Bầu trời xanh thẳm,
thời tiết bắt đầu đã vào thu, gió nhẹ lay động lướt qua, bóng cây tầng
tầng lớp lớp mang đến mấy phần lạnh lẽo.
Một thiếu nữ mặc váy đỏ
chập chờn đứng ở cửa viện, đi theo bên người còn có Tiểu Lão Hổ. Ánh mắt nhìn thẳng cửa viện, trong mắt bắn ra tán loạn ý lạnh.
Thiếu nữ
vừa xuất hiện được một lát, rất nhanh, đã nghe thấy cửa viện két một
tiếng..lập tức mở ra. Sau đó từ bên trong bước ra hai tỳ nữ dáng dấp mi
thanh mục tú, một người áo xanh, một người áo cam, bước nhẹ liên tục đi
đến trước mặt thiếu nữ, sau đó ưu nhã thi lễ, nói:
"Âu Dương cô nương, chủ nhân nhà ta cho mời."
Âu Dương Tĩnh liếc mắt nhìn họ, theo như lời của quản gia, hai tỳ nữ đi
theo Lâm phu nhân hẳn là hai người bọn họ rồi. Nàng gật đầu một cái,
trong lúc cúi mắt xuống, ngón tay không để lại dấu vết khẽ động một
chút. Sau đó cùng hai tỳ nữ vào viện.
Viện không lớn, nhưng cũng coi như thanh nhã, cũng không phát hiện có trận pháp hay cơ quan gì ....
Âu Dương Tĩnh được dẫn vào đại sảnh, trong phòng cũng không có người. Nàng ngồi ở bên cạnh nhìn hai tỳ nữ dâng trà lên.
"Âu Dương cô nương xin chờ một chút, chủ nhân chúng ta lập tức tới ngay."
Tỳ nữ áo xanh nói, sau đó thi lễ, rồi cùng một tỳ nữ khác đứng ở bên
cạnh.
Âu Dương Tĩnh không để ý, nàng nâng chung trà lên uống. Mà
Bạch Hổ đứng ở bên cạnh nàng, mắt xanh thoáng qua ánh sáng quỷ dị lại
nhìn chằm chằm hai tỳ nữ kia, ánh nhìn có chút hả hê vui sướng.
Hai tỳ nữ cũng không phát hiện ra, chỉ là đang âm thầm quan sát Âu Dương
Tĩnh. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, các nàng rất khó tin, thân hình
nhỏ yếu trước mặt cùng với cử chỉ ưu nhã này, là thiếu nữ mà trên giang
hồ đồn đãi là có liên quan đến yêu nữ .
Đột nhiên, ngay lúc hai
tỳ nữ quan sát, vẻ mặt cũng dần sợ hãi. Bọn họ đột nhiên cảm thấy thân
thể có cảm giác nhột nhạt không bình thường, tựa như trăm ngàn con kiến
gặm cắn. Rất nhanh, không chỉ thân thể, ngay cả mặt cũng bị ngứa. Hai tỳ nữ mặc dù võ công không tệ, nhưng dù sao cũng là nữ tử, rất lo lắng cho dung mạo của mình có thể xảy ra vấn đề gì hay không. Rất nhanh, hai
người lập tức không nhịn được thét ra tiếng chói tai:
"A ——" hai người nhịn không được đưa tay bắt đầu gãi trên thân thể, trên mặt, rất không có hình tượng.
Mà những tỳ nữ và bọn sai vặt dâng trà kia, nhìn hai người bọn họ đều sợ
tới mức quên cả phản ứng, cho đến khi một bóng dáng tựa như tia chớp
hoảng hốt đi vào, sau đó đưa tay điểm trúng huyệt đạo hai người, lúc này mới ngăn lại các nàng ấy không gãi lung tung.
