"Tĩnh nhi, muội đã về."
Âu Dương An nhìn Âu Dương Tĩnh trở về, tâm trạng đang nặng nề rốt cuộc
buông xuống. Lúc nãy đợi đã lâu mà không thấy nàng về, hắn thiếu chút
nữa liều lĩnh muốn đến Đông cung xem thử có chuyện gì? Có điều nhìn nàng tóc rối tung, trong lòng cũng rất bất an.
"Tĩnh nhi, thái tử gọi muội qua có chuyện gì?"
Âu Dương Tĩnh nhìn Âu Dương An lo lắng, trong mắt đảo nhanh hiện lên ý
cười gian xảo. Nàng đột nhiên muốn xem một chút. Nếu hắn biết Mộc Nguyệt Ly nói những lời này, sẽ có phản ứng gì. Kết quả là, Âu Dương Tĩnh nói:
"Hắn nói muốn muội ở lại, làm Thái Tử Phi của hắn."
"Cái gì?!" Quả nhiên, Âu Dương An vừa nghe thấy lời này, nổi trận lôi đình.
"Hắn lại còn nói vậy?" Uổng hắn lúc trước còn đối với Mộc Nguyệt Ly có vài
phần cảm kích, thì ra hắn ta để ý Tĩnh nhi. Lửa giận cháy lan ra đồng
cỏ, Âu Dương An hầu như là tóc dựng đứng cả lên, kết quả là ý nghĩ vừa
chuyển. Lăng tiêu thần kiếm lập tức từ trong cơ thể đi ra.
Bàn tay Âu Dương An nắm chặt, định đi tìm Mộc Nguyệt Ly.
"Huynh bình tĩnh đã."
Âu Dương Tĩnh thấy hắn kịch liệt phản ứng rất là vừa lòng, hơn nữa bình
thường ôn hòa, quân tử tuấn tú là thế, sao giờ lại tức giận thành như
vậy, thậm chí không để ý hậu quả muốn đi tìm thái tử tính sổ. Trong lòng nàng lập tức ngọt như mật, biết hắn thật sự thích mình. Có điều nàng
cũng không thể để hắn thực sự đi tìm Mộc Nguyệt Ly được, tuy sẽ có ngày
đụng độ, nhưng không phải bây giờ.
"Huynh muốn đi tìm hắn." Âu
Dương An tức giận vẫn khó tiêu, cũng không quay đầu lại, kiên định nói.
"Muội là của huynh, ai cũng không được cướp đi. . . . . ."
Tuyên
cáo hùng hồn như thế làm cho Âu Dương Tĩnh rất cảm động, từ khi bọn họ
nói rõ ràng tình cảm của bản thân, hai người mặc dù trước mặt người
ngoài vẫn là anh em, nhưng lúc chỉ có hai người bọn họ, cũng là một đôi
tình nhân luyến ái.
Âu Dương Tĩnh khẽ cười, hai tay từ phía sau vươn ra vòng ở eo Âu Dương An, mặt tựa trên lưng hắn, cũng không nói gì cả.
Âu Dương An bị động tác của nàng làm ngẩn ra, đầy ngập tức giận cũng tiêu
tán. Cúi đầu nhìn bàn tay mềm mại của Tĩnh nhi, chỉ cảm thấy muôn vàn ôn nhu tràn nhập trong lòng, tâm niệm buông lỏng, kiếm cũng quay về trong
cơ thể. Có điều hắn cũng không nhúc nhích, hai người cứ đứng như vậy.
Không khí cũng không hề ám muội, mà là loại ấm áp làm người ta cảm giác
được hạnh phúc tràn đầy.
Cứ như vậy, hai người ôm nhau đứng đó
một lúc lâu. Sau khi Âu Dương An bình tĩnh cũng hiểu được, lúc này tìm
Mộc Nguyệt Ly cũng không phải thời cơ tốt, huống chi bọn họ còn cần tìm
hiểu chuyện về Tam Lăng Kiếm, nếu Tam Lăng Kiếm thực sự có liên quan tới Mộc Nguyệt Ly, đến lúc đó bọn họ sẽ cùng nhau tính toán cũng không
muộn.
"Tĩnh nhi, chúng ta đi thôi." hắn mở miệng, mặc dù cực kỳ không thích phá vỡ không khí này.
“Được.” Âu Dương Tĩnh buông tay ra, gật đầu.
Tuy hoàng cung thủ vệ nghiêm ngặt, nhưng hai người võ công đều là hàng đầu, hơn nữa còn tu luyện linh lực, hơi thở muốn không cho người khác phát
hiện cũng rất dễ dàng. Vì thế tránh được bọn thủ vệ, thi triển khinh
công thuận lợi rời khỏi hoàng cung.
Một lát sau, thái tử, Hoàng đế đều nhận được tin tức, hai anh em đã rời đi.
Thái tử mặc dù hận, cũng không chịu dừng tay. Hơn nữa là càng tin tưởng vững chắc, sẽ có một ngày, hắn nhất định có được Âu Dương Tĩnh.
Mà
Hoàng đế thì vì người phái đi điều tra vẫn chưa về, lại biết tin hai anh em đã rời đi, trong lòng cũng có chút không vui. Không biết bọn họ và
Linh Nhi rốt cuộc có quan hệ không đây?
. . . . . .
Quân Quốc, phía tây Hoàng Thành một thôn trang nhỏ.
