Một nhóm người Âu
Dương An đến, cục diện nhất thời cải thiện. Mộc Nguyệt Ly vốn tưởng đã
nắm chắc phần thắng đột nhiên gương mặt tuấn tú xanh mét, trừng mắt
phóng tới bọn họ, sau đó ánh mắt thật sâu dừng trên người Mộc Nguyệt
Tĩnh, xem ra hắn quả thật bỏ sót nàng. Rõ ràng cũng là có kế hoạch từ
trước, có lẽ bản thân thật sự đã thất bại.
"Tĩnh nhi, bọn họ là
-" Hoàng đế thấy một đám người trẻ tuổi xông vào, trừ Âu Dương An từng
gặp mặt ở ngoài một lần. Những người khác đều chưa từng thấy qua, nhưng
lại cảm thấy có hai người có chút quen mặt.
Hai người Hoàng đế cảm thấy quen mặt chính là Vân Hạo Trần và Vân Tuyệt Trần, hai người cũng theo Tống Tử Thư bọn họ vào cung.
Có điều mặc dù Hoàng đế không biết nhóm người này, nhưng nhìn ra được mỗi
người bọn họ đều phi phàm, bản lĩnh cùng khí chất sáng ngời, chỉ không
ngờ con gái mình lại quen biết nhiều tuấn tài như vậy, có chút ngạc
nhiên, càng thêm vui mừng. Bởi vì bọn họ đến, Mộc Nguyệt Ly bức vua
thoái vị nhất định phải thất bại.
"Phụ hoàng, người đã gặp qua An ca. Về phần những người khác, đều là bạn của con." Âu Dương Tĩnh nhàn
nhạt nói, bây giờ không thích hợp đem chuyện Ám Lâu và Dẫn Lâu nói ra,
hơn nữa nàng cũng không có ý định cho mọi người biết. Một người lãnh đạo tốt, không chỉ có khả năng đặt chân ở bạch đạo, mà nếu có thể càng phải nắm giữ hắc đạo. Hai bên trợ giúp, mới có thể chân chính trở thành bá
chủ.
Hoàng đế gật đầu một cái, cục diện bây giờ đích thực không
thích hợp nói chuyện dư thừa. Ánh mắt sâu xa tinh nhuệ quét nhanh một
vòng về phía đứa con Mộc Nguyệt Ly bị bao vây chính giữa, sắc mặt càng
thay đổi, rốt cuộc trầm trầm mở miệng:
"Người đâu, đem thái tử
giải vào Thiên Lao, chờ phán quyết." Đứa con này ngay trước mặt bức vua
thoái vị, đây là chuyện khiến cho Hoàng đế đau lòng. Nhưng ông cũng hiểu nguyên nhân có một phần là lỗi của ông, cho nên tạm thời chỉ làm ra vẻ
muốn nhốt hắn. Cũng sẽ không ra tay chém đầu thật, chỉ để cho hắn nếm
chút khổ sở, chuộc tội cho chuyện hắn phạm phải.
"Vâng." Một đám
ngự Lâm quân từ bên ngoài đi vào, nhìn trên người cũng có chút nhếch
nhác. Xem ra lúc nãy ở bên ngoài đã trải qua một trận ác chiến.
"Chậm đã -" Mộc Nguyệt Tĩnh lên tiếng, nhìn Hoàng đế nói: "Phụ hoàng, thái tử võ công cao cường, vả lại có một nhóm thủ hạ tài ba. Hơn nữa vì hôm nay muốn bức vua thoái vị thành công, hắn còn phái người giam cầm một số
gia quyến đại thần, hay là để cho ngự Lâm quân đến giải cứu bọn họ
trước. Về phần thái tử hãy giao cho bạn của con đi."
Lời Mộc
Nguyệt Tĩnh vừa dứt, sắc mặt nhóm đại thần trên điện thay đổi. Từng
người hai mặt nhìn nhau, không biết có phải là gia quyến của mình cũng
bị Mộc Nguyệt Ly uy hiếp ở bên trong hay không?
Ánh mắt Mộc
Nguyệt Ly lại càng nhìn chằm chằm Mộc Nguyệt Tĩnh cũng chưa từng nháy
mắt một cái, không ngờ ngay cả chuyện bản thân xuống tay với gia quyến
đại thần cũng ở trong lòng bàn tay nàng. Luôn luôn cuồng vọng, hắn rốt
cuộc thừa nhận mình thất bại, thua trên tay một nữ tử. Hắn nhịn không
được cất tiếng cười to lên:
"Ha ha ha. . . . . ."
Đám
người Hoàng đế nhìn thấy tiếng cười của Mộc Nguyệt Ly thê lương xa cách, cau mày, vừa định mở miệng, lại thấy Mộc Nguyệt Ly đã ngừng cười, ánh
mắt nhìn chằm chằm Mộc Nguyệt Tĩnh nói:
"Chung quy là ta coi thường ngươi, ta nhận thua."
"Từ lâu ngươi đã thua." Mộc Nguyệt Tĩnh nhìn lại hắn: "Vào lúc ngươi trêu chọc đến ta ngươi cũng đã nhất định thất bại."
Nếu bàn về cuồng vọng, Mộc Nguyệt Ly coi là cái gì. Mộc Nguyệt Tĩnh tính
cách Duy Ngã Độc Tôn mới thật sự là ngạo mạn, chẳng qua khác nhau ở chỗ, hắn ngạo mạn, cũng chỉ là cậy vào thân phận tôn quý của bản thân và tự
cho mình tài năng không tệ; nhưng Mộc Nguyệt Tĩnh cuồng vọng là từ trong xương thẩm thấu mà ra, luận về tài năng, dung mạo, hay tính cách, nàng
đều là cuồng vọng lại tự tin.
