"Các ngươi nhìn nè ——"
Tiếng Vân Khinh Cuồng cả kinh gọi anh em Âu Dương Tĩnh, quay đầu đã thấy hắn
không biết từ lúc nào chạy đến một cái động khác. Hơn nữa dường như còn
thấy được cảnh tượng kinh người.
Hai anh em nhìn nhau, sau đó
hướng về bên kia đi tới. Kết quả vừa thấy, cũng là khuôn mặt kinh ngạc.
Thì ra bên trong trong động chất đầy huyền kiếm treo lơ lửng, rậm rạp
chằng chịt, giống như kiếm trận.
"Nhiều kiếm quá." Ánh mắt Âu Dương Tĩnh lóe sáng.
"Ca, huynh còn thiếu một thanh kiếm, hay là chọn một cây đi." Âu Dương Tĩnh
nói với Âu Dương An: "Muội cũng sẽ chọn một cây, hai huynh muội chúng ta phải dùng kiểu dáng thân kiếm giống nhau mới được."
Dứt lời, Âu
Dương Tĩnh lập tức dẫn đầu đi vào. Khi nàng đứng ở đó, đột nhiên một
thanh kiếm màu tím phía trước phát ra ánh sáng cùng âm thanh ong ong,
lập tức chiếu sáng toàn bộ sơn động.
"Đây là…?"
Âu Dương
Tĩnh mở to hai mắt nhìn. Chỉ thấy thanh kiếm màu tím treo giữa không
trung chậm rãi rơi xuống chỗ của nàng. Hơn nữa hào quang trên kiếm tỏa
ra ánh sáng có thể nhìn rõ trên vỏ kiếm có khắc hình thực thần bí.
"Thượng Cổ Tiên kiếm —— Tử Nguyệt." Vân Khinh Cuồng không biết từ lúc nào đã
biến thành hình người, đôi mắt màu xanh nhìn thanh kiếm kia sáng lên.
"Thượng Cổ Tiên kiếm?" Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An nhìn nhau, có chút mê man.
"Đúng vậy." Vân Khinh Cuồng gật đầu: "Tử Nguyệt là Thượng Cổ Tiên kiếm, hơn
nữa cùng với Lăng Tiêu kiếm là một cặp kiếm phu thê." Hai thanh Tiên
kiếm này uy lực vô cùng, theo như lời kể trên thế gian bảo kiếm này chém sắt như chém bùn. (Đối với người có tiên pháp, kiếm căn bản chính là
cái rắm**. (Thảo Hà: Vậy dao bầu ngay nay của ta là thế hệ thứ n của
tiên kiếm đó!)
"Tĩnh nhi, ngươi mau nhận kiếm đi. Nếu ta đoán
không sai, nó hẳn là đang muốn nhận ngươi làm chủ nhân." Nhìn Âu Dương
Tĩnh ngây ngốc, Vân Khinh Cuồng vội la lên.
"Oh." Âu Dương Tĩnh
lúc này mới kịp phản ứng, nhanh tay, Thanh Tử Nguyệt kiếm lẳng lặng rơi
xuống trên tay nàng, hào quang cũng lập tức tắt đi.
"Tiên kiếm nhận chủ bằng máu." Vân Khinh Cuồng lại bồi thêm một câu.
Âu Dương Tĩnh vừa nghe, vội vã rút ra bảo kiếm. Quả nhiên thân kiếm vô
cùng tinh xảo, hơn nữa kiếm cũng rất nặng. Tay nàng cầm bảo kiếm từ ngón giữa cắt xuống một vết, nhìn máu chảy dọc trên thân kiếm. Rất nhanh,
thân kiếm lại phát ra hào quang sáng chói, toàn bộ kiếm càng thêm rực
rỡ.
"Hay quá." Âu Dương Tĩnh cảm giác được kiếm khí cùng dung hợp với mình, nhịn không được lộ ra mỉm cười.
Vân Khinh Cuồng gật đầu, xem ra Âu Dương Tĩnh quả nhiên là người có phúc.
Đầu tiên là cùng hắn có khế ước, bây giờ lại đến Tiên kiếm cũng nhận
chủ.
"Ủa? Đó là?"
Đột nhiên, sau khi Âu Dương Tĩnh có được Tử Nguyệt kiếm, một bảo kiếm màu xanh cũng bắt đầu loang loáng. Tuy
nhiên không giống với Tử Nguyệt kiếm, thanh kiếm kia xem ra thần khí lớn vô cùng, là kiếm mà nam tử thường dùng.
"Lăng Tiêu kiếm." Vân
Khinh Cuồng chấn động, Tử Nguyệt kiếm và Lăng Tiêu kiếm không ngờ đều ở
đây. Hơn nữa đôi kiếm này là kiếm phu thê, sao lúc này Lăng Tiêu kiếm
cũng bắt đầu lóe sáng.
"Là Lăng Tiêu kiếm sao?" Âu Dương Tĩnh
ngược lại ngạc nhiên nhìn bảo kiếm màu xanh, chỉ thấy Tiên kiếm lại
hướng về chỗ Âu Dương An lướt đến.
"Cái này?" ba người đều ngây ngẩn cả người. Chẳng lẽ Lăng Tiêu kiếm muốn nhận Âu Dương An làm chủ nhân?
Ngay khi bọn họ còn hoài nghi thì Lăng Tiêu kiếm đã lướt đến chỗ Âu Dương An.
"Ca, mặc kệ thế nào, trước tiên nhận kiếm đã rồi nói sau." Âu Dương Tĩnh nói với Âu Dương An.
Âu Dương An gật đầu, giơ tay tiếp nhận kiếm. Cũng như Âu Dương Tĩnh cắt
máu rơi trên thân kiếm. Hai thanh kiếm đều nhận chủ, đồng thời phát ra
ánh sáng chói mắt, một tím một thanh, hai loại hào quang giao nhau, như
vợ chồng quấn quýt.
Âu Dương An trong lòng lại không an, không phải là uyên ương kiếm sao? Nhưng hắn và Tĩnh nhi là anh em mà.
Và hắn cũng không biết, khi hắn bắt đầu hoài nghi thì trong lòng cũng bắt đầu dâng lên một tình cảm khác thường. . . . . .