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh ra khỏi hoàng cung thì trực tiếp đến tiểu Trang này. Tiểu Trang bề ngoài xem ra không có gì đặc biệt, nhưng vào trong
sẽ phát hiện kỳ thật rất sạch sẽ, cho người ta cảm giác ngăn nắp.
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh vào trong Trang, nô bộc trong trang hướng tới bọn họ hành lễ.
Âu Dương Tĩnh gật đầu, cùng Âu Dương An, trực tiếp vào hậu viện cùng với quản gia là một nam tử mặc áo xanh.
"Chủ nhân, công tử ——"
Trong thư phòng tại hậu viện, Bạch Ngọc, Thanh Mê, Lam Hồ, Tử Ly bốn người đã sớm chờ ở bên trong, nhìn thấy hai người vào, bốn người đều hướng tới
bọn họ hành lễ. Nếu nói lần đầu gặp mặt ở Dẫn Lâu bốn người đối với Âu
Dương Tĩnh còn xem thường, cho rằng nàng chỉ là một tiểu thư con nhà
quan khoa chân múa tay. Sau lại nghe nói nàng là Nữ tử điều khiển thú,
thái độ thay đổi một ít. Nhưng sau khi theo nàng một thời gian ngắn, mọi người hầu như đã đem nàng trở thành thần để cúng bái.
“Ừ.” Âu Dương Tĩnh gật đầu, giơ tay hướng tới bọn họ, ý bảo bọn họ đứng dậy.
"Tạ chủ nhân." Bốn người đứng lên.
Âu Dương Tĩnh ngồi xuống, Âu Dương An đứng ở bên cạnh nàng, cũng không ngồi.
"Điều tra thế nào rồi?" Âu Dương Tĩnh hỏi bốn người.
“Hồi bẩm chủ nhân, thuộc hạ đã tra được tổ chức sử dụng Tam Lăng Kiếm là
thất vương gia của Hoàng quốc." Bạch Ngọc chắp tay với Âu Dương Tĩnh
đáp.
"Thất vương gia Hoàng quốc?" Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh đều nhíu nhíu mi.
"Vậy sao lại đồn là có liên quan tới Quân Quốc?" Chẳng lẽ bọn họ tính kế đối với Quân Quốc? Hoàng quốc muốn khơi mào cho Quân Quốc và Lan quốc rơi
vào chiến loạn, bọn họ làm ngư ông đắc lợi sao?
“Hồi bẩm chủ nhân, thất vương gia vốn là cậu của Thái tử Quân Quốc." Bạch Ngọc bổ sung tiếp.
Âu Dương An bọn họ lại kinh ngạc, có điều cũng hiểu, thì ra việc này quả
thực có liên quan chút ít đến Quân Quốc, trong lòng đồng thời còn có
chút hoang mang.
"Nói vậy, Hoàng hậu Quân Quốc là Công chúa của
Hoàng quốc?" Hai nước liên hôn tất nhiên cũng thường xảy ra, nhưng ngồi
lên vị trí hoàng hậu, chẳng lẽ Hoàng đế Quân Quốc không sợ hoàng hậu kia sẽ âm thầm giúp đỡ Hoàng quốc sao?
Bạch Ngọc giống như nhìn ra suy nghĩ của Âu Dương Tĩnh, trực tiếp nói ra tất cả những thông tin mà bọn họ biết, hồi báo:
"Theo thuộc hạ tìm hiểu được, hoàng hậu khi còn là một thiếu nữ, đã gặp gỡ
Thái tử Quân Quốc lúc đi sứ sang Hoàng Quốc, cũng chính là Bệ hạ của
Quân Quốc hiện giờ. Hai người nảy sinh cảm tình, cùng với thất vương gia cũng là anh em tình thâm. Cho nên mới thuận lợi gả vào Quân Quốc trở
thành hoàng hậu. Mà Thất vương gia của Hoàng quốc cũng không phải là
người có dã tâm muốn làm hoàng đế, chẳng qua là muốn giúp cháu ngoại của mình thống nhất thiên hạ thôi. Nên mới phải bí mật huấn luyện một đám
cao thủ, cũng chính là nhóm người dùng Tam Lăng Kiếm kia."
"Thất
vương gia Hoàng quốc quả là người thú vị." Nghe Bạch Ngọc trả lời, Âu
Dương Tĩnh gợi lên môi cười. Bản thân không muốn làm hoàng đế, ông ta
lại muốn giúp cháu ngoại trai thống nhất thiên hạ. Việc này dù là cha
con cũng làm không được, nhất là trong hoàng thất, rất nhiều người đều
vì đế vị giết cha hại anh.
Âu Dương An cũng gật đầu, có điều
chuyện về Tam Lăng Kiếm cũng là thất vương gia quản lí, nói vậy hạ lệnh
đuổi giết phụ thân, chẳng lẽ là ông ta?
Âu Dương Tĩnh cũng nghĩ đến vấn đề này rồi, vì thế lại hỏi bọn Bạch Ngọc:
"Là thất vương gia hạ lệnh ám sát phụ thân ta ư?"
“Hồi bẩm chủ nhân, đúng vậy. Có điều cũng không phải ý kiến của một mình ông ta. Thuộc hạ tra được, có người trong triều đình của Lan quốc đạt thành hiệp nghị với Thất vương gia, chỉ sợ trong chuyện này cũng có một phần
liên quan đến người trong triều đình."
"Là ai?" Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh đều nhíu mày, có cả người của Lan quốc nữa? Chẳng lẽ có nội gian?
"Binh Bộ Thượng Thư Mã Nguyên Thành."