"Ai đó?"
"Xin
hỏi Âu Dương An công tử ở đây phải không?" Nghe được bên trong truyền
đến giọng nói, Nghiên quận chúa mấp máy môi, có chút bất an lại kích
động dò hỏi. Nàng không có vấn đề chứ? Quần áo có đẹp không? Ngoại hình
có tốt không?
Thị vệ bên trong vừa nghe là nữ, tìm Âu Dương công tử. Hai người không khỏi hai mặt nhìn nhau, có mở của không đây?
"Cô nương là ai? Tìm công tử nhà chúng ta có chuyện gì?" Vẫn không mở cửa.
"Ta gọi là Mộc Nghiên, ngươi đi bẩm báo với Âu Dương công tử đi. Chúng ta có quen biết."
Tuy bị thị vệ nghi ngờ, Nghiên quận chúa có chút mất hứng. Nhưng nghĩ đến
có thể gặp được Âu Dương An, về điểm mất hứng này dường như không đáng
là gì.
"Xin cô nương chờ một chút." Thị vệ trong cửa gật đầu, một người ở lại phía sau cửa. Một người khác đi vào bẩm báo.
Bên trong nhà, Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh vừa mới cùng Bạch Ngọc bọn họ
thương lượng xong mọi việc, lúc này vừa ngồi xuống uống trà. Lập tức
nghe thị vệ ở bên ngoài nói có việc muốn bẩm báo.
"Vào đi." Âu Dương Tĩnh thản nhiên nói.
Rất nhanh, thị vệ đi đến. Hướng tới hai người chắp tay, hành lễ:
“Tham kiến chủ nhân, Âu Dương công tử."
"Ừ. Đứng lên đi." Âu Dương Tĩnh giơ tay hướng tới hắn, Âu Dương An mỉm cười gật đầu.
"Tạ chủ nhân, công tử." Thị vệ lại chắp tay, đứng thẳng lên.
"Có chuyện gì không?" Âu Dương Tĩnh hỏi, nếu không có việc gì, thị vệ chắc sẽ không vào.
“Hồi bẩm chủ nhân, công tử, ngoài cửa có một vị Mộc Nghiên cô nương muốn gặp." Thị vệ đáp.
"Nghiên quận chúa?" Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh nhìn nhau, rất không thích.
"Nàng ta làm sao có thể tìm tới nơi này?" Nghĩ thế nào cũng thấy không thích hợp? Xem ra phải đi xem mới được.
Hai người nghĩ nghĩ, sau đó nói với thị vệ:
"Ngươi đi mở cửa đi, dẫn nàng ấy đến đại sảnh. Chúng ta sẽ ra sau."
“Vâng” thị vệ lĩnh mệnh đi ra ngoài.
Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh cũng đứng lên, chuẩn bị đến đại sảnh, nhưng
trong lòng còn suy nghĩ Nghiên quận chúa sao lại đến đây được? Chẳng lẽ
tiểu trang của bọn họ đã bị ai đó phát hiện?
Hai người tâm tư đầy cõi lòng bước đến đại sảnh, thấy Nghiên quận chúa ngồi ở chỗ kia. Bọn thị vệ cũng đã dâng trà.
"Nghiên quận chúa ——" hai người rảo bước tiến lên.
"Âu Dương công tử, Âu Dương cô nương, mạo muội mà đến, quấy rầy rồi."
Nghiên quận chúa nhìn thấy hai anh em đi vào. Không ngờ bọn họ thật sự ở trong này, nhiều ngày không thấy Âu Dương An, nàng chỉ cảm thấy hắn
càng tuấn mỹ hơn. Quần áo màu trắng, ống tay áo và áo dài đều thêu hình
trúc, ngọc thụ lâm phong, thật là anh tuấn.
"Nghiên quận chúa
không cần phải khách sáo, mời ngồi." Âu Dương An nhìn vẻ mặt Mộc Nghiên, dường như nàng ta đối với ngày gặp mặt hôm đó hoàn toàn không có vẻ gì
là không thoải mái, ngược lại đang nhìn mình càng thêm cuồng nhiệt.
Chẳng lẽ nàng ta đã quên mình đã từ chối nàng ta?
Hai anh em không có biểu hiện gì ngồi vào ghế chủ, sau đó cùng Nghiên quận chúa lười nhác hàn huyên.
"Đúng rồi, sao Nghiên quận chúa biết chúng ta còn chưa rời khỏi Quân Quốc?" hồi lâu sau, Âu Dương Tĩnh giống như lơ đãng hỏi.
Mộc Nghiên sửng sốt, sau đó mới đáp:
"Ta cũng tình cờ mới biết được các người ở trong này thôi." Nàng đã đáp ứng thái tử điện hạ, sẽ không đem mọi chuyện nói cho bọn họ biết.
Anh em Âu Dương An biết nàng ta có điều giấu diếm cũng không tiếp tục truy vấn, dù sao chỗ này đã không an toàn rồi.
"Chủ nhân, đại quản sự đã về đến."
Ngay trong lúc Mộc Nghiên còn đang nửa xấu hổ nửa lấy ánh mắt yêu kiều liếc
trộm Âu Dương An, theo đám bọn họ lúc trả lời lúc không nói chuyện
phiếm, đã thấy thị vệ đi vào.
