"Ngươi không nghe lầm chứ, nàng ta có thể điều khiển thú?"
Trong một gian phòng, ngọn đèn âm u. Một nữ tử mang khăn che mặt nghe được
tin tức từ Đại hội võ lâm, trong mắt xuyên thấu lóe lên ánh sáng cừu
hận. Nếu là cưỡi thú, nếu đúng là một đôi anh em. Thì chắc chắn là hai
tiện chủng kia rồi.
"Đúng vậy, là nàng ta." Nam tử kia cả khuôn
mặt dữ tợn đầy vết sẹo. Vốn bề ngoài giống như đứa trẻ, giờ đã biến
thành dáng vẻ hai mươi mấy tuổi.
"Tốt lắm." Nàng ta đứng lên, gỡ
khăn che mặt xuống lộ ra khuôn mặt tuyệt diễm, rõ ràng là Âu Dương Thấm - Người đã mất tích một cách thần bí Âu Dương Tam tiểu thư.
"Người của ngươi chuẩn bị xong chưa." Nàng nhìn phía nam tử khuôn mặt dữ tợn: "Đến lúc chúng ta nên báo thù rồi."
"Đương nhiên." Nam tử kia trong mắt thù hận không thua gì Âu Dương Thấm: "Ta chờ ngày này đã rất lâu rồi."
Hắn chính là Ma Sát, vốn bị dã thú cắn xé mà chết. Nhưng không ngờ được một người dụng độc quái thai cứu giúp, phải chịu một sự đau đớn trước nay
chưa từng có. Duy nhất có chỗ tốt chính là thân thể hắn lại dài ra, biến trở thành người bình thường. Vừa đúng phù hợp với tuổi thật, hơn nữa
mặt mũi cũng trở nên dữ tợn.
"Tốt lắm, trước hết cứ để bọn chúng
đi xa. Ta muốn cho toàn bộ người trong Lan quốc biết Nữ tử cưỡi thú là
con gái của Âu Dương Ngự, hơn nữa còn là hồn phách yêu nữ. . . . . ."
Nàng hận. Không chỉ hận anh em Âu Dương An, còn hận cả phụ thân Âu Dương
Ngự. Mẫu thân và hai đại ca chết thảm, bản thân nàng thì mất tích, ông
ta lại không có bất kỳ phản ứng nào.
“Được.” Ma Sát cũng biết bọn họ không phải đối thủ của anh em Âu Dương: "Chúng ta còn có thể mua
được sát thủ của Ám Lâu, hơn nữa Vương gia cũng sẽ không bỏ qua cho bọn
chúng đâu." Đến lúc đó, bọn họ an tâm làm ngư ông đắc lợi, để cho bọn Âu Dương Tĩnh không có đường để trốn.
"Đúng vậy." Âu Dương Thấm híp lại con ngươi. Âu Dương Tĩnh, chờ xem, nhanh thôi, chúng ta sẽ gặp lại.
. . . . . .
"Ngươi nghe nói chưa? Thì ra trên Đại hội võ lâm, Nữ tử cưỡi thú lại là con gái của Âu Dương tướng quân?"
"Đúng vậy, đúng vậy. Nghe nói tiếng tiêu của nàng ta có thể gọi thú đến. Mãnh thú tựa như mất hồn phách, gặp người là cắn, thật sự đáng sợ."
"Cũng không phải. Ta còn nghe nói, kỳ thật huynh trưởng sinh đôi của nàng ta
đã chết. Không ngờ mười mấy năm sau lại xuất hiện, ngươi nói xem bọn họ
không phải là thành quỷ rồi sao?"
"Có thể lắm. Nghe nói, bọn họ
trở về Phủ tướng quân một thời gian, Tướng quân Phu nhân cùng hai vị
công tử đêm đó đột nhiên bị một lũ rắn chuột cắn chết."
"Vậy không phải là. . . . . . ?"
". . . . . ."
Lúc trước ở Đại hội võ lâm sinh chuyện lập tức bị truyền đi ồn ào huyên
náo, Nữ tử cưỡi thú ở trên giang hồ đã không còn ai là không biết. Nhưng không ngờ rất nhanh lại có lời đồn mới truyền ra, Thì ra Nữ tử cưỡi thú lại là con gái của Âu Dương tướng quân? Sâu xa hơn nàng ta có thể còn
là yêu nữ?
Trong lúc nhất thời, từ đứa trẻ ba tuổi đến lão già tám mươi. Không ai không khiếp sợ Nữ tử điều khiển thú.
‘Thanh danh’ Âu Dương Tĩnh xem như hoàn toàn được ‘tuyên truyền’.
Mà ở bên này, Âu Dương An còn trong sơn động ngủ mê mệt một ngày một đêm, rốt cục tỉnh dậy.
"Ca, huynh đã tỉnh." Vẫn trông chừng cạnh hắn, Âu Dương Tĩnh vừa thấy tay hắn động, lập tức cầm lấy.
Âu Dương An mở to mắt nhìn Âu Dương Tĩnh. Vẻ mặt còn có chút hoảng hốt.
"Tĩnh nhi?"
"Ca, thật tốt quá. Huynh đã không sao rồi." Âu Dương Tĩnh cầm tay hắn, truyền vào chân khí: "Cuồng đã cứu huynh."
Âu Dương An lúc này mới nhớ lại tất cả chuyện xảy ra trước đó, hắn ngồi
dậy, nhìn Vân Khinh Cuồng ở một bên trong hình dạng hổ, nói cám ơn:
"Cuồng, ngươi lại cứu ta lần nữa rồi."
"Ngươi biết là tốt rồi, sau này cẩn thận, ta không hy vọng phải cứu ngươi lần thứ ba." Vân Khinh Cuồng bĩu môi.
"Nếu Âu Dương đại ca đã khá lên, chúng ta cũng nên ra ngoài đi. Không biết
Tĩnh nhi ở Đại hội võ lâm vừa rồi, bên ngoài bây giờ đã truyền thành cái dạng gì." Sở Ly La cũng chen miệng nói.
"Được, nghỉ ngơi thêm chút nữa, chúng ta đi." Âu Dương Tĩnh gật đầu.