Ngự Thú Quân Lâm

Chương 13: Chương 13: Đối thoại




Những ngày tiếp theo, mỗi sáng sớm Thủy Mị Nhi thường quấn quít lấy Lạc Nam bồi luyện, Lạc Nam chỉ đạo Lôi Hầu áp chế thực lực cùng Thủy Tinh Linh của nàng so đấu, qua ngắn ngủi ba ngày tiến bộ của nàng rõ ràng tăng lên trông thấy.

Nàng đã biết cách tìm ra điểm mạnh của đối thủ để đề ra đối sách, đồng thời khả năng phối hợp giữa nàng cùng Thủy Tinh Linh cũng trở nên ăn ý hơn. Thủy Tinh Linh của Mị Nhi thiên phú khá tốt, huyết mạch tiếp cận thượng phẩm của nó khiến nó rút ra kinh nghiệm trong quá trình chiến đấu phi thường nhanh.

Hiển nhiên, dù tiến bộ nhưng vẫn không phải đối thủ của Lôi Hầu, dù sao thì Lôi Hầu đã nổ lực khổ luyện từ bé tí. Dù không có Lạc Nam chỉ huy nó cũng thừa sức đối phó “gà mờ” như Thủy Mị Nhi.

Lúc này bên người Thủy Tinh Linh là ba thanh thủy kiếm cấp tốc xoay tròn, sẳn sàng xuyên thủng kẻ nào dám tiếp cận nó, đây là chiêu thức Lạc Nam nghỉ ra nhằm giúp Thủy Tinh Linh phòng ngự, mặc dù Thủy Kiếm được ngưng tụ nhỏ hơn khoảng một nữa một thanh Thủy Kiếm bình thường, nhưng nhờ vậy mà Thủy Tinh Linh có thể ngưng tụ tận 3 thanh, hơn nữa còn dễ dàng khống chế hơn so với trước đó.

“Lôi ảnh bộ, lôi đình nhất kích.”

Lạc Nam nhàn nhạt hướng lôi hầu hạ lệnh, điện quang lưu chuyển, tốc độ của nó tăng mạnh, lần lượt né tránh ba thanh Thủy kiếm đang đâm tới, thoáng nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Thủy Tinh Linh, một thương cố ý tránh né nơi yếu hại, chỉ đập vào Thủy hệ khải giáp trên thân nó. Lực lượng va chạm khiến Thủy Tinh Linh lùi gần chục bước mới đứng vững thân hình.

“hừ, chán ghét Lạc Nam, xú Lạc Nam chỉ biết khi dễ người.”

Thủy Mị Nhi chứng kiến chiến sủng chịu thiệt, hai tay chống nạnh thở phì phò phồng má nói.

Lạc Nam lắc đầu: “nàng đó, chiến đấu không được phân tâm, Lôi Hầu chỉ mới dùng một ít tốc độ mà thôi đã dễ dàng né tránh ba thanh thủy kiếm, nàng cần cố gắng hơn nữa mới được”

Nghe Lạc Nam thuyết giáo, Thủy Mị Nhi trừng mắt nhìn, bất quá vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu, chạy lại kiểm tra Thủy Tinh Linh, vuốt ve động viên nó.

Chứng kiến hành động của nàng, Lạc Nam hài lòng gật đầu. Một ngự chiến sư chân chính phải biết nắm bắt tâm tình chiến sủng của mình.

Lạc Nam cực kỳ căm ghét một số loại người đổ lỗi, mắng chửi thậm chí đánh đập Chiến Sủng của mình khi thua trận. Lúc này Lạc Nam quay sang Lôi Hầu mĩm cười, vỗ vỗ bắp tay nó khen ngợi: “Làm tốt lắm, đối với người nhà của mình lưu tình, nhưng khi đối phó địch nhân tuyệt đối phải dùng toàn lực ứng phó, dù kẻ địch yếu như con kiến vẫn không được có bầt kỳ kinh địch, rõ chưa?”

Khè khè.

Lôi hầu gật gật đầu, tay vỗ vỗ ngực biểu hiện rõ ràng. Lạc Nam lúc này mới hài lòng thu Lôi Hầu vào Chiến giới.

