Ngự Thú Nữ Vương

Chương 41: Q.1 - Chương 41: Tất cả đều kết thúc




Hoàng cung, Điện Ly La.

Sở Ly La nghe xong Âu Dương Tĩnh nói, trầm mặc một lát. Sau đó nhìn nàng, gật đầu:

"Yên tâm, chuyện này có đã có tôi. Tuyệt đối sẽ không để người ta tra được hai người." Nếu nàng là Âu Dương Tĩnh, khẳng định cũng sẽ không bỏ qua cho Tướng quân Phu nhân. Không ngờ nhìn mặt ngoài đoan trang, Tướng quân Phu nhân lại đáng giận như thế.

"Kỳ thật bản thân tôi cũng không lo lắng sẽ điều tra ra, chỉ là ngại phiền toái." Âu Dương Tĩnh ngoéo môi một cái, mà nàng thì chán ghét phiền toái.

"Vậy kế tiếp, cô muốn làm gì?" Thù đã báo, nàng có nên ở lại Phủ tướng quân không đây.

Âu Dương Tĩnh cười. Đúng vậy, thù đã báo. Cuộc sống tương lai sẽ vì mình và đại ca mà sống.

"Tôi trước tiên muốn cùng đại ca đi du ngoạn giang hồ, sau này mệt mỏi, sẽ trở về thăm sư phụ và Duyệt tỷ tỷ." Cùng nhau sống ẩn cư, không tồi.

"Giang hồ." Sở Ly La xinh đẹp trước mặt cũng hướng tới: "Tôi cũng muốn đi, có điều bây giờ còn chưa tới lúc."

"Tốt lắm." Âu Dương Tĩnh nhìn nàng: "Tôi sẽ đi trước một bước chờ cô."

“Được.” Sở Ly La đưa tay cùng Âu Dương Tĩnh đánh dấu lại cùng một chỗ: "Đây là ước định của chúng ta." Ở thời không này, các nàng dù không có quan hệ máu mủ, nhưng cũng là người tâm linh có thể nhờ cậy gần nhất.

“Ừ.”

Nữ tử mỗi người một vẻ thật sâu nhìn nhau, tình hữu nghị cũng khắc sâu lẫn nhau trong lòng.

. . . . . .

Vụ án cái chết của mẹ con ba người Tô Thanh Liên trở thành mê án, nha môn tra không ra tại sao lại xuất hiện nhiều rắn chuột như thế ở trong phòng. Cho nên án tử cũng chỉ làm qua loa rồi kết thúc.

Âu Dương Ngự nhận được thư trong phủ gửi tới, cũng không trở về. Chỉ sai người truyền tin báo cho quản gia chôn cất mẹ con bọn họ, hơn nữa chiếu cố tốt anh em Âu Dương An.

Nhưng, ở Phủ tướng quân lúc gia đình đang phát tang. Âu Dương Tĩnh cũng chỉ để lại một lá thư, rồi cùng Âu Dương An mang theo Bạch Hổ rời đi.

Phủ tướng quân tất cả dường như cứ như vậy kết thúc.

. . . . . .

"Chủ nhân, chúng ta cần phải trở về rồi?"

Vâng theo Mộc Nguyệt Ly rời đi, nhìn hắn, trái tim lại gấp lên một nhịp. Bọn họ đã đi mấy tháng rồi, nếu không trở về, chỉ sợ Chủ thượng sẽ lo lắng.

"Trở về?" Mộc Nguyệt Ly nhếch môi một cái, dáng vẻ tà mị chọc ghẹo mấy cô nương hai bên đường đều đỏ mặt: "Chờ ta chơi đã rồi nói sau."

"Nhưng. . . . . ." Với thân phận của người sao có thể chỉ du sơn ngoạn thủy.

"A? Bên kia xảy ra chuyện gì thế? Sao lại có nhiều người như vậy?" Mộc Nguyệt Ly nhìn về hướng mọi người tụ tập hỏi.

"Đó không phải là Âu Dương Phủ tướng quân sao?" Vâng cũng nhìn lại.

"Âu Dương Tướng quân?" Mộc Nguyệt Ly bên môi nụ cười càng thêm sâu: "Đi, đi xem một chút."

Vâng bất đắc dĩ, đành phải theo hắn đi tới.

"Đại thẩm xin cho hỏi, bên trong đã xảy ra chuyện gì?" Mộc Nguyệt Ly cười hỏi một nữ tử tầm tuổi trung niên.

Vị nữ tử này nhìn lại, thấy là mỹ nam tử. Tuy bà đã nhiều tuổi rồi nhưng cũng tránh không được tim đập nhanh hơn.

"Vị công tử này không biết ư? Trong phủ tướng quân có người chết. Tướng quân Phu nhân cùng với Đại công tử, Nhị công tử bị rắn chuột các loại côn trùng cắn chết, nghe nói tình hình xác chết rất thê thảm. . . . . ."

"Rắn? Chuột?" Ánh mắt Mộc Nguyệt Ly híp lại, nhớ tới chuyện chứng kiến ở Trích Tinh lâu, hắn dường như hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

"Đi thôi."

"Chủ nhân?" Vâng kỳ quái theo sát Mộc Nguyệt Ly rời đi, không rõ lắm trong lòng chủ nhân rốt cuộc đang suy nghĩ gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.