Hôm sau, mặt trời hiện lên trên bầu trời bao la xanh thẳm, báo hiệu một ngày khí trời tốt lành.
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh được cung nữ hầu hạ dùng bữa sáng đầu tiên trong hoàng cung.
Bữa sáng qua đi, Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh vừa nhìn các cung nữ thu dọn xong bát đũa thì một thái giám đi tới.
"Thỉnh an công tử, tiểu thư” thái giám kia hướng tới hai người hành lễ.
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh nhìn nhau, thái giám này là người của Đông cung, chẳng lẽ là Mộc Nguyệt Ly sai đến?
"Công công xin đứng lên." Âu Dương An hỏi thái giám "Không biết công công đến đây có chuyện gì?"
"Nô tài phụng lệnh truyền của thái tử, mời Âu Dương cô nương đến Đông
cung." Thái giám đáp, đồng thời liếc mắt đánh giá Âu Dương Tĩnh. Quả
nhiên là nữ tử xinh đẹp, chẳng lẽ thái tử bị sắc đẹp của nàng ta làm cho mê muội.
Lời thái giám nói khiến Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh nhíu mày lại, nhưng chỉ trong nháy mắt bọn họ lập tức khôi phục lại bình
thường. Có điều trong đầu lại bắt đầu suy đoán mục đích của Mộc Nguyệt
Ly.
Âu Dương An cảm thấy không thoải mái, nghe khẩu khí của thái
giám dường như Mộc Nguyệt Ly chỉ mời một mình Tĩnh nhi. Cô nam quả nữ,
lại đang ở trong địa bàn của hắn ta, hắn làm sao yên tâm được đây?
"Công công, điện hạ chỉ mời lệnh muội?" hắn nhịn không được hỏi.
“Hồi bẩm công tử, thái tử đích thực chỉ gọi Âu Dương cô nương." Thái giám
cười tủm tỉm đáp. Hắn chỉ cho rằng hai người này là anh em thân thiết,
nên trong lòng thầm nghĩ, Âu Dương công tử hiện giờ đang lo lắng cho em
gái đây, nếu Âu Dương cô nương được thái tử để ý đến, chỉ sợ hắn ta cười còn không kịp, đến lúc đó vinh hoa phú quý còn không phải cuồn cuộn mà
đến ư.
Âu Dương An nghe thái giám trả lời như vậy, trong mắt lại hiện lên lo lắng. Mộc Nguyệt Ly rốt cuộc là có mưu tính gì?
Âu Dương Tĩnh đưa mắt nhìn Âu Dương An, đương nhiên biết trong lòng hắn
đang suy nghĩ gì. Có điều nàng cũng không sợ Mộc Nguyệt Ly có ý đồ gì,
nàng tin tưởng mình thừa sức ứng phó được.
"Đi thôi, công công." Âu Dương Tĩnh nói với thái giám, một bên cho Âu Dương An ánh mắt để hắn yên tâm.
Âu Dương An há miệng thở dốc, rốt cuộc vẫn không nói gì, chỉ chăm chăm
nhìn Âu Dương Tĩnh theo công công rời đi. Tuy hắn rất lo lắng nhưng hắn
cũng tin tưởng Tĩnh nhi nhất định sẽ không có chuyện gì.
Đông cung, tẩm cung thái tử.
Âu Dương Tĩnh thấy thái giám dẫn mình tới nơi này thì mày nhăn lại, nào có ai gọi một thiếu nữ đến tẩm cung của nam tử. Cũng may nàng là người
xuyên qua, chứ không phải nữ tử có tư tưởng bảo thủ lớn lên ở thời này.
Nếu không, chỉ sợ một khi lời đồn truyền ra ngoài, cũng chỉ có thể ngồi
lau nước mắt hoặc sống không nổi.
Sau khi vào phòng, nàng lập tức nhìn thấy Mộc Nguyệt Ly nằm ở trên giường, bên cạnh lại không có ai,
trong phòng cũng không có một cung nữ hay thái giám hầu hạ nào, việc này làm cho nàng cảm thấy có điều mờ ám, chân mày càng nhíu chặt hơn.
"Điện hạ, Âu Dương cô nương đến." Thái giám hướng tới Mộc Nguyệt Ly hồi báo.
Mộc Nguyệt Ly lúc này mới mở mắt ra nhìn Âu Dương Tĩnh. Hôm nay nàng mặc bộ áo màu xanh nhạt, tóc búi lên, đầu cắm ngọc trâm, tuy xem ra rất đơn
giản, nhưng đối với hắn – người đã quen với việc ăn mặc tinh xảo của các phi tần trong cung -lại càng cảm thấy tươi mát, xinh đẹp.
"Ngươi lui xuống trước đi." Mộc Nguyệt Ly nói với thái giám.
"Vâng, nô tài cáo lui." Thái giám hướng tới Mộc Nguyệt Ly hành lễ, lui xuống,
nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ ám muội, e là hắn đang nghĩ Mộc Nguyệt Ly gọi Âu Dương Tĩnh tới là vì chuyện nam nữ.
Âu Dương Tĩnh không
để ý đến thần sắc của thái giám khi rời đi, nhưng cũng đoán biết vẻ mặt
hắn ta có bao nhiêu ám muội. Nàng khinh thường, cũng không để ý. Có điều nhìn đến Mộc Nguyệt Ly trước mắt, cũng không có bất kỳ biểu tình gì.
