"Không, không có
gì." Âu Dương An không dám nhìn Âu Dương Tĩnh, chỉ cần vừa nhìn thấy
nàng, trong đầu lập tức sẽ lại hiện lên bóng dáng nhỏ trong mộng kia.
Âu Dương Tĩnh kỳ quái nhìn vẻ mặt của hắn, thẹn thùng? Vậy là sao?
"Cuồng, đại ca làm sao vậy? Vừa rồi ta nghe thấy tiếng động, đã xảy ra chuyện gì sao?" Nàng nhìn về phía Vân Khinh Cuồng.
Đôi con ngươi màu ngọc bích của hổ trợn trắng, khó chịu đáp:
"Chỉ là một giấc mộng thôi."
"Mộng?" Âu Dương Tĩnh lại xem xét Âu Dương An, khuôn mặt tuấn tú ửng hồng, nhìn thế nào cũng giống như đang xấu hổ. Chẳng lẽ? Nghĩ một chút, sẽ không
phải đại ca mộng xuân chứ? Cẩn thận ngẫm lại bọn họ cũng đều mười tám
tuổi rồi, ở cổ đại mà nói, rất nhiều nam tử đã thành cha. Mà đại ca lại
từ nhỏ cùng mình ở chung một chỗ, căn bản ít tiếp xúc với nữ tử, có lẽ
giờ là lúc nên tìm một tẩu tử rồi.
Suy nghĩ của Âu Dương Tĩnh, Âu Dương An không biết được. Nếu biết, chỉ sợ là có khổ mà nói không nên
lời. Bởi vì hắn lại đối với em gái nổi lên ý nghĩ như vậy.
Đương
nhiên, những suy nghĩ của Âu Dương Tĩnh bây giờ rất nhanh sẽ phải hối
hận, bởi vì nàng sẽ phát hiện bản thân không muốn để cho đại ca nhớ
thương nữ tử nào khắc, trừ nàng. Có điều đây đều là chuyện sau này.
Hai anh em thu thập một phen, lại chờ bọn nhỏ tỉnh dậy, giúp chúng dùng đồ
ăn sáng xong, đến khi đó mới dẫn mấy đứa trẻ đi tìm người nhà của mình.
Ngay khi hai anh em ra khỏi quán trọ sau đó không lâu, lại tình cờ gặp
được một người quen.
"Ly La?" Âu Dương Tĩnh đứng đó, nhìn bóng
dáng đang mặc quần lụa màu bạc kia, cao quý lại quyến rũ. Không phải là
công chúa Sở Ly La thì còn ai vào đây?
"Tĩnh nhi?" Sở Ly La cũng
thấy Âu Dương Tĩnh, vẻ mặt cũng tương tự rất bất ngờ. Có điều rất nhanh, trên mặt lập tức lộ ra tươi cười. Bước chân liên tục mà nhẹ nhàng thẳng bước tiến tới, trước mặt mọi người ôm Âu Dương Tĩnh.
Đám người hầu của Sở Ly La rất bất ngờ, công chúa lại quen biết cô gái xinh đẹp này?
Âu Dương An cũng nhìn hai người ở một chỗ ôm nhau. Mặc dù hắn không biết
em gái rốt cuộc làm thế nào quen biết công chúa. Có điều bây giờ ngẫm
lại, chẳng lẽ hai người đều là người đến từ dị giới sao?
"La, sao cô lại ở đây?" Buông tay, Âu Dương Tĩnh hỏi.
Vừa nghe Âu Dương Tĩnh hỏi, Sở Ly La vẻ mặt có chút bất đắc dĩ vừa tức tối đứng lên:
"Cũng không biết Phụ hoàng nghĩ gì? Còn có Thái tử hoàng huynh cũng lạ nữa,
lại đi đáp ứng đám hỏi của Băng Quốc, muốn tôi gả đi. Tôi đương nhiên
không chịu, nên mới nhân cơ hội lén trốn đi." Nói đùa sao, nữ tử xuyên
không oanh oanh liệt liệt một phen, đương nhiên sẽ không làm thất vọng
thân phận của chính mình. Cho nên chắc chắn là sẽ không ngoan ngoãn gả
cho người khác đâu.
Âu Dương Tĩnh vừa nghe, gật đầu một cái. Nàng có thể hiểu suy nghĩ của Sở Ly La, dù là ai cũng không muốn bị người
khác định đoạt cuộc đời của chính mình. Huống chi các nàng là xuyên qua
đến đây, càng sẽ không chấp nhận cái gì ba vợ bốn nàng hầu, cùng người
chung hưởng một chồng. Mà kết thông gia hai nước, đối phương không phải
Hoàng đế cũng là hoàng thân quốc thích, chỉ sợ nhất định sẽ không thể
thiếu ba vợ bốn nàng hầu. Nàng nhìn đại ca bên người, lại nhìn Sở Ly La
một chút, đột nhiên nảy sinh ý nghĩ trong đầu, có lẽ đại ca và La, hai
người rất xứng đôi.
"La, cô đã không đồng ý đi cầu thân, còn bỏ
trốn. Hay là đi cùng một nhóm với chúng tôi đi, vừa vặn, chúng tôi cũng
đang cùng nhau mới bước chân vào giang hồ. . . . . ."
"Được." Sở Ly La gật đầu hết sức vui vẻ.
Vì thế các nàng cùng nhau đem bọn nhỏ thuận lợi đưa về cho người nhà. Nhìn cảnh đoàn viên, bọn họ cũng cảm động, hơn nữa Sở Ly La cũng nghe nói về chuyện Xà yêu kia, đối với hắn ta càng thêm phẫn hận.
Sau khi
mọi việc đều giải quyết thỏa đáng, Sở Ly La cũng lừa thị vệ đi theo.
Cùng anh em Âu Dương Tĩnh vừa đi vừa du ngoạn, chuẩn bị hướng về Đại hội võ lâm trong lời Vân Tuyệt Trần nói mà đi.