Âu Dương Tĩnh dứt lời, đã nghe thấy nhiều tiếng bước chân nhẹ vô cùng cấp
tốc hướng đến chỗ bọn họ. Rất nhanh, mười mấy tên áo đen bịt mặt xuất
hiện, thấy bọn họ, không nói hai lời, đao kiếm trên tay lập tức tấn
công.
Những người áo đen này bản lĩnh nhanh nhẹn, xuống tay rất
gọn gàng, ánh mắt lộ qua khăn bịt mặt màu đen lãnh khốc vô tình, vừa
thấy cũng biết là sát thủ.
Âu Dương Tĩnh, Âu Dương An, Sở Ly La
đồng thời tránh được bọn chúng, quay người lại, cũng gạt đi binh khí của chúng. Ngọc tiêu, kiếm, nhuyễn tiên, ba binh khí vừa ra, tất nhiên cùng bọn người áo đen giao đấu.
Mà ở ngã tư đường dân chúng đều bị
cảnh bất thình lình tới này làm ngây ngẩn cả người, lúc kịp phản ứng,
hiển nhiên đều là thu dọn đồ đạc chạy trối chết, một bên kéo cổ hòng gào hét:
"Giết người rồi, giết người rồi. . . . . ."
Đêm đen trở nên càng thêm náo nhiệt, một ít dân chúng vô tội bất hạnh, bị sát thủ đả thương.
Rất nhanh, mới trước đó chợ đêm còn náo nhiệt đã tràn ngập máu tanh.
Sở Ly La chân mày đen nhăn lại, nhìn dân chúng vô tội bị thương, hướng tới người áo đen xoay tay lại càng không lưu tình. Sát thủ đáng giận lại
dám đả thương dân chúng Đại Mạc, thật sự tội đáng chết vạn lần.
Âu Dương Tĩnh cũng cực không lưu tình, rất nhanh, đám sát thủ kia bị bọn
họ giết đến thất linh bát lạc, chỉ còn lại có một hai người.
Bóng dáng Âu Dương Tĩnh lướt qua, ngọc tiêu đã đặt trên cổ một tên áo đen, môi đỏ mọng lạnh lùng hỏi:
"Nói, là ai phái các ngươi tới?" Những người này đúng là hướng về bọn họ hạ sát.
Người áo đen kia không nói chuyện, vẻ mặt lạnh lùng.
Mà Âu Dương Tĩnh tay vừa động, lại nghe trong không khí phập một tiếng.
Rất nhanh, thân thể người áo đen bị nàng bắt run lên, khóe miệng lập tức chảy ra máu đen.
Âu Dương Tĩnh chau mày, nhìn người áo đen đổ
nhào trên mặt đất, trên lưng hắn cắm một cây phi tiêu. Mà tiêu ở dưới
ánh sáng đèn lồng lóe lên vết đen.
"Trên tiêu có độc." Âu Dương An cũng đã đi tới.
Âu Dương Tĩnh gật đầu một cái, nhìn theo hướng tiêu phóng đến nhưng cái gì cũng không thấy.
"Hắn cũng đã chết rồi." người áo đen bị bắt trên tay Sở Ly La cũng ngã xuống đất, trên lưng tương tự bị cắm phi tiêu độc.
"Xem ra còn có người nấp trong bóng tối." Âu Dương Tĩnh trên mặt lộ ra lúm
đồng tiền, nụ cười tràn đầy nhìn người áo đen, đáy mắt lại lộ ra trào
phúng. Nấp trong bóng tối sao? Nhanh thôi, nàng sẽ khiến hắn hiện hình.
Tiểu Bạch Hổ trợn trắng mắt, lập tức lùi về phía bóng tối.
Âu Dương Tĩnh, Âu Dương An, Sở Ly La đứng ở nơi đó, mặc kệ máu tanh tràn ngập, mặc kệ xác chết khắp nơi.
"Tĩnh nhi, không biết lần này sát thủ là nhằm vào tôi, hay nhằm vào hai
người?" Sở Ly La còn chưa biết rõ lai lịch sát thủ. Tuy nàng là công
chúa, nhưng hoàng cung tranh đấu cũng là máu chảy thành sông.
"Chắc là bọn tôi rồi." Âu Dương Tĩnh đáp. Vừa rồi sát thủ đối mặt với nàng và Âu Dương An khắp nơi đều ra ngoan chiêu. Chỉ sợ Sở Ly La ngược lại là
bị bọn họ liên lụy .
"Có phải là người Vương gia phái tới không?" Âu Dương An nghĩ đến một khả năng. Tĩnh nhi giết ba anh em Vương gia.
Vương gia chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
"Có phải hay
không cũng chẳng có gì phải sợ." Âu Dương Tĩnh lúm đồng tiền trên mặt
sâu hơn, ánh mắt híp lại: "Muội sẽ cho bọn họ biết, không phải ai cũng
có thể chọc vào."
Sở Ly La phiết môi cười, quả nhiên là tri kỷ của mình.
"Được, chúng ta đợi bọn họ đến đi."
. . . . . .
Rất nhanh, Vân Khinh Cuồng chạy trở về. Miệng ngậm hẳn là một cây trâm ngọc.
Âu Dương Tĩnh tiếp nhận trâm ngọc, nhìn nhìn, cười nói:
"Là một nữ tử."
"Nữ tử?" Âu Dương An và Sở Ly La nhìn nhau, sẽ là ai chứ?