Mộc Nguyệt Ly nhìn nàng, cũng là mang theo mê say cùng thưởng thức. Chỉ là
ánh mắt như vậy càng khiến trong lòng Âu Dương Tĩnh nổi lên tức giận,
xem ra Mộc Nguyệt Ly đối với nàng có ý muốn sở hữu, nàng không cho rằng
Mộc Nguyệt Ly yêu thương chính mình, chỉ e là nam tử thấy mỹ nữ thì nảy
sinh ý muốn chiếm hữu mà thôi, hơn nữa nàng lại không có hứng thú với
hẳn, về điểm này không chừng Mộc Nguyệt Ly cũng đã nhìn ra, cho nên càng thêm có ý tưởng chinh phục đối với nàng.
"Âu Dương cô nương, mời ngồi." Mộc Nguyệt Ly rốt cuộc làm người đầu tiên mở miệng, chỉ chỉ vào ghế dựa bên cạnh.
Âu Dương Tĩnh cũng không chối từ, trực tiếp ngồi xuống ghế. Dáng vẻ thong
dong, hoàn toàn không có một chút thẹn thùng hay kích động của nữ tử khi bước vào phòng của nam tử xa lạ.
Mộc Nguyệt Ly nhíu nhíu chân mày, hứng thú trong mắt càng sâu hơn.
"Nghe nói, tối hôm qua hai người có gặp hoàng thượng?" Mộc Nguyệt Ly lại mở
miệng, tối hôm qua chuyện phụ hoàng nhìn thấy Âu Dương Tĩnh lại thất
thần gọi Linh Nhi tất nhiên chạy không khỏi tai mắt của hắn. Hắn biết
Linh Phi, nhưng lại chưa từng thấy qua, càng không biết Linh Phi và Âu
Dương Tĩnh vẻ ngoài giống nhau. Điều này khiến hắn dâng lên cảm giác
nguy cơ. Phụ hoàng đối với Linh Phi tình cảm sâu đậm, hắn từng nghe nói
qua từ chỗ mẫu hậu. Nhưng hắn lo lắng phụ hoàng sẽ vì tưởng nhớ Linh Phi mà nổi lên ý nghĩ để nàng thay thế Linh Phi.
"Đúng." Âu Dương
Tĩnh đáp, nàng đương nhiên biết Mộc Nguyệt Ly nhất định sẽ biết chuyện
này. Nhưng không biết hắn hỏi để làm gì? Chẳng lẽ hắn cho rằng Hoàng đế
sẽ thấy bọn họ có gì không ổn?
"Sau này cô nương nên tránh phụ hoàng." Mộc Nguyệt Ly nói.
"Sau này?" Âu Dương Tĩnh lại nhịn không được trào phúng gợi lên môi cười,
"Cám ơn lời mời của thái tử, có điều ta đang suy nghĩ, hai ngày nữa sẽ
rời khỏi Quân Quốc."
"Phải đi sao?" Mộc Nguyệt Ly cười như không
cười nhìn Âu Dương Tĩnh, "Chẳng lẽ là bổn điện hạ tiếp đón Âu Dương cô
nương không chu đáo, hay là ——"
Hắn xoay chuyển lời nói, tươi cười trở nên ẩn ý sâu xa:
"Chẳng lẽ Âu Dương cô nương không muốn biết chuyện của Tam Lăng Kiếm nữa?"
Âu Dương Tĩnh lập tức giật mình, không ngờ Mộc Nguyệt Ly chủ động nói về
Tam Lăng Kiếm. Xem ra hắn hiểu rõ bọn họ là vì Tam Lăng Kiếm mới đến
Quân Quốc, chẳng lẽ Tam Lăng Kiếm và Quân Quốc, đích thực có quan hệ với Mộc Nguyệt Ly sao?
"Đa tạ điện hạ quan tâm, ta đối với Tam Lăng
Kiếm tuy có hứng thú, nhưng lại càng ưa thích dùng năng lực của chính
mình mở ra bí mật trong đó, như thế mới có ý nghĩa. . . . . ."
"Ha ha, không hổ là nữ tử ta xem trọng, quả nhiên suy nghĩ cũng khác
người." Mộc Nguyệt Ly đột nhiên cười vang lên, còn lớn miệng đem Âu
Dương Tĩnh trở thành vật sở hữu của hắn.
Đối với ý nghĩ ngông
cuồng của hắn, Âu Dương Tĩnh lại không tức giận. Nhưng nụ cười trào
phúng trên mặt không hề che dấu, nhìn hắn như đang nhìn một con tôm tép
nhãi nhép.
Dưới ánh mắt của nàng, nụ cười trên mặt Mộc Nguyệt Ly
không tự giác biến mất, hắn đột nhiên đứng lên, bước vài bước đến trước
mặt Âu Dương Tĩnh, thu lại tươi cười, toàn thân hắn đều tỏa ra một loại
khí phách, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Âu Dương Tĩnh, gằn từng chữ:
"Ở lại đi, cùng ta chia xẻ thiên hạ." Lời hắn nói không phải khẩn cầu, lại càng không là thương lượng, mà là một loại tuyên cáo bá đạo, hắn, Mộc
Nguyệt Ly muốn có được Âu Dương Tĩnh.
Đối mặt với lời nói của hắn, nụ cười của Âu Dương Tĩnh càng sâu, sau đó không chút do dự từ chối:
"Nếu ta muốn thiên hạ, cần gì phải cùng ngài chia xẻ?!"