"Bạch Ngọc, Tử Mê, các ngươi dẫn
hắn xuống. Trước hết xem ra, không có mệnh lệnh của ta ai cũng không thể gặp hắn." Mộc Nguyệt Tĩnh hướng về thủ hạ của mình phân phó, thì ra khí thế thật sự là như vậy, khiến cho các đại thần vẫn còn đang do dự hoặc
là không vừa mắt nàng giật mình.
Những hoàng tử còn lại cũng đưa
mắt nhìn nhau, nữ tử lợi hại như vậy, bọn họ vẫn là lần đầu nhìn thấy.
Mà nàng chính là Hoàng Muội của bọn họ, người cạnh tranh ngôi vị Hoàng
Đế. Nhưng bây giờ bọn họ biết bản thân vốn không có phần năng lực đi
tranh giành, từng người đều đứng thẳng cúi đầu, có chút ủ rũ.
"Vâng." Bốn người Bạch Ngọc vừa ra tay lập tức giải quyết hai ba tên hộ vệ còn sót lại bên cạnh Mộc Nguyệt Ly.
Mộc Nguyệt Ly bỗng nhiên lại ngẩng đầu, cũng là lúc bọn họ vừa đưa tay đến. Muốn hắn khoanh tay chịu trói, nằm mơ. Dù là thua, hắn cũng phải thua
trong tôn nghiêm. Thà chết đứng cũng không muốn trở thành tù nhân.
Mộc Nguyệt Tĩnh cũng không lên tiếng, ý bảo mọi người đứng ở bên cạnh nhìn
là được. Vì vậy, mọi người chỉ thấy vài đường Đao Quang Kiếm Ảnh ở nơi
đó (cảnh tàn sát khốc liệt). Lúc này mới biết thật sự là võ công của Mộc Nguyệt Ly cũng không thấp, chỉ là hắn rốt cuộc lấy ít chọi nhiều, rất
nhanh, thể lực xói mòn, một chút sơ ý lập tức bị Bạch Ngọc đánh trúng
một chưởng, sau đó bị bắt.
Mộc Nguyệt Ly cười lạnh, ánh mắt nhìn
chằm chằm Mộc Nguyệt Tĩnh. Sau đó lại đảo qua Hoàng Đế, đầu thoáng hiện
một ý nghĩ muốn cắn lưỡi tự sát.
Huyên náo một trận, ngón tay Mộc Nguyệt Tĩnh bắn ra một cái, một cái đồng tiền nhỏ được phóng tới, điểm
trúng huyệt đạo của hắn. Mộc Nguyệt Ly cắn lưỡi tự sát chưa thực hiện
được, nhưng lại không thể không giữ nguyên tư thế kỳ quái.
Mọi người vừa cả kinh, quả nhiên vẫn là công chúa lợi hại hơn. Xem ra hướng gió đã định, bọn họ không thể lay động.
"Dẫn hắn xuống." Hoàng đế có chút mệt mỏi nói, cũng không phải mệt mỏi, mà
là trong lòng mệt mỏi. Cha con bất hòa tàn sát lẫn nhau, đây có lẽ là bi ai lớn nhất của những người được sinh trong hoàng thất.
"Vâng."
Bạch Ngọc tự mình mang theo Mộc Nguyệt Ly đi ra ngoài, nhưng vừa tới
cửa, thì thấy một tiểu thái giám nghiêng ngã lảo đảo xông vào, vẻ mặt
rất hốt hoảng.
"Hoàng thượng, không xong. Hoàng hậu nương nương bắt các nương nương trong hậu cung và nhóm các công chúa giam lại rồi."
"Cái gì?" Hoàng cung cả kinh, không ngờ hoàng hậu lại có thể làm vậy.
Mà trong đôi mắt Mộc Nguyệt Ly cũng lộ ra chút kỳ quái, nếu không phải bị
điểm huyệt đạo, tin tưởng giờ phút này hắn nhất định rất đắc ý. Nhưng
hắn biết cho dù mẫu hậu cầm tù các nương nương và công chúa cũng không
thể thắng, nhiều nhất là không để cho Hoàng đế sống dễ chịu.
"Đi, đi, ở đâu, mau dẫn trẫm qua." Hoàng đế sải vài bước lớn đã từ phía trên đi xuống, vừa vội vã đi nhanh ra khỏi điện vừa hỏi tiểu thái giám.
"Đang ở Phượng Nghi cung." Tiểu thái giám đáp, cũng theo sát phía sau Hoàng Đế.
Mộc Nguyệt Tĩnh ở phía sau, rời đại điện đi trước, nhìn những người đó phân phó:
"Trông chừng đại điện, tạm thời một người cũng không nên thả bọn họ rời đi."
"Vâng." người của Ám Lâu, Dẫn Lâu đáp, mà Âu Dương An cũng theo lên, cùng với nàng một trước một sau đi ra ngoài.
Tống Tử Thư, Vân Hạo Trần bọn họ ở lại giữ trong điện, bọn Bạch Ngọc được
Mộc Nguyệt Tĩnh ra dấu bảo áp giải Mộc Nguyệt Ly cùng nhau đi về hướng
Phượng Nghi cung.