Sau khi Mộc Nguyệt Ly rời đi, Nghiên quận chúa thật đúng là dẫn theo Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh đi dạo.
Có điều Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh cũng bồi quận chúa diễn trò, mấy ngày
đi dạo tuy không tra được chuyện của Tam Lăng Kiếm, nhưng khai thác cũng không ít các thông tin buôn bán.
Âu Dương Tĩnh âm thầm truyền bồ câu đưa thư cho người của Dẫn Lâu. Rất nhanh, người của Dẫn Lâu đã bắt
đầu hành động dựa theo phân phó của nàng, tại Quân Quốc mở ra nhiều cửa
hiệu buôn bán. Tuy Ám Lâu, Dẫn Lâu đều chủ yếu phát triển sát thủ, nhưng hiệu quả kinh tế và lợi ích quyết định tất cả, không có bạc, làm sát
thủ cũng không làm được việc gì.
Hai ngày sau, bầu trời trong
xanh ấm áp, trong hoa viên những cánh hoa đung đưa khoe sắc, bươm bướm
khiêu vũ, hương hoa thoang thoảng, cảnh sắc tất nhiên như một bức tranh
nhàn nhã. Mặc dù phong cảnh hữu tình, nhàn nhã như vậy, nhưngÂu Dương
An, Âu Dương Tĩnh cũng không thể an tĩnh nghỉ ngơi, bởi vì họ đã nhìn
thấy tỳ nữ bên người Nghiên quận chúa lại tiến vào sân, trong lòng âm
thầm thở dài.
Hai người nhìn nhau, Nghiên quận chúa này lại có
chuyện gì? Mặc dù bọn họ cũng đoán được Nghiên quận chúa đối Âu Dương An có tư tình, nhưng nàng ta dù sao cũng không có nói ra, bọn họ cũng chỉ
có thể làm như không biết. Hơn nữa bọn họ không cho rằng Đoan Vương gia, Vương Phi sẽ để cho Nghiên quận chúa động tâm với Âu Dương An.
“Tham kiến Âu Dương công tử, Âu Dương cô nương." Tỳ nữ hướng tới anh em Âu Dương An hành lễ.
"Thúy Vân cô nương, Quận chúa có chuyện gì sao?" Mặc dù trong lòng không thoải mái nhưng Âu Dương An cũng mở miệng hỏi.
“Hồi bẩm Âu Dương công tử, quận chúa mời công tử qua, có việc thương lượng." Thúy Vân khom người với Âu Dương An, trả lời.
Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh nhìn nhau một cái, sau đó Âu Dương An gật đầu với Thúy Vân:
“Được.”
Thúy Vân hướng về Âu Dương Tĩnh hành lễ cáo biệt mới dẫn Âu Dương An rời đi.
Âu Dương Tĩnh nhìn bọn họ rời đi, trong lòng nổi lên từng trận cảm giác
khó chịu. Trong lòng nàng có loại dự cảm Nghiên quận chúa gọi Âu Dương
An qua là để tỏ tình. Nghĩ vậy, thì càng tức giận. Có điều nàng không có lập trường đi ngăn cản, hơn nữa nếu nàng ra mặt, chỉ sợ ánh mắt Nghiên
quận chúa sẽ giống như dao găm đâm tới mình.
Tâm tình nhìn cảnh sắc của nàng giờ cũng không còn, buồn bực đi vào phòng, tỳ nữ ở lại hầu hạ của nàng hai mặt nhìn nhau.
Mà bên kia, Âu Dương An theo Thúy Vân đến sảnh viện của Nghiên quận chúa,
nhìn bốn phía không có ai, chân mày hắn nhíu lại, cô nam quả nữ cùng một chỗ, lại không có người ngoài, nếu bị người đồn ra, thật sự sẽ bị người ta chê cười.
"Âu Dương công tử xin chờ một chút, nô tỳ trước
tiên đi thông báo cho quận chúa." Thúy Vân nói với Âu Dương An, sau đó
xoay người vào bên trong.
Âu Dương An đứng ở trước sân, hai tay bắt chéo sau lưng, ngẩng đầu nhìn bầu trời, không biết đang nghĩ gì.
Rất nhanh, Thúy Vân đi ra, hành lễ với Âu Dương An:
"Âu Dương công tử, quận chúa mời người vào."
Âu Dương An xoay người lại gật đầu, sau đó hướng tới phòng quận chúa đi đến.
Mà lúc này Thúy Vân cùng với hai tỳ nữ ở bên ngoài cũng rời khỏi, viện của quận chúa chỉ còn lại Âu Dương An và Nghiên quận chúa.
Âu Dương
An vào phòng, thấy Nghiên quận chúa đưa lưng về phía mình. Bộ áo màu
hồng nhạt, tóc dài đen nhánh xõa bả vai, bóng dáng rất xinh đẹp.
Nghiên quận chúa dường như nghe tiếng bước chân của Âu Dương An, vừa quay đầu
lại nhìn, khuôn mặt lộ ra nụ cười quyến rũ mê hồn, quả nhiên sau khi
khoác lên người trang phục tinh xảo, so với bình thường càng thêm xinh
đẹp.
"Âu Dương công tử, huynh đã đến rồi." Nghiên quận chúa ôn nhu nói, người cũng đứng lên, "Mời ngồi."
Âu Dương An nhìn thấy Nghiên quận chúa chăm chú nhìn hắn, nhíu lại mi. Nhưng vẫn là hướng tới nàng chắp tay:
"Tạ ơn quận chúa." Sau đó ngồi xuống một bên.
"Âu Dương công tử sao khách sáo vậy." Nghiên quận chúa thẹn thùng cười, sau đó bước liên tục đến bên cạnh hắn ngồi xuống.
