Lời Âu Dương Tĩnh nói làm Âu Dương Tinh kinh hãi, cũng làm bọn họ phẫn nộ. Bạch Phú Niên vung tay lên, hướng tới Cự Mãng quát.
"Bạo Long, cắn chết bọn chúng cho ta."
"Ha ha ——" Âu Dương Tĩnh lại là cười to không ngừng, chỉ vào Cự Mãng nói:
"Ha ha ha, thôi đi, cười chết người. Rõ ràng là một con rắn, lại gọi Bạo Long. Tưởng người khác không biết rồng là thế nào sao?"
"Ngươi
——" Bạch Phú Niên mặt đen lại, Cự Mãng kia giống như cũng hiểu được Âu
Dương Tĩnh nhạo báng nó. Giận dữ trợn tròn mắt rắn, hướng về Âu Dương
Tĩnh thè lưỡi. Sau đó chỉ thấy cái đuôi đảo qua, mặt đất nhất thời chấn
động mấy cái.
Bạch Phú Niên, Âu Dương Tinh bọn họ sớm đã tránh ra xa, khóe miệng chứa đựng tươi cười đắc ý, dường như đã sớm đoán được
kết cục thê thảm của hai anh em Âu Dương Tĩnh.
Nam tử áo tím trên lầu hai chưa rời đi, hắn nhìn Âu Dương Tĩnh, nhưng cũng có chút lo lắng.
Không khí dường như ngưng trệ, Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An vẫn là tươi cười không giảm.
"Cười đi cười đi, ta xem hai tiểu tiện chủng các ngươi lát nữa còn cười được
nữa không?!" anh em Âu Dương Tinh, Âu Dương Thần ở trong lòng hung tợn
nguyền rủa nói. Có điều cảnh tượng kế tiếp, thế nhưng lại làm cho cằm
bọn họ tất cả đều tróc ra.
"Vị này là Đại xà Bạo Long ư, ngươi muốn ăn chúng ta sao?" Âu Dương Tĩnh cười khanh khách nói với Cự Mãng.
"Nàng ta điên rồi, lại đi nói chuyện với Bạo Long." Âu Dương Tinh bọn họ nhìn Âu Dương Tĩnh cười nhạo, ngay cả Âu Dương Thấm cũng lộ ra vẻ mặt ngạc
nhiên.
Âu Dương Tĩnh không để ý tới bọn họ trào phúng, nhìn thấy
Cự Mãng khăng khăng một mực hướng về phía mình phun lưỡi. Nàng nheo chân mày, chậm rãi tháo ngọc tiêu bên hông xuống. Sau đó trước ánh mắt kinh
ngạc của bọn Âu Dương Tinh thổi ngọc tiêu. Tiếng tiêu chậm rãi, sau đó
phút chốc bỗng xoay chuyển thành dâng trào.
Cự Mãng chỉ cảm thấy ý thức của mình như bị người khống chế, kìm lòng không được theo kia
tiếng tiêu kia chuyển động. Thân rắn thật lớn dựng đứng, toàn bộ đầu rắn dựng thẳng tắp, như một cây đại thụ. Khi thì lại biến sang cúi xuống,
lắc lắc đầu rắn, tuy đuôi rắn đảo qua tán loạn khắp nơi, nhưng Cự Mãng
giống như con trâu nhỏ, biểu diễn thực sự làm người ta nghẹn họng nhìn
trân trối.
"Bạo Long, ngươi đang giở trò quỷ gì vậy?" Bạch Phú
Niên nhìn con rắn sủng vật lúc này giống như con tôm tép nhãi nhép, tức
giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt. Huýt sáo, lại gầm thét, nhưng Bạo Long
luôn luôn nghe lệnh lần này lại như điếc, hoàn toàn không phản ứng.
"Bạch huynh, chuyện này là sao?" Mắt thấy ngay cả vẻ hung ác của Cự Mãng cũng không làm gì được anh em Âu Dương Tĩnh, Âu Dương Tinh, Âu Dương Thần
không khỏi nhíu mày.
"Các ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?" Bạch Phú Niên tức giận đáp, hắn bây giờ còn không hiểu ra sao đây này.
Âu Dương Tĩnh vừa thổi tiêu, vừa nhìn biểu diễn của Cự Mãng, nụ cười trên
mặt càng tỏa ra sáng lạn. Mà nụ cười này không thể nghi ngờ là vì khiêu
khích Âu Dương Tinh bọn họ, khiến bọn họ tức giận đến nghiến răng.
Bạch Hổ Vân Khinh Cuồng nhìn Âu Dương Tĩnh vui mừng, lại nhịn không được lắc lắc đầu. Bụng đen ơi bụng đen, nàng ta rõ ràng có thể trực tiếp làm cho bọn Âu Dương Tinh kia cực khổ đến chết, thế mà lại cứ muốn treo người
ta lên, khiến đối phương tức giận đến đòi mạng, lại còn thừa sức lực ở
đằng kia đùa giỡn.
Âu Dương Tinh nhìn Bạch Hổ, đột nhiên nhớ tới
bọn họ đã chuẩn bị thuốc để đối phó nó. Bây giờ có lẽ là nên dùng để đối phó Âu Dương Tĩnh. Đáy mắt thoáng hiện vẻ âm trầm, Âu Dương Tinh nháy
mắt với người bên cạnh, sau đó đột ngột vẩy thuốc bột về phía Âu Dương
Tĩnh.
Âu Dương Tĩnh cười lạnh, chỉ bằng mê dược đó mà cũng nghĩ
muốn đối phó anh em bọn họ. Quả thực là không biết tự lượng sức mình,
con ngươi nàng vừa chuyển, đột nhiên cải biến giai điệu tiếng tiêu. Vốn
Cự Mãng đang nhảy múa vui mừng đột nhiên quay phắt đầu hướng về chỗ bọn
Âu Dương Tinh há rộng miệng phun máu.
"A ——" Cả bọn Bạch Phú Niên kinh sợ, con súc sinh chết tiệt sao lại phản chiến đối phó với bọn họ?