"Tĩnh nhi, giao
những người này cho tôi và Âu Dương đại ca. Cô ở đây chờ xem." Sở Ly La
nhìn đám người đang tấn công đến, môi gợi lên, nói với Âu Dương Tĩnh:
"Đã lâu không hoạt động gân cốt rồi, cũng nên luyện tập lại."
“Được.” Âu Dương Tĩnh nghe nàng ấy nói thế, động tác cầm tiêu lại buông xuống,
vỗ vỗ con hổ nhỏ, ngược lại ngồi bên cạnh xe ngựa nhìn Âu Dương An và Sở Ly La nghênh hướng về đám người Vương lão gia.
Sở Ly La võ công không kém, tất nhiên không cần lo lắng. Âu Dương An cũng đã luyện đến
linh lực tầng thứ bảy, mỗi một chiêu đều lộ ra khí thế bí hiểm. Hai
người họ cùng đám người kia so chiêu, cũng không có chút gì gọi là cố
sức. Thành thạo xuyên qua một đám đằng đằng sát khí, tiêu sái, hoàn toàn không giống với đối phó kẻ địch. Ngược lại là một nam một nữ biểu diễn
khiêu vũ.
Đám người Vương lão gia vốn tin tưởng mười phần, nhưng bây giờ sắc mặt đã trắng bệch. Nữ tử cưỡi thú còn chưa ra tay, bọn họ
đã chống đỡ không nổi. Nếu nàng ta ra tay, vậy bọn họ còn giữ được mạng
sao?
Âu Dương Thấm và Ma Sát cũng đứng thẳng người, ánh mắt nhìn đám người giao đấu đã không còn mấy phân tự tin, con ngươi trầm xuống.
Không ngờ nhiều cao thủ võ lâm như vậy cũng không phải đối thủ của bọn
họ?
"Thấm nhi, làm sao bây giờ? Chúng ta phải dừng lại sao?" Ma
Sát hỏi. Tuy hắn cũng rất muốn báo thù, nhưng tình huống trước mắt quá
rõ ràng, cho dù bọn họ có nhúng tay vào căn bản cũng không phải đối thủ.
Sắc mặt Âu Dương Thấm chìm xuống nặng nề. Nàng không cam lòng,
nàng muốn chính tay đâm chết cừu nhân, nhưng tất cả đều không làm được.
Hai tay nắm chặt, ngón tay thon dài vì lực siết chặt bật ra vết máu nàng cũng không để ý.
"Đi ? Liệu chúng ta còn cơ hội không?" Nàng chỉ e hôm nay nếu không được, vậy sau này còn có cơ hội sao?
"Núi xanh vẫn còn đó, lo gì không có củi đốt. Lâu như vậy chúng ta cũng đã
chờ rồi, cần gì phải để ý đợi thêm chút nữa." Ma Sát dĩ nhiên cũng hận
không thể lập tức báo thù, nhưng hắn càng hiểu được quân tử báo thù mười năm cũng không muộn. Không cần thiết phải vì xúc động nhất thời mà đánh mất tính mạng.
"Nhưng. . . . . ."
"Đi mau, bọn họ đã
chống đỡ không nổi nữa rồi." Ma Sát thấy những người kia giống như đang
bị Âu Dương An và Sở Ly La đùa giỡn, một đám khắp người nhuộm đầy máu
tươi, mắt thấy sẽ không trụ được nữa. Nói với Âu Dương Thấm xong, kéo
nàng lại, mang theo tám gã kiệu phu, kì thực là muốn rời đi.
"Tĩnh nhi, chúng muốn chạy." đôi con ngươi màu ngọc bích của Tiểu Bạch Hổ Vân Khinh Cuồng nhìn thấy hành động của bọn họ, nhắc nhở Âu Dương Tĩnh.
Âu Dương Tĩnh nhìn qua. Quả nhiên thấy hai người kia đang muốn nhân cơ hội bỏ chạy. Nàng phiết môi, không dễ dàng vậy đâu.
"Âu Dương Thấm. Bây giờ mà rời đi, không phải mất mặt lắm sao?" Tiếng Âu
Dương Tĩnh vang lên, Sở Ly La bọn họ cũng phát hiện Âu Dương Thấm muốn
chuồn đi. Lúc này khóe miệng lập tức hé ra nụ cười trào phúng, hướng tới nàng ta nói: "A, vừa rồi không biết là ai nói muốn báo thù đây? Sao bây giờ lại cụp đuôi muốn chạy trốn rồi?" Mặc dù nói với Âu Dương Thấm,
nàng vẫn không quên gõ vào đầu đám người trong võ lâm bên cạnh.
Phịch một tiếng, đám người trong võ lâm kia đầu óc lập tức choáng váng ngã
xuống đất. Âu Dương An cũng đã giải quyết địch thủ, rất nhanh chỉ còn
lại Hứa chưởng môn, Vương lão gia và tên cầm đầu lũ người áo đen. Nhưng
bọn họ cũng đã bị thương không nhẹ.
Âu Dương Thấm bị nói như
vậy, đi không được, ở lại cũng không xong. Bây giờ lập tức tỏ ra sợ hãi
bọn họ, đành làm cái đuôi đào binh chạy trốn? Ở lại sao? Nhìn trên đất
người chết người bị thương, kết cục của họ sẽ là gì? Nàng đứng ở đó,
trắng mặt cười, không thể tiến cũng chẳng thể lui.
