Âu Dương Tĩnh ánh mắt thẳng tắp nhìn Xà yêu biến thân thành người, quả
thực không thể tin được những gì chính mình đang nhìn thấy. Tên hỗn đản
chết tiệt kia sao lại ở đây? Chẳng lẽ lại là tà thuật của Xà yêu gây ra?
Nàng cứ như vậy trừng mắt nhìn Xà yêu, còn Âu Dương An nghi vấn nhìn em gái. Hứa Mậu Dân là ai? Hắn chưa từng tách rời khỏi em gái, thế nào lại
không biết muội ấy quen biết một người tên Hứa Mậu Dân?
Mà Vân
Khinh Cuồng vẫn ngồi ở ghế ngọc lơ lửng giữa không trung, đôi con ngươi
màu ngọc bích xem kịch vui nhìn bọn họ. Đưa tay lên biến ra một quả táo
ngậm vào miệng, vừa nhai vừa xem diễn.
Lại nói Xà yêu kia vốn là
lạnh lùng nhìn Âu Dương Tĩnh bọn họ, kết quả ai ngờ vừa nghe Âu Dương
Tĩnh nói, hắn hầu nhưlập tức hóa đá tại chỗ. Đôi mắt đỏ sững sờ nhìn Âu
Dương Tĩnh, giữa hai chân mày giống như đang suy đoán lại không xác
định, nét mặt hoang mang. Hắn không biết nữ tử này rốt cuộc là ai? Sao
lại biết tục danh của hắn? Sao lại có vẻ mặt như có cừu hận đến nỗi muốn giết hắn như thế?
"Ngươi là ai?"
"Quả nhiên là ngươi."
Nhìn thấy vẻ mặt Hứa Mậu Dân, Âu Dương Tĩnh hầu nhưnghiến răng nghiến
lợi. Tuy không biết Hứa Mậu Dân tại sao lại ở đây? Nhưng đại khái có thể suy đoán, hắn chắc cũng là xảy ra chuyện bất ngờ mà xuyên qua đến đây,
chỉ là lại xuyên vào thân xác một con yêu xà. Nghĩ đến yêu quái kia lại
bắt nhiều đứa nhỏ, nàng lập tức khẳng định lòng của hắn giờ còn ác độc
hơn, ánh mắt nhìn hắn càng thêm căm ghét khinh thường.
"Ngươi là
Âu Dương Tĩnh?" Lúc đó trong đầu thấp thoáng một hình bóng, Hứa Mậu Dân
nghĩ ra một người. Chỉ có nàng ấy mới hận mình như thế.
"Phiền ngươi còn nhớ rõ ta." Âu Dương Tĩnh trong lời nói nhịn không được giễu cợt.
"Thật là em? Em cũng sống lại?" Hứa Mậu Dân vẻ mặt biến đổi, không ngờ tai
nạn xe cộ chính mình tỉ mỉ bày ra lại không thể tận gốc loại bỏ nàng,
chẳng những thế còn mời nàng xuyên đến chỗ này. Mà bản thân mong muốn có thể có được Tập đoàn Ngự Mĩ kia thì lại bị người ám sát, xuyên qua lại
nhập vào thân xác một con rắn lớn.
"Không ngờ chứ gì." Âu Dương
Tĩnh âm lãnh theo dõi hắn. Nghĩ tới chính mình lại vì nam tử này mà
chết, nàng lập tức cảm thấy rất không đáng.
"Tĩnh nhi, muội biết hắn ư?" Âu Dương An nhìn bọn họ nói qua nói lại, nghi vấn đầy bụng.
"Ca, chờ muội báo thù xong sẽ đem hết mọi chuyện một lần nói cho huynh
biết." Nàng cũng không tính giấu diếm Âu Dương An thân phận xuyên qua
của mình cả đời.
“Được.” Âu Dương An gật đầu một cái, hắn tin tưởng em gái.
"Cô muốn giết tôi sao?" Hứa Mậu Dân nghe thấy Âu Dương Tĩnh nói, vẻ mặt lại trở nên âm độc. Đôi mắt đỏ ngầu, ánh mắt nhìn nàng mang theo khinh thị: "Cũng tốt, kiếp trước không thể chân chính giết chết cô. Vậy hôm nay cô đừng mơ tưởng trốn thoát."
"Còn phải xem ai chết, ai sống." Âu
Dương Tĩnh cũng lạnh lùng khẽ hừ, dứt lời Tử Nguyệt bảo kiếm trong tay
tựa như tia chớp vọt ra khỏi vỏ, đâm về hướng Hứa Mậu Dân.
Hứa
Mậu Dân cả kinh, bóng đen nhoáng lên một cái, lại biến trở về thân rắn
vô cùng lớn. Dọc theo lãnh địa thở phì phì hai cái nhanh chóng bò về
hướng bên kia. Tuy hắn có ngàn năm đạo hạnh, nhưng không cách nào so bì
với cổ Tiên kiếm. Chỉ thấy Tử Nguyệt Tiên kiếm giống như tự có ý thức,
luôn đuổi sát theo hắn, mặc kệ thân rắn làm sao tránh né, kiếm vẫn hướng tới đuổi theo. . . . . .
Một trận đi qua, Xà yêu đã khí thô mạnh mẽ thở gấp, nhiều lần bị Tiên kiếm đâm trúng chỗ hiểm. Nhưng hắn cũng
đâu biết rằng cái này căn bản chỉ là Âu Dương Tĩnh đang đùa bỡn hắn, Tử
Nguyệt nếu muốn làm hại hắn, một xà yêu như hắn làm sao có cơ hội đào
tẩu.
Âu Dương Tĩnh chính là không muốn cứ như vậy giết hắn, như
thế rất tiện nghi cho tên hỗn đản này. Dù là kiếp trước, hay kiếp này.
Hứa Mậu Dân đều gây tội đến mức trời đất cũng không dung, nàng phải cẩn
thận tra tấn hắn, mãi đến khi hắn hồn phi phách táng mới thôi.
Tử Nguyệt Tiên kiếm vẫn đuổi theo Hứa Mậu Dân, truy tránh không được, hắn
cũng điên ngông cuồng kiêu ngạo giận. Lại chợt lách thân, biến trở về
nguyên hình, há miệng, đầu lưỡi trở nên dài vô hạn, ánh mắt đỏ vằn trừng trừng nhìn Âu Dương Tĩnh, trông qua cực kỳ dữ tợn.