"Dẫn bọn họ xuống
đi, tìm đại phu xem một chút." Ra tay chính là Mộc Nguyệt Ly, chỉ thấy
hắn hướng về thủ hạ bên cạnh phân phó, ánh mắt lại nhìn Âu Dương Tĩnh ,
ánh mắt đó đã không còn đơn thuần là ái mộ cùng chiếm đoạt nữa, mà là
hoang mang lẫn phức tạp đến hắn cũng không hiểu rõ.
"Vâng." nhìn
thấy chủ nhân xuất hiện, những gã sai vặt và tỳ nữ kia tất nhiên hoàn
hồn trở lại, vội vàng đem hai tỳ nữ áo xanh, áo cam rời đi, chỉ là trên
mặt hai tỳ nữ đã bị cào xuất hiện vết máu, thật đáng tiếc…hai khuôn mặt
thanh tú.
Sau khi Âu Dương Tĩnh thấy Mộc Nguyệt Ly xuất hiện, để ly trà xuống, cũng không kích động, chỉ là rất bình tĩnh nhìn hắn.
Mộc Nguyệt Ly phất phất tay, người hầu cũng rời đi. Lúc này hắn mới cất bước đi tới ghế chủ, sau đó ngồi xuống.
Hai người trong lúc nhất thời cũng không nói gì, chỉ là…bốn mắt nhìn nhau, không tiếng động giao chiến.
Một lát sau, Mộc Nguyệt Ly là người đầu tiên thu hồi ánh mắt. Bởi vì hắn đã phát hiện hắn đối với Âu Dương Tĩnh đúng là vạn phần phức tạp, lần đầu
khi nhìn thấy nàng, hắn đã muốn có được nàng. Có dũng khí thuần phục
mãnh thú, đồng thời, từ đáy lòng hắn đối với nàng cũng có chút sợ hãi,
tất cả những chuyện xảy ra đã nói cho hắn biết, nữ tử này không phải nữ
tử bình thường, nàng mạnh mẽ đến nỗi có thể ngăn trở sự nghiệp hùng mạnh của hắn. Hắn phải diệt trừ nàng, nhưng hai loại tâm tình này vẫn vây
quanh hắn, làm hắn có loại cảm giác hai bên trái phải bị người ta kéo
xé.
"Phụ thân ta đâu." Âu Dương Tĩnh lên tiếng, nàng từ trước đến nay cũng không phải loại người nói nhiều không cần thiết.
Mộc Nguyệt Ly nhếch môi một cái, hắn đem cảm giác phức tạp đè xuống. Ánh
mắt mang theo vài phần tà khí cùng mạnh mẽ bất chấp nhìn chằm chằm vào
nàng.
"Nàng là ra lệnh cho ta sao?" Bây giờ hắn có con tin trong
tay, còn nàng lại một người một ngựa mà đến. Cho dù nàng có được thuật
điều khiển thú, có Thần kiếm thượng cổ, nhưng quyền chủ động cuối cùng
vẫn ở trên tay hắn, cho nên, nếu nàng thức thời, cũng không nên dùng
khẩu khí như vậy nói chuyện với hắn.
Âu Dương Tĩnh cũng nhíu nhíu chân mày, nhìn về phía hắn kéo kéo môi:
"Ta biết ngài đang suy nghĩ gì, không sai, tổ chức Tam Lăng là ta hủy. Thậm chí Thất vương gia, cũng là do chúng ta làm cho Hoàng đế Quân Quốc nổi
lên lòng nghi ngờ với ông ấy, mới dẫn đến cái chết, chỉ là tất cả đều do các người tự tìm. Nếu bây giờ ngài có thể thả phụ thân ta ra, ta sẽ giữ lại mấy phần tình cảm và thể diện cho ngài. Nếu không, ngài muốn Nhất
Thống Thiên Hạ? Hừ.. ta cũng có thể làm cho giấc mộng của ngài tan biến. . . . . ."