Âu Dương An không nói chuyện, chỉ có nhíu lại mày.
"Không biết quận chúa tìm tại hạ đến vì chuyện gì?" Âu Dương An quyết định
không cùng Nghiên quận chúa lãng phí thời gian, trực tiếp hỏi.
Khuôn mặt Nghiên quận chúa ửng đỏ lên, thẹn thùng không nói lời nào.
Âu Dương An nhìn nàng đỏ bừng khuôn mặt, cũng dời đi ánh mắt. Một đôi nam
nữ một chỗ một phòng, hơn nữa Nghiên quận chúa vẻ mặt như thế, lại làm
cho không khí trong phòng trở nên ám muội.
Âu Dương An lần đầu
tiên cảm giác mình không giỏi nhẫn nhịn, thấy Nghiên quận chúa chỉ ở đó
thẹn thùng, biết chắc lời nói kế tiếp cũng không phải lời mình muốn
nghe, hắn tranh thủ thời gian nói với Nghiên quận chúa:
"Nếu quận chúa không có việc gì, tại hạ xin cáo lui trước." Nói xong, Âu Dương An chuẩn bị rời khỏi.
"Đợi chút ——" Nghiên quận chúa thấy Âu Dương An phải đi, tất nhiên cũng hết
thẹn thùng, vội vàng gọi hắn lại. Đùa gì chứ, nàng thật vất vả an bài
mọi chuyện sao có thể thất bại đây?
Âu Dương An dừng lại, xoay người nhưng cũng không hề ngồi xuống, lcứ như vậy đứng nhìn Nghiên quận chúa.
"Quận chúa có chuyện gì mời nói."
Nghiên quận chúa cắn răng một cái, nàng cũng không thể thẹn thùng nữa, nếu
không chuyện hôm nay sẽ không thành công. Vì thế nàng cố lấy dũng khí,
ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng vào Âu Dương An nói:
"Âu Dương công
tử, huynh cảm thấy ta thế nào?" Mặt cười đỏ bừng như đóa mẫu đơn, hơn
nữa bộ váy thêu hoa, thật đúng là một mỹ nhân đáng yêu.
Âu Dương
An lại cảm thấy Nghiên quận chúa cũng quá lớn mật rồi, đây là lời mà một cô nương nên hỏi nam tử xa lạ sao? Đáy mắt không để lại dấu vết thoáng
hiện khinh thường, nhưng vẫn gật đầu đáp:
"Quận chúa kim chi ngọc diệp, tất nhiên là tôn quý vô cùng."
Nghiên quận chúa nghe xong lời của hắn không cao hứng lắm, nàng muốn biết cũng không phải loại trả lời không rõ ràng này, mà là cảm giác của hắn đối
với mình như thế nào.
"Trừ điều này?" Nàng chưa từ bỏ ý định nhìn Âu Dương An.
"Quận chúa xinh đẹp hào phóng." Âu Dương An bồi thêm một câu, trong lòng lại nói, hay là Tĩnh nhi.
Nghe hắn nói thế, Nghiên quận chúa quả nhiên nét mặt cười sâu hơn, vẻ mặt
xấu hổ xinh đẹp nhìn Âu Dương An một cái, cúi đầu xuống, hai tay nắm lấy khăn tay, lại hỏi:
"Không biết Âu Dương công tử trong nhà đã có
thê thất chưa?" hắn quả nhiên đối với mình có ấn tượng, Nghiên quận chúa vui mừng, phấn chấn thầm nghĩ.
"Cũng không thê thất." Âu Dương trong lòng thở dài.
Hai mắt Nghiên quận chúa sáng lên, người cũng đã muốn kích động nhảy lên.
"Âu Dương công tử, ta… ta đối với huynh. . . . . ." Nàng kích động muốn bày tỏ tình cảm.
Âu Dương An đột nhiên ngẩng đầu, lên tiếng chặn lại câu nói của nàng:
"Tại hạ mặc dù không thê thất, nhưng cũng đã có người trong lòng." Nói đến
người trong lòng, Âu Dương An cả người vẻ mặt ôn nhu, giống như phát ra
hào quang.
Nghiên quận chúa ngẩn ra, tất cả vui sướng đều bị
những lời này của hắn làm tan biến. Đã có ý trung nhân? Tâm nàng trầm
xuống, hơn nửa ngày mới mở miệng hỏi:
"Không biết người trong
lòng công tử là người thế nào?" Nàng chưa từ bỏ ý định, mình đường đường là quận chúa còn không xứng với một thương nhân như hắn sao? Hơn nữa
người hắn yêu nhất định là thân phận bình dân, chỉ cần còn chưa thành
thân, nàng vẫn còn cơ hội.
"Nàng ấy là một nữ tử xinh đẹp, dũng
cảm." Âu Dương An hoàn toàn là đang nói Âu Dương Tĩnh, tuy bây giờ nữ tử đều biết cầm kỳ thư họa, thêu thùa, không cái gì không thông. Có điều
nữ tử như vậy cũng không phải dạng hắn thích, hắn muốn là một người có
thể cùng mình sóng vai mà đi, cùng nhau tạo ra hạnh phúc. Mà hắn càng
tin tưởng, trên thế giới này ngoại trừ Tĩnh nhi, không có nữ tử nào như
vậy, nhưng hắn cùng với Tĩnh nhi lại không thể ở bên nhau, tuy rất thống khổ, nhưng có thể bồi ở bên người muội ấy là tốt rồi. . . . . .
Nghiên quận chúa tâm càng chìm xuống, nhìn vẻ mặt ôn nhu của Âu Dương An khi
nhắc đến nàng kia, nàng biết mình không có cơ hội, nhưng trong lòng lại
không cam tâm.