Vân Khinh Cuồng đến
nâng Âu Dương An dậy, dựa vào giường ngồi, bản thân cũng khoanh chân
ngồi đối diện với hắn. Hai tay vận khí, chỉ thấy một luồng sáng trắng
theo mi tâm Âu Dương An bắn vào.
Âu Dương An khẽ nhúc nhích, vẻ
mặt dường như tương đối thống khổ. Mắt vẫn nhắm chặt, giọt mồ hôi trên
trán chảy ra. Ngay sau đó, đột nhiên thân mình như hướng về ngoài giường tìm tòi, ụa một tiếng, miệng phun ra dơ bẩn.
Âu Dương Tĩnh nhìn
lại, quả nhiên thấy trong dơ bẩn kia có mấy con ấu trùng đang ngọ nguậy. Làm cho người ta nhìn thấy lập tức ghê tởm.
"Tốt lắm, hắn đã
không có việc gì." Vân Khinh Cuồng lại đỡ Âu Dương An nằm xuống: "Tĩnh
dưỡng một hai ngày là có thể tỉnh táo lại".
"Cám ơn ngươi, Cuồng." Âu Dương Tĩnh đi đến bên giường, nắm lấy tay huynh trưởng.
"Đúng rồi, ngươi muốn đối phó bọn chúng thế nào?" Vân Khinh Cuồng nhìn đáy
mắt Âu Dương Tĩnh phát ra ánh sáng hung ác, trong lòng biết hung thủ hại đến Âu Dương An chỉ sợ sẽ thực thảm thực thảm.
Âu Dương Tĩnh nhếch môi cười, lại cười đến làm người ta phát lạnh.
"Đến lúc đó, ngươi sẽ biết."
. . . . . .
Ở chính viện Phủ tướng quân, trong phòng Tô Thanh Liên. Ba anh em Âu
Dương Tinh ngồi bên người mụ, cả đám chân mày đều nhíu lại. Đêm nay,
Thái tử và Thất công chúa đến thăm thật sự khiến cho bọn họ bị đả kích
quá lớn. Nhất là việc hai người đó ở giữa chống đỡ cho Âu Dương Tĩnh,
càng làm cho bọn họ lo lắng cùng đố kỵ.
"Mọi người nói xem, Âu
Dương Tĩnh tiện nha đầu này sao lại quen biết Thái tử tôn quý và Thất
công chúa chứ?" Trầm mặc nửa ngày, Âu Dương Thần nhịn không được mở
miệng.
"Ai biết được." Âu Dương Tinh tràn đầy không cam lòng. Hơn bảy năm trước, anh em chúng không chết. Bây giờ trở về chẳng những học
được bản lĩnh, còn quen biết Thái tử, công chúa, thật sự rất đáng giận.
Âu Dương Thấm khẽ cúi đầu, nàng nhớ tới buổi tối vừa rối thấy Thái tử Sở
Ly Lạc. Chỉ cảm thấy vô cùng tuấn mỹ, tuy không phải lần đầu tiên nhìn
thấy Thái tử. Nhưng nàng lại vạn lần không ngờ tới người sẽ cùng Âu
Dương Tĩnh đi chung một chỗ. Chẳng lẽ người coi trọng nàng ta?
Tô Thanh Liên cũng trầm tư. Nếu là trước kia hai tên đê tiện này, mụ tất
nhiên có cách thu thập bọn chúng. Nhưng bây giờ đụng đến Thái tử, công
chúa, chuyện này lại thành phiền toái rồi.
"Mẫu thân, người nói tiện chủng Âu Dương An liệu có chết không?" Sau một lúc lâu, Âu Dương Tinh lại mở miệng.
"Tiện chủng kia nếu chết thì tốt hơn, đỡ có nhiều người cùng các con tranh gia sản." Tô Thanh Liên oán hận mở miệng.
"Mẫu thân, nếu tiện nha đầu kia tra được chuyện là do chúng ta làm, nhất
định sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu." Âu Dương Thấm mấp máy môi nói.
Nàng cũng không phải là đồ ngu xuẩn như hai đại ca. Đối với mọi chuyện
từ trước đến nay vẫn rất khôn khéo, nhất định phải phòng ngừa chu đáo
mới là thượng sách.
"Đúng rồi, mẫu thân, huống chi bây giờ nàng
ta còn có Thái tử và công chúa làm chỗ dựa, đối với chúng ta càng thêm
bất lợi." Âu Dương Tinh, Âu Dương Thần cũng gật đầu, trăm miệng một lời
nói.
Tô Thanh Liên chân mày nhíu chặt hơn. Đúng vậy, đây cũng là
việc mụ lo lắng. Huống chi trước kia mụ đối đãi như vậy với hai anh em
bọn chúng, lần này bọn chúng trở về nhất định là muốn báo thù. Hơn nữa
bây giờ Âu Dương An gặp chuyện, mụ có dự cảm không tốt.
"Không
được, phải tiên hạ thủ vi cường." Chỉ cần trừ khử hai anh em chúng, như
vừa rồi không để lại dấu vết. Cũng không sợ Thái tử, công chúa bọn họ
tra ra, đến lúc đó dù là bọn họ cũng không có cách cứu.
"Các con nghe ta nói. . . . . ." Tô Thanh Liên hướng về ba người con ghé sát vào, nói nhỏ một phen.
Ba anh em Âu Dương Tinh đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo gật đầu. Xem ra những người này là lựa chọn hành động.