ngươi sẽ đối với ta không khách sáo sao? Các ngươi đối với huynh muội
chúng ta vốn chưa từng khách sáo. Có điều hết cách rồi, tối nay chính là lúc các ngươi phải hoàn lại tất cả."
"Ngươi, ngươi muốn giết chúng ta? Chẳng lẽ ngươi không sợ Tướng quân biết, huynh muội các ngươi sẽ chạy không thoát sao?"
"Giết các ngươi cần gì ta tự mình động thủ, bổn cô nương ta còn sợ vấy bẩn
tay mình." Nụ cười trên mặt Âu Dương Tĩnh thủy chung chưa từng tắt đi.
Muốn giết chết bọn chúng có trăm ngàn phương pháp, đương nhiên, nàng sẽ
cho bọn chúng ‘hưởng thụ thật tốt’.
"Ngươi. . . . . ." bọn Tô Thanh Liên sợ càng thêm sợ, nhưng Âu Dương Tĩnh không cho bọn họ thêm cơ hội nào.
Chỉ thấy nàng cầm ngọc tiêu một lần nữa đặt trên môi, một khúc tiêu trầm thấp chậm rãi vang lên.
Tô Thanh Liên bọn họ mở to mắt nhìn nàng, không biết nàng muốn làm gì?
Âu Dương Tĩnh cúi đầu thổi, cùng với tia chớp ngoài cửa sổ kia, còn có tiếng mưa rơi ràn rạt, không khí lại thêm quỷ quái kỳ dị.
Tô Thanh Liên bọn họ càng ngày càng bị mê hoặc, cũng càng ngày càng kinh
hãi. Đột nhiên nghe thấy tiếng gì đó như tiếng loài bò sát, còn có tiếng gầm gừ. Bọn họ cho là mình nghe lầm, nhưng nào là rắn, côn trùng,
chuột, từ cạnh cửa, theo khe hở cửa sổ trườn vào. Mẹ con bốn người ánh
mắt trừng càng lớn, phía sau lũ rắn, còn có vài con sói xám cũng đi
theo.
"A, rắn, rắn. . . . . ." mẹ con bốn người cuộn chặt lại
cùng một chỗ lạnh run, chỉ cảm thấy cả người nổi da gà. Con rắn kia thè
lưỡi, còn có ánh mắt sói dữ tợn, sợ tới mức chỉ kém không ngất đi.
Âu Dương Tĩnh thu hồi ngọc tiêu, nụ cười trên mặt càng sâu hơn.
"Kế tiếp, các ngươi từ từ hưởng thụ đi."
Dứt lời, nàng không nhìn lại bốn người kia nữa. Trực tiếp ra cửa, sau đó
chặn lại. Đứng ngay ngoài cửa, canh chừng cửa sổ, ngừa bọn họ theo cửa
sổ đào tẩu.
Trong phòng Tô Thanh Liên bọn họ nhìn thấy Âu Dương
Tĩnh đi rồi, cả người đều nhanh chóng muốn phát điên. Chỉ là đám côn
trùng bò sát, dã thú trên đất trong phòng kia không cho phép bọn họ mất
kiểm soát.
Cả bọn Tô Thanh Liên thét chói tai, vạch cổ họng gọi người tới cứu mạng. Âm giọng cứ thế bị tiếng sấm khổng lồ át đi.
Hai mẹ con thét chói tai, Âu Dương Tinh, Âu Dương Thần cũng sợ tới mức
không nói được. Nhưng dù sao cũng là là nam tử, hơn nữa đã đến cảnh chó
cùng rứt giậu. Hai anh em nhìn nhau, vội quơ lấy bàn ghế trong phòng tấn công.
Mùi máu tanh bắt đầu tràn ra, ba đầu sói xám sớm đã liếc
tròng mắt xanh lét nhìn bọn họ. Bây giờ bị hương vị của máu tanh dụ dỗ,
lập tức giống như đói bụng mấy trăm năm, hung ác vồ tới mẹ con bốn
người, điên cuồng phanh thây cắn xé . . . . . .
Âu Dương Tĩnh nghe tiếng khóc, tiếng hét trong phòng truyền ra, khóe môi tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời.
"Hưởng thụ thật tốt đi." Khi dễ anh em nàng thì phải chịu trừng phạt.