"Quả nhiên là một nữ tử thông minh, quả nhiên đủ ngạo mạn." Mộc Nguyệt Ly cũng không có tức giận, ngược lại còn cười bí hiểm. "Ta tin tưởng nàng có bản lĩnh làm được chuyện đó, chẳng qua ta sợ ta
không cẩn thận, sẽ hủy diệt tất cả người của nàng trước, trước hết để
cho nàng chôn cất phụ thân xong, sau đó lại chôn cất kế mẫu. . . . . ."
Nếu nôn nóng, cả hai bên đều tổn hại, nếu hắn xuống Địa ngục, cũng muốn
kéo nàng theo cùng.
Lời nói của hai người đều không dữ tợn, nhưng tia lửa giữa hai người cũng đã văng khắp nơi, đấu đến bảy tám trăm
hiệp. Không ai nhường ai, trong nháy mắt một trận kịch liệt nhất dường
như sắp đến.
Âu Dương Tĩnh đứng lên, tay cầm cây sáo bằng ngọc
đeo ở bên hông nàng, mắt nhìn Mộc Nguyệt Ly, rất rõ ràng, nếu hai người
nói chuyện không có kết quả, tất nhiên nàng sẽ động thủ.
Mộc
Nguyệt Ly cũng đứng lên, mắt nhìn chằm chằm Âu Dương Tĩnh. Hắn biết bản
lĩnh của nàng, tất nhiên cũng đã tính toán đến bước cuối cùng này, không sợ nàng gọi thú đến.
Ba..ba.. ——
Mộc Nguyệt Ly vỗ tay hai cái, tay Âu Dương Tĩnh đang vuốt cây sáo bằng ngọc bỗng dừng lại, bởi
vì nàng thấy Âu Dương Ngự và Tô Ngâm Duyệt. Lúc đầu chỉ thấy đại sảnh
trống trải, nay phía trên mặt tường lại xuất hiện cơ quan. Mà Âu Dương
Ngự bị dây thừng thô cột vào trên một cái ghế, bên cạnh còn có Tô Ngâm
Duyệt. Nàng ấy ngược lại không có bị người trói, chỉ là có hai tỳ nữ
đứng ở bên cạnh nàng ấy, trên cổ bị một tỳ nữ kề thanh kiếm màu bạc óng
ánh, ánh mắt xem ra cũng là đang xúc động .
"Ư..ư ——" Tĩnh nhi. Tô Ngâm Duyệt thấy Âu Dương Tĩnh, lập tức hô lên.
"Tĩnh nhi ——" Âu Dương Ngự nhìn thấy con gái một mình đi đến, cũng vội lo lắng.
Âu Dương Tĩnh nhìn về phía bọn họ gật đầu một cái, ý bảo bọn họ không cần
lo lắng. Sau đó ánh mắt lại trở về trên người của Mộc Nguyệt Ly, nhếch
môi nói:
"Ngài cho rằng giữ được bọn họ là có thể uy hiếp ta
thành công?" Vẻ mặt tuy không có thay đổi gì, nhưng giờ phút này trong
lòng Âu Dương Tĩnh cũng đang bốc lửa. Thấy phụ thân nàng cùng với Duyệt
tỷ bị người đối đãi như thế, nàng thiếu chút nữa muốn đem đầu Mộc Nguyệt Ly vặn xuống.
Mộc Nguyệt Ly tà tà cười một tiếng, đi tới bên
cạnh Tô Ngâm Duyệt. Đột nhiên vẻ mặt quỷ dị nhìn chằm chằm rồi đưa tay
sờ soạng lên trên bụng của nàng ấy.
"Ngươi muốn làm gì?" Động tác của Mộc Nguyệt Ly dọa vợ chồng Âu Dương Ngự sợ chết khiếp, ánh mắt Âu
Dương Tĩnh nhìn về phía hắn càng thêm rét lạnh.
Mộc Nguyệt Ly ngược lại thu tay về, chỉ là nhìn Âu Dương Tĩnh cười quỷ dị nói:
"Nghe nói nàng ấy mang thai đã tám tháng, đứa trẻ có khi nào sẽ ra đời trước thời hạn hay không. . . . . ."
"Ngươi ——"