"Tĩnh nhi, cô chọc phải nữ tử điên nào sao?" Sở Ly La không bởi vì đó là nữ
tử mà thả lỏng. Trên thực tế nữ tử mà điên lên, tuyệt đối so với nam tử
còn kinh khủng hơn rất nhiều.
"Không biết." Âu Dương Tĩnh lắc lắc đầu: "Nữ tử hận chúng tôi nhất có ba người, nhưng đã chết hai, còn một
kẻ khác thì. . . . . ."
"Là ai?" Sở Ly La hỏi, chỉ cần biết người thì sẽ dễ tìm.
Âu Dương Tĩnh cười như không cười, tuyệt không khẩn trương.
"Mẹ con Tướng quân Phu nhân, còn có Nhị tiểu thư Vương gia. Có điều Tướng
quân Phu nhân và Nhị tiểu thư Vương gia đã đi bồi Diêm Vương chơi cờ
rồi. Chỉ còn Âu Dương Thấm mất tích."
"Tôi cảm thấy Âu Dương Thấm khẳng định không có chuyện gì, liệu có phải là cô ta trở về tìm hai
người báo thù không?" Sở Ly La chau mày. Lúc trước, nàng cũng biết anh
em Âu Dương An và mẹ con Tướng quân Phu nhân có khúc mắc.
"Nếu là cô ta thì thật vừa vặn." Âu Dương Tĩnh chuyển chuyển cây trâm ngọc kia: "Lúc trước để cô ta chạy thoát, lần này tự đưa tới cửa rất tốt." Diệt
cỏ phải diệt tận gốc, nếu là nàng ta tự nộp mạng, chính mình tuyệt đối
sẽ không để nàng ta có cơ hội siêu sinh.
"Tóm lại, phải cẩn thận
một chút. Chỉ sợ loại nữ tử ngầm này." Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Hơn nữa trên giang hồ, chuyện âm độc gì chẳng có. Sở Ly La quyết định âm thầm gửi thư tín cho Thái tử hoàng huynh, để hắn hỗ trợ điều
tra Âu Dương Thấm có chết hay không?
“Được.” Âu Dương Tĩnh gật đầu, mặc dù nàng cuồng ngạo nhưng cũng không tự đại. Cẩn thận một chút vẫn hơn.
"Đi thôi, cũng mệt mỏi rồi. Về quán trọ nghỉ ngơi trước, có gì ngày mai nói sau."
“Ừ.”
Sau khi bọn họ rời đi, một bóng dáng màu đen xuất hiện. Đôi mắt ôm hận thù, không phải Âu Dương Thấm thì là ai?
. . . . . .
Vương gia, linh đường trắng xóa. Ba linh đài đặt nơi đây, tiếng kèn thê lương, tiếng khóc bao phủ toàn bộ tòa nhà.
"Ôi, con gái của ta, con trai của ta, các con chết thật thê thảm. Sao lại
nhẫn tâm bỏ mẫu thân mà đi, chúng ta là người đầu bạc tiễn người đầu
xanh. . . . . ."
Người kêu rên không ngừng chính là Vương gia Phu nhân, bà mặc trên người áo trắng, nhào vào ba cái quan tài rỗng phía
trước, khàn cả giọng .
"Hu hu hu, Phu nhân, người nén bi thương. Cẩn thận sức khỏe của chính mình."
". . . . . ."
Sau lưng bà, một đống lớn nữ tử, nam tử đều khóc sướt mướt. Tình cảnh vô cùng bi ai.
"Khóc cái gì, khóc có ích lợi gì. Ngậm miệng lại hết đi, có nghe không." Nam
chủ nhân của Vương gia đứng đó, trên mặt không có bất kỳ biểu tình nào.
Nhưng nắm tay kia bóp chặt tiết lộ tâm tình của ông. Hai đứa con trai,
một con gái của ông cứ như vậy bị mãnh thú cắn xé đến thi thể cũng không còn. Có thể nào không bi thương, có thể nào không thống hận? Nhưng ông
tuyệt đối muốn bảo trì bình thản, muốn báo thù.
Một tiếng quát to của ông, khiến cho mọi người đều ngừng khóc lớn. Nhưng tiếng nức nở đứt quãng vẫn truyền ra.
"Lão gia, ông nhất định phải vì các con trai, con gái của chúng ta mà báo
thù. Bọn chúng chết rất thảm, ngay cả thi thể tìm khắp cũng không thấy.
Con gái đáng thương của ta. . . . . ." Vương phu nhân xoay người hướng
về chồng nói, lại nhịn không được bi ai trong lòng.
Vương lão gia thở dài, nửa ngồi hạ người mình, đỡ lấy thê tử:
"Phu nhân, nàng yên tâm. Dù phải táng gia bại sản, ta cũng nhất định sẽ vì
Phong nhi các con mà báo thù." Hận ý trong mắt phun ra, mặc kệ cái gì Nữ tử điều khiển thú, ông cũng không e ngại.
“Vâng.” Vương phu nhân cũng là vẻ mặt hận ý: "Chẳng những muốn báo thù, thiếp còn muốn cho con tiện nhân kia nếm thử nỗi đau mất đi người thân." Bọn họ đều biết nữ tử kia là vì bảo vệ huynh trưởng của nàng ta. Dù sao chuyện ở Đại hội võ
lâm sớm đã truyền đi ồn ào huyên náo.