Ngự Thú Nữ Vương

Chương 32: Q.3 - Chương 32: Sóng ngầm tuôn trào




Năm ngày sau, tình huống trong tẩm cung của Hoàng đế Quân Quốc vô cùng náo nhiệt.

"Phụ hoàng -" Âu Dương Tĩnh ngồi ở mép giường, nhìn Mộc Khiêm Niên đi tới.

"Tĩnh nhi, con, con thật đã không sao?" Hoàng đế vừa nghe nói Âu Dương Tĩnh không có việc gì đã vội vàng chạy tới, bây giờ thấy nàng cười khanh khách ngồi ở chỗ đó, kích động đến không đi được.

"Vâng." Âu Dương Tĩnh khẽ gật đầu, ánh mắt rơi vào trên người Vân Hạo Trần bên cạnh. "May mà y thuật Trần đại phu cao minh, con mới có thể khỏe được nhanh như vậy."

"Công chúa quá khen, thảo dân chỉ dựa vào bổn phận thầy thuốc thôi." Vân Hạo Trần cũng làm bộ chắp tay, khiêm tốn nói.

Âu Dương Tĩnh ở trong lòng cười trộm, Vân Hạo Trần này bản lĩnh diễn trò cũng không thấp chút nào.

"Trần đại phu quá khiêm tốn rồi, trẫm sẽ căn cứ vào cam kết trên bảng thông cáo. Ngươi nói đi, ngươi muốn chức quan gì?" Hoàng đế đối với một đại phu giang hồ xem không ra hình dáng gì trái lại có vài phần kính trọng.

“Đa tạ hoàng thượng, nhưng cứu sống người là trách nhiệm của đại phu. Thảo dân không dám mong phong thưởng gì, nếu hoàng thượng thật muốn cảm tạ. Thảo dân ngược lại có một đề nghị." Vân Hạo Trần nói.

"Nói đi?" Hoàng đế nhìn hắn, đoán xem hắn có thể đưa ra loại đề nghị gì.

"Thảo dân hi vọng hoàng thượng có thể xây một trường học để những đứa trẻ bình thường cũng có thể đến trường, còn có một nhà thuốc từ thiện để cứu chữa những người vì cuộc sống khó khăn mà ngã bệnh không cách nào chữa trị." Dĩ nhiên, chủ ý này của Vân Hạo Trần cũng là Âu Dương Tĩnh đưa ra, chẳng qua là cho hắn thuật lại thôi.

Hoàng đế vừa nghe Vân Hạo Trần có thể một chút cũng không suy nghĩ cho bản thân, ngược lại còn vì thiên hạ dân chúng. Lúc này gật đầu một cái, rất tán thưởng hắn.

"Tốt, sẽ làm theo Trần đại phu nói. Trẫm nhất định xây trường học, xây nhà thuốc từ thiện." Hơn nữa ông nghĩ đến bản thân vừa tìm được con gái, trong lòng đối với trời xanh có phần cảm tạ. Nếu thành lập trường học cùng nhà thuốc từ thiện cũng xem như là việc làm để báo đáp trời cao.

. . . . . .

Bên kia, Mộc Nguyệt Ly đã nhiều ngày vẫn luôn ở tại Đông cung chưa từng rời khỏi nửa bước. Nhưng cũng không có nghĩa là tin tức hắn cầ sẽ bị bế tắc, trên thực tế trong hoàng cung bất luận gió thổi cỏ lay cái gì cũng sẽ cuốn vào tai của hắn. Chuyện thân thể Âu Dương Tĩnh tốt lên tất nhiên cũng thế, nhưng hắn vốn là không hiểu, theo lý thuyết đại phu thông thường sẽ giải không được mới đúng, phải là đạo sĩ gì gì đó. Nhưng hắn lại nghĩ tới lời đạo sĩ nói về Thần Hổ bên cạnh kia, chẳng lẽ ông ta đã trở lại?

Nghĩ tới đây, tuấn mi Mộc Nguyệt Ly cau lên. Hắn không phải ngu ngốc, sẽ không tin tưởng Âu Dương Tĩnh có thể vì một chút quan hệ huyết thống của bọn họ mà quên mất ân oán trước kia, huống chi Linh phi mẫu thân của nàng còn bị mẫu hậu làm hại. Cho nên từ giờ trở về sau hắn phải bắt đầu lo nghĩ, dựa vào phần thâm tình phụ hoàng đối với Linh phi mấy chục năm không quên, bây giờ còn đối với Âu Dương Tĩnh sủng ái. Chỉ sợ địa vi thái tử của mình sẽ rất nguy hiểm. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này ngũ hoàng đệ đã rục rịch ngóc đầu dậy, tình cảnh của hắn lại càng nguy hiểm hơn.

Nghĩ tới nghĩ lui, bây giờ cơ hội duy nhất chính là đi lên ngai vàng hoàng đế trước đã. Thái tử bất kỳ lúc nào cũng sẽ bị hủy bỏ, nhưng chỉ có làm đế vương mới là chân chính có được quyền lực, cũng sẽ không phải lo lắng có bất kỳ biến cố gì.

"Người đâu. . . . . ."

"Điện hạ, Tiểu Lý công công tới." Lời Mộc Nguyệt Ly còn chưa nói hết, đã thấy một tiểu thái giám đi vào bẩm báo nói.

Sắc mặt Mộc Nguyệt Ly khẽ biến, tiểu Lý công công này là người hầu ở Ngự Thư Phòng, cũng là gián điệp hắn mua chuộc. Nhưng mà bình thường bọn họ gặp mặt đều rất bí mật, bây giờ hắn tới là phụng lệnh phụ hoàng, hay là?

Mộc Nguyệt Ly không quan tâm suy nghĩ nhiều, hướng về tiểu thái giám phất phất tay, nói:

"Cho hắn vào đi."