"Không cần lo
cho bọn họ, chúng ta đi thôi." Ma Sát kéo nhanh Âu Dương Thấm, sau đó
nói với tám gã kiệu phu: "Các ngươi chặn phía sau."
"Vâng." Tám
gã kiệu phu thân mình cao lớn phút chốc rút ra binh khí, hướng về Âu
Dương An tấn công tới. Đồng thời, Ma Sát cũng kéo theo Âu Dương Thấm thi triển khinh công bỏ chạy.
Âu Dương Tĩnh nhìn tám người vọt tới, lại nhìn Âu Dương Thấm chạy trốn, cười nhẹ, đột nhiên mở miệng nhẹ
nhàng nói: "Tử Nguyệt ——" Bỗng nhiên, một luồng hào quang chợt xuất
hiện. Tử Nguyệt bảo kiếm trong cơ thể nàng không tiếng động hiện ra. Sau đó giống như có ý thức, hướng về Âu Dương Thấm và Ma Sát đuổi theo.
Vốn là định đuổi theo, Sở Ly La vừa thấy tất nhiên cũng thả lỏng không ít.
Xem ra căn bản là không cần lo lắng tiện nhân kia có thể đào tẩu.
Âu Dương Tĩnh lấy Tử Nguyệt bảo kiếm ra, lại đem ngọc tiêu đặt ở bên môi,
ánh mắt híp lại, tươi cười càng sâu hơn, lúm đồng tiền xinh đẹp trên má
ẩn hiện, tiếng tiêu cũng nhẹ nhàng đi ra. Tiếng tiêu bay bổng, tám kiệu
phu và Hứa chưởng môn hoảng sợ trợn to hai mắt, đứng tại chỗ nhìn chằm
chằm Âu Dương Tĩnh. Lỗ tai lắng nghe âm thanh trong rừng, nếu có gió
thổi cỏ lay, bọn họ sẽ lập tức nhấc chân chạy trối chết. Gió lay động
nhánh cây, quả nhiên, rất nhanh đã nghe thấy một tràng âm thanh kỳ quái.
"A, rắn ——" Sở Ly La sợ nhất loại này, vừa thấy trong rừng bò
ra nhiều rắn như vậy, lúc này lập tức nhảy lên xe ngựa. Mà Âu Dương An
cũng đã thấy Âu Dương Tĩnh ra hiệu lại gần xe ngựa. Âu Dương Tĩnh nhìn
bầy rắn phun lưỡi vậy quanh đám người Tề chưởng môn, ngay cả nháy mắt
một cái cũng không, chỉ nhìn chằm chằm bọn họ. Nghĩ cũng không cần chính mình ra tay nữa.
"Ca, chúng ta đuổi theo bọn Âu Dương Thấm."
“Được.” Âu Dương An một lần nữa cầm lên dây cương, vung, xe ngựa hướng về phía
trước đuổi theo. Ngay khi bọn họ vừa rời đi, còn có thể nghe thấy tiếng
đám người Vương lão gia kia chém giết, thét chói tai. . . . . . .
"Đây là yêu kiếm gì vậy?" Bên kia, Ma Sát ôm Âu Dương Thấm thi triển khinh
công mà chạy. Nào ngờ lại bị Tử Nguyệt bảo kiếm truy đuổi không ngừng.
Hai người trong lòng khẩn trương, đã có vài phần sợ hãi.
"Con
tiện nhân kia nhất định là yêu nữ, nếu không sao lại có thể có nhiều yêu thuật như vậy?" Âu Dương Thấm đối với Âu Dương Tĩnh vừa hận lại vừa sợ. Nhìn Tử Nguyệt kiếm giống như có ý thức không ngừng đuổi theo bọn họ,
mặc kệ bọn họ tránh né thế nào, nó vẫn có thể đuổi sát theo. Trong lòng
lo lắng vạn phần.
"Làm sao bây giờ? Cứ tiếp tục như vậy, nhất
định không được." Thanh kiếm cứ thế đuổi theo, bọn họ không chết dưới
kiếm, cũng sẽ vì kiệt sức mà bỏ mạng. Ma Sát nhìn phía trước là dãy núi
chạy dài, rừng cây nối tiếp, muốn tránh né cũng không phải không được,
nhưng kiếm này vẫn sẽ cứ đuổi theo. Đột nhiên hắn ôm Âu Dương Thấm hạ
xuống trên một cây đại thụ, để nàng xuống trên nhánh cây nói: "Ta dẫn
kiếm đi, nàng nghĩ cách rời khỏi đây."
"Ma Sát ——" Nhìn Ma Sát
lại một mình đi dẫn nhử yêu kiếm, Âu Dương Thấm trong lòng vừa sợ hãi
lại vừa lo lắng. Tuy gương mặt Ma Sát bị hủy thực sự khủng bố, nhưng từ
khi hắn cứu mình ra khỏi đám rắn chuột sói kia, hai người vẫn ở cạnh
nhau. Đối với hắn, nàng bây giờ đã thực ỷ lại. Nghe thấy tiếng của Âu
Dương Thấm, Ma Sát quay đầu hướng về nàng nở nụ cười, có lẽ hành động
lần này của hắn sẽ không thể quay đầu, nhưng nếu giữa hai người, nàng có thể sống sót, vậy cũng đủ rồi. Đúng vậy, Ma Sát lãnh khốc là thế, hắn
lại thích Âu Dương Thấm. Có lẽ người khác sẽ nói nàng có tâm cơ, có lẽ
mình không xứng với nàng, nhưng hắn lại có thể lựa chọn bảo vệ nàng. . . . . .