....

Cách Lạc Nam và Thủy Mị Nhi không xa, đình viện giữa hồ, hai nữ tử dung nhan tuyệt mỹ, mê người yên lặng nhìn một màn này, nhìn qua hai nàng có 7 phần tương tự, người không biết sẽ cho rằng đây là một đôi hoa tỷ muội.

Lúc này Thủy Ánh Nguyệt khóe miệng mĩm cười, mắt đẹp hài lòng nhìn hai thiếu niên nam nữ, môi thơm khẽ hở, hương khí mê người cảm thán: “ung dung không vội trong chiến đấu, khích lệ chiến sủng đồng thời không quên chỉ dạy, Tiểu Lạc đích thật hiếm có”

Nữ nhân xinh đẹp thanh nhã bên cạnh cũng chăm chú nhìn thân ảnh thiếu niên bằng tuổi muội muọi của mình, nàng khẽ cắn môi thơm thì thầm: “thật khó có thể tin đệ ấy chỉ bằng tuổi Mị Nhi”

Thủy Ánh Nguyệt nhìn xem đại nữ nhi của mình hí hửng đố: “Cầm Nhi, con biết Lôi Hầu của hắn mạnh mức nào sao?”

Thủy Nguyệt Cầm lắc đầu biểu thị không rõ tuy nhiên vẫn đoán: “hẳn là Chiến Tướng viên mãn, tiếp cận chiến vương đi”

Thủy Ánh Nguyệt nhìn con gái, nàng cười khúc khích, bỗng chóc nàng toàn thân nghiêm túc mở miệng tiết lộ: “Chiến Vương sơ kỳ cảnh giới, hơn nữa còn là tồn tại có thể vượt cấp”

Thủy Nguyệt Cầm toàn thân chấn động, mắt đẹp kinh ngạc, miệng thơm khẽ thốt lên: “thật sự?” nàng vô thức hỏi, tuy nhiên trong đầu đã bất giác tiếp nhận, mẫu thân của nàng thực lực gì nàng biết rõ, bề ngoài chỉ hiện cấp Ngự Vương tiếp cận viên mãn, nhưng thực chất lại hơn xa. Lời nàng nói có thể sai sao? Chỉ là một thiếu niên 15 tuổi Ngự Vương, điều này quá mức điên cuồng.

“Khanh khách, thật ra mẫu thân cũng khá bất ngờ, thiên phú như vậy nếu Tiểu Lạc là nữ nhân, rất có thể mẹ sẽ lập tức mang hắn đến Bách Hoa môn để đích thân Thái Trưởng lão thu làm đệ tử, chỉ tiếc hắn lại là nam nhân.”

Thủy Ánh Nguyệt khẽ nói tiếp: trước đây mẫu thân không nhìn thấu tu vi thực sự của hắn, chắc trên người hắn có vật lợi hại ngăn cản hồn lực dò xét, nhưng Lôi Hầu không có, ta có thể nhìn ra chiến thú này rất đặc biệt, thậm chí mẫu thân có cảm giác thực lực của nó nếu toàn lực bộc phát đủ sức đánh với Chiến Vương Hậu kỳ tiếp cận Viên Mãn một trận.

Từng lời của mẫu thân khiến Thủy Nguyệt Cầm đều chấn động toàn thân, nàng đã luôn cho rằng thiên phú của mình không tệ, nhưng không ngờ thiếu niên kia luôn làm nàng gặp đả kích nghiêm trọng. Lúc này Thủy Nguyệt Cầm như làm ra quyết định nào đó, nghiêm túc hướng mẫu thân nói: “Lần này con muốn vào Thủy Hỏa cảnh thêm một chuyến”

Thủy Ánh Nguyệt biết nữ nhi chịu Lạc Nam kích thích ý chí, mĩm cười đáp ứng: “cũng tốt, dù sao thì con cũng Ngự Tướng đã lâu, nên tìm thêm chiến sủng cho mình, bất quá đừng xâm nhập vào trong sâu quá, sâu trong bí cảnh có vài tồn tại các con không đối phó được.

Thủy Nguyệt Cầm đáp:”vâng, bất quá lần này Hỏa Chúc Diễm cũng tiến vào, chính nàng nói với con”

Thủy Ánh Nguyệt nghe nàng nói thế càng thêm yên tâm, nàng biết mặc dù hai nha đầu này luôn đối chọi, nhưng từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cảm tình trong lòng không khác tỷ muội là mấy, dù bình thường luôn muốn chiếm tiện nghi đối phương nhưng khi người kia gặp nguy hiểm chắc chắn sẽ đoàn kết chống địch.

Thật ra thì quan hệ giữa hai nhà cũng tương tự như vậy, chỉ là bản thân Thủy Ánh Nguyệt cùng gia chủ Hỏa gia Hỏa Như Mộng đều là nữ nhân có lòng tự tôn kiêu ngạo rất lớn, không dễ dàng hạ mình thuận theo đối phương. Có lẽ đó là lý lẽ khó hiều của nữ nhân các nàng đi.

Thủy Ánh Nguyệt suy nghĩ mông lung chốc lát, như nghĩ đến điều gì, nàng xoay người nhìn gương mặt xinh đẹp của con gái nói: “sau chuyến Thủy Hỏa cảnh lần này, con và Mị Nhi nên ra ngoài lịch lãm một chuyến”

Thủy Nguyệt Cầm kinh ngạc, không đợi nàng nói chuyện, Thủy Ánh Nguyệt tiếp tục chúm chím đôi môi mê người nói: “con cũng thấy rồi đó, hai chúng ta chỉ lo sự vụ gia tộc cùng gia tăng thực lực mà dành quá ít thời gian cho Mị Nhi, nàng mặc dù không nói nhưng trong lòng hẳn rất buồn, thời gian sau mẫu thân sẽ tìm kiếm nhân thủ trợ giúp, hai đứa cứ yên tâm ra ngoài lịch lãm, mẹ sẽ nhờ Tiểu Lạc trông nôm cả hai”

Thủy Nguyệt Cầm lại càng kinh ngạc, có thể lịch lãm cùng muội muội và Lạc Nam nàng cũng khá chờ mong, bất quá mẫu thân lấy gì để Tiểu Lạc đáp ứng đi cùng các nàng?. Nhỡ hắn còn có việc tại thân thì sao?

Thủy Ánh Nguyệt hiểu rõ suy nghĩ của con gái bèn cười giải thích: “còn khoảng một năm nữa Hoa Võ hội do Bách Hoa môn tổ chức diễn ra, mẹ sẽ lấy danh nghĩa Thủy gia đề cử Lạc Nam tham dự, phần thưởng lần này rất mê người, tin tưởng hắn sẽ không cự tuyệt, đương nhiên điều kiện là hắn đáp ứng lịch lãm cùng các con.”

Thủy Nguyệt Cầm bừng tỉnh, nàng hé môi thơm kỳ dị nhìn mẫu thân mình:” mẫu thân tính hết cả rồi”

“Đương nhiên, ba đứa tụi con vừa rèn luyện gia tăng thực lực, đúng một năm lại đến Bách Hoa Môn tham gia đại hội, quá hợp lý rồi.”

Thủy Ánh Nguyệt nháy mắt đáp.

“Mẫu thân không sợ Lạc Nam bắt cóc hai bảo bối của ngươi?”

Thủy Nguyệt Cầm thanh nhã hiếm hoi lộ vẻ hài hước, nàng tinh nghịch hướng mẫu thân trêu hỏi.

Thủy Ánh Nguyệt khanh khách cười run rẩy cả người trả lời nàng: “ta còn mong hắn bắt cóc hai đứa nữa kìa, khanh khách”

“Á, mẫu thân này đáng ghét, không biết quý trọng con gái mình gì cả.”

Thủy Nguyệt Cầm xấu hổ đỏ mặt nói, xoay người chạy đi.

Khanh khách

Trong đình viện vang lên tiếng cười như chuông bạc cùa Thủy Ánh Nguyệt, một lát sau, nàng ngưng cười lẩm bẩm âm thanh thậm chí chính nàng cũng không nghe thấy: “Lạc Nam, hắn thật giống người kia? họ Lạc sao?, Hoa sư thúc, người có khỏe không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.