"Vâng."

Tiểu thái giám sau khi rời khỏi đây, lập tức một thái giám khác ước chừng hơn hai mươi tuổi bước vào. Môi hồng răng trắng, ngược lại thanh tú giống như một vị cô nương. Chẳng qua lúc hắn đi vào vẻ mặt rất là khó coi.

"Điện hạ, không xong rồi."

Mộc Nguyệt Ly nhìn thấy vẻ mặt của hắn cũng biết đã có chuyện xảy ra, chân mày vốn đã nhíu chặt nay lại càng cau chặt hơn. Người cũng đứng lên, nhìn Tiểu Lý công công trầm giọng hỏi:

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao ngươi lại tới đây?"

"Điện hạ, hoàng thượng muốn phế bỏ địa vi thái tử của người. Lập Tĩnh công chúa làm hoàng nữ." Tiểu Lý công công đáp lời, vẻ mặt cũng là một phen rối rắm. Tất nhiên hắn và thái tử đứng chung một con đường, bây giờ nếu thái tử bị phế. Vậy hắn còn mơ mộng với cầu mong gì nữa, không phải cuộc sống Phú Quý toàn bộ đều xong rồi sao, hắn vẫn chờ điện hạ lên làm hoàng đế, thì hắn sẽ được làm tổng quản thái giám đó.

"Cái gì?" Mộc Nguyệt Ly hoảng sợ vô cùng: "Ngươi có phải nghe lầm hay không, điều này sao có thể? Sao có thể để cho một nữ tử làm hoàng đế?" Hiển nhiên, hắn từng nghĩ qua Âu Dương Tĩnh sẽ đối phó mình, nhưng không ngờ tới sẽ như thế này. Nếu nàng ấy làm hoàng đế, vậy không phải mọi thứ đều kết thúc sao?

"Tuyệt đối không sai." Tiểu Lý công công lắc đầu một cái: "Là Hoàng thượng tự mình nói ra, hơn nữa ngày mai ở trên triều, ngài ấy sẽ tuyên bố chuyện này." Nhưng mà hắn phỏng đoán, e là sẽ có rất nhiều người phản đối. Chỉ là hoàng thượng từ trước đến giờ luôn là người cố chấp, chuyện ngài ấy quyết định cho dù các đại thần có phản đối thì thế nào, bây giờ ngài ấy đối với sự xuất hiện của Tĩnh công chúa vô cùng thương yêu, chỉ sợ người thua tuyệt đối là đại thần.

"Điện hạ, người mau nghĩ cách đi." Tiểu Lý công công nhìn Mộc Nguyệt Ly trầm mặc không lên tiếng, không nhịn được nói.

Mộc Nguyệt Ly mím chặt môi, chân mày cũng khép lại thành một ngọn núi. Cảm thấy giống như bị ném vào giữa sông băng vạn trượng, lạnh buốt xuyên thẳng vào tim. Phụ hoàng lại vì thừa nhận Âu Dương Tĩnh quay lại mà muốn phế trừ mình, còn không cần biết đến tông pháp lập nàng ấy làm Hoàng Nữ. Quá làm hắn thất vọng, phụ hoàng sao có thể làm thế?

"Ngươi về trước đi. Chuyện này, ta sẽ nghĩ cách." Mộc Nguyệt Ly hướng về thái giám phất phất tay, sau khi trầm mặc một lúc, trong lòng hắn đã có chủ ý. Hắn vốn không nghĩ đến sẽ đi bước này, nhưng bây giờ bản thân bị buộc vào tình thế bất đắc dĩ, cho nên đến lúc đó không thể trách hắn.

"Vâng." Tiểu Lý công công biết Mộc Nguyệt Ly nhất định sẽ không ngồi chờ chết, hành lễ xong lại vội vã rời đi.

Sau khi tiểu thái giám rời đi, Mộc Nguyệt Ly nhanh chóng gọi ra tâm phúc. Tiếp đó sau một hồi lâu, có hai thái giám từ trong Đông Cung đi ra.

. . . . . .

Đêm lại đến, không thể phân biệt, trong hoàng cung vẫn là ngọn đèn dầu mông lung.

Hoàng đế đến Ngự Thư Phòng chuẩn bị chuyện cho ngày mai, mà Âu Dương Tĩnh cũng bắt đầu kế hoạch của nàng.

Ở bên trong tẩm cung của hoàng đế, tất cả thái giám, cung nữ đều được nàng cho lui xuống. Đến canh ba, giữa đêm khuya yên tĩnh. Ánh đèn trong phòng cũng dập tắt, đồng thời, vài bóng dáng giống như quỷ mị từ bên ngoài lướt vào.

"Các ngươi đến rồi." Âu Dương Tĩnh mặc cung trang (y phục trong cung) màu trắng, ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu nghiêng vào, khiến bóng đêm tăng thêm mấy phần ánh sáng, cũng làm cho bóng dáng của nàng kéo dài tỏa xuống trên mặt đất.

"Tĩnh nhi."

"Chủ nhân."

Người tới không phải ai khác, chính là nhóm người Âu Dương An bọn họ, Tống Tử Thư, Bạch Ngọc, dĩ nhiên, còn có cả anh em Vân Hạo Trần, Vân Tuyệt Trần khôi phục nguyên trạng.

"Ừ, nếu người đã đến đông đủ, vậy ta cứ nói đi." Âu Dương Tĩnh nhìn lướt qua bọn họ, ôn nhu liếc mắt sang chỗ Âu Dương An một cái, sau đó bắt đầu đem từng kế hoạch của bản thân nói ra.

Ước chừng thời gian sau một nén hương, trừ Âu Dương An, những người khác giống như lúc xuất hiện, lặng lẽ rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.