"Bạch Ngọc đã trở lại." ánh mắt Âu Dương Tĩnh sáng lên, cùng Âu Dương An nhìn nhau.
Mà Mộc Nghiên thấy bọn họ dường như có chuyện muốn làm mới đứng lên, hướng về bọn họ cáo từ, tuy luyến tiếc rời đi, cũng không quên quay lại nói
khi nào có thời gian lại đến.
Âu Dương Tĩnh trong lòng không hờn
giận, xem ra phải nghĩ cách, không thể để cho Nghiên quận chúa chạy đến
nữa. Vừa rồi thấy nàng ta nói chuyện, ánh mắt không ngừng đưa tình ý đến Âu Dương An. Nàng thật nổi giận trong bụng.
Sau khi Mộc Nghiên rời đi, anh em Âu Dương An lúc này mới đi gặp bọn Bạch Ngọc.
Mà đám người Mộc Nguyệt Ly vẫn ẩn thân ở bên ngoài thôn trang, cũng nhìn
thấy một nam tử áo trắng tuấn tú bước vào thôn trang. Trong lòng hắn suy đoán thân phận của hắn ta, sau đó không lâu đã thấy Mộc Nghiên cũng ra
khỏi thôn trang.
Đợi Mộc Nghiên đi đến gần chỗ bọn họ ẩn thân Mộc Nguyệt Ly mới xuất hiện.
"Nghiên Nhi ——"
"Đường huynh, huynh. . . . . ." Mộc Nghiên nhìn Mộc Nguyệt Ly vẫn còn ở đây có chút ngạc nhiên, nụ cười ngọt ngào trên mặt cũng tan. Đương nhiên, kỳ
thật nàng còn nhớ rõ ngày đó Âu Dương An đã nói có ý trung nhân rồi, có
điều nàng cũng không tình nguyện dễ dàng buông tha cho người. Nàng không tin mình so ra kém hơn người trong lòng Âu Dương An, cho nên suy nghĩ
một phen, nàng quyết định cố gắng theo đuổi hạnh phúc của mình.
"Ta đang đợi muội." Mộc Nguyệt Ly cười, sau đó cùng đi với Mộc Nghiên. Thị
vệ của hắn chỉ để lại hai gã, những người khác sớm đã ẩn thân bám theo.
"Muội đã gặp Âu Dương công tử, Âu Dương cô nương rồi à?"
“Ừ.” Mộc Nghiên gật đầu, vừa cười hoan hỉ, lại phấn chấn, ngây ngất.
"Vậy muội có nhìn thấy một cái nam tử áo trắng vào đó không?" Mộc Nguyệt Ly muốn tìm hiểu về nam tử áo trắng vào trang kia.
"Vừa rồi muội rời đi là vì có cái gì Bạch quản sự đã trở lại, không biết có phải là người mà đường huynh nhắc tới hay không?"
"Bạch quản sự?" Mộc Nguyệt Ly dường như đang suy nghĩ gì đó, hai người cứ như vậy chậm rãi rời khỏi vùng phụ cận thôn trang.
Mà trong trang, Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh nhìn thấy Bạch Ngọc đến, nghe được tin tức tốt.
"Cái gì? Ngươi nói phát hiện tổ chức Tam Lăng Kiếm?" Âu Dương Tĩnh nhìn Bạch Ngọc, vui mừng nhướng mày.
“Hồi bẩm chủ nhân, thật sự chúng ta đã phát hiện ra. Bây giờ bọn Thanh Mê
đang canh giữ ở chỗ cũ, chờ chúng ta qua." Bạch Ngọc đáp.
"Mấy
người Vân Hạo Trần còn chưa tới." Âu Dương An nói, kết quả hắn vừa mới
nói xong, chợt nghe đến thị vệ đáp, nói là người của Ám Lâu đến.
"Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền." Âu Dương Tĩnh mở to mắt, quả nhiên, rất
nhanh, chỉ thấy thị vệ dẫn đám người Vân Hạo Trần đi đến.
"Chủ nhân ——" Vân Hạo Trần dẫn thủ hạ hướng tới Âu Dương Tĩnh hành lễ, sau đó lại hướng tới Âu Dương An gật đầu.
"Tới thật tốt."
Âu Dương Tĩnh nói, "Trước tiên các ngươi nghỉ ngơi một chút, chờ một lát
chúng ta cùng đi. Vừa vặn đã phát hiện tổ chức Tam Lăng Kiếm, chúng ta
sẽ không chậm trễ thời gian, trực tiếp hủy nó."
“Được.” Vân Hạo
Trần gật đầu, nghĩ đến chuyện em trai sắp thành thân, nhịn không được
muốn xem một chút Âu Dương Tĩnh sẽ có phản ứng thế nào. Vì thế nói, "Vừa hay, mọi chuyện có thể hoàn thành sớm. Ta còn muốn trở về tham gia hôn
lễ của Tuyệt Trần."
Hắn phát hiện vẻ mặt của Âu Dương Tĩnh không có bất kỳ biến hóa nào, quả nhiên, Trần đệ tự mình đa tình.
"Vậy à?" Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An cũng không có thần sắc gì đặc biệt, "Vậy chúc mừng hắn."
"Tốt lắm. Các ngươi lui xuống trước đi."