Ngự Tiền Thị Vệ Của Trẫm

Chương 17: Chương 17




CHƯƠNG 16

Gió lạnh thổi qua vùng trời hoàng cung, áng mây trên trời chầm chậm trôi. Giữa khoảng sân gạch đỏ rộng rãi trống trải, một thân ảnh đứng thẳng.

Tiêu Dục Kỳ bế khí ngưng thần, song chưởng y đưa ngang ngực, lại chậm rãi hạ xuống. Y mở mắt ra, triển khai chiêu thức, phi thân lên đá một cước về phía trước, sau đó toàn thân xuất quyền, nhảy vút lên cao.

Y lấy không khí làm đối thủ, một mình sái xuất một bộ ngũ hình quyền pháp. Đầu tiên là hầu quyền, sau đó là hạc quyền, xà quyền, đường lang quyền…

Đợi sau khi mỗi một chiêu thức đều hoàn thành, y lại nhắm mắt lần nữa, vận khí thu công.

“Hô…” Tiêu Dục Kỳ nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán, kéo sát cổ áo lại một chút, ly khai nghiễm tràng.

Bởi vì lúc trước cùng Lôi Thế Hiên ‘bế quan’ ba ngày, sau khi đi ra lưu lại di chứng cả người đau nhức, làm hại y suốt mười ngày không luyện tập võ nghệ. Còn tiếp tục như vậy nữa khó tránh khỏi kỹ thuật sẽ thụt lùi, bởi vậy y đánh phải gia tăng tập luyện vào thời điểm các đồng liêu khác nghỉ ngơi.

Sau khi ra khỏi luyện võ trường, y hướng Đông cung mà đi. Vốn thị vệ cung đình là có túc xá thống nhất, thế nhưng Lôi Thế Hiên cố tình cho y đãi ngộ đặc thù, kiên quyết muốn y ở Đông cung, hơn nữa gian phòng còn cùng tẩm thất Thái tử liền thành một khối — kỳ thật căn bản không cần chuẩn bị phòng khác, Tiêu Dục Kỳ trải qua mỗi đêm đều là ở trong phòng Lôi Thế Hiên… An bài minh trương mục đảm như vậy làm cho Tiêu Dục Kỳ khó xử thật lâu, rất sợ Hoàng hậu sẽ tìm hắn gây phiền toái. Nhưng mà Lôi Thế Hiên nói với y:

“Không cần lo lắng, bên trong Đông cung toàn bộ đều là người của ta, cam đoan một chút tin tức cũng sẽ không để lộ”.

Lúc sau Tiêu Dục Kỳ mới biết được, từ sau khi thành hôn, Lôi Thế Hiên đem toàn bộ thái giám cung nữ trước kia Hoàng hậu an bài điều đi hết, hắn đặc biệt tìm một số người không có bối cảnh gì, không dễ dàng bị mua chuộc đến thay thế. Hơn nữa vì vạn vô nhất thất (1), hắn còn nghiêm lệnh cấm nô bộc bên trong Đông cung tự tiện xuất ngoại, một khi có tin tức tiết lộ đến chỗ Hoàng hậu nhất định nghiêm trị. Bất quá các nô bộc tuân thủ những chế độ nghiêm khắc này là có thù lao, bọn họ ngoại trừ tiền lương trong cung thống nhất phát ra, còn có thể lấy được một khoản tưởng thưởng lớn từ nơi chủ quản Đông cung, cứ như vậy, mọi người cũng không một câu oán hận mà nghe Lôi Thế Hiên sai phái.

(1) không chút sơ hở

Nhìn vào việc này, Lôi Thế Hiên thật có thủ đoạn thu phục nhân tâm, Tiêu Dục Kỳ cũng không khỏi kính nể hắn.

Vừa đi vừa nghĩ, y rất nhanh đã về tới phạm vi Đông cung.

“Dục Kỳ!”

Tiêu Dục Kỳ mới vừa bước vào hoa viên cảnh vật u nhã, chợt nghe thấy một thanh âm quen thuộc bên cạnh. Y ngẩng đầu nhìn, cách y hơn năm mươi thước, Lôi Thế Hiên đang ngồi ở lương đình bên hồ hướng y vẫy tay, Thương Vũ Trữ ngồi bên cạnh hắn cùng với một nữ tử xa lạ. (ta thật hoài nghi có shoujo-ai =”= )

Tiêu Dục Kỳ đi qua, Lôi Thế Hiên lập tức kéo y ngồi xuống, cung nữ thị hầu ở một bên lập tức dâng trà.

Lôi Thế Hiên không đếm xỉa đến ngoại nhân đang có mặt, thân mật vuốt tóc Tiêu Dục Kỳ.

“Nhìn ngươi đầu đầy mồ hôi, mới vừa đi luyện võ sao?”

“Vâng…” Tiêu Dục Kỳ xấu hổ né tránh tay hắn, ánh mắt xấu hổ hướng tới Thương Vũ Trữ bên cạnh. Dù nói như thế nào nàng cũng là thê tử danh chính ngôn thuận của Lôi Thế Hiên, mình làm sao dám làm trò trước mặt nàng cùng Lôi Thế Hiên quá mức thân mật chứ.

Thương Vũ Trữ chạm phải ánh mắt Tiêu Dục Kỳ, nàng phớt lờ cười với y, lại cúi đầu phẩm trà. Tiêu Dục Kỳ chuyển mắt, tò mò nhìn nữ tử tuổi trẻ bên cạnh nàng.

Nàng kia đại khái trên dưới hai mươi tuổi, dung nhan thanh lệ vóc dáng lả lướt. Hơn nữa trên người nàng mặc y phục thật trung tính, có la y trường quần khác với phụ nữ. Tiêu Dục Kỳ rất nghi hoặc, vì cái gì trong Đông cung lại xuất hiện một nhân vật như vậy?

Lôi Thế Hiên nhìn ra được nghi vấn của y, hắn ôm Tiêu Dục Kỳ nói:

“Vị này là hảo bằng hữu của Thái tử phi”.

Nàng kia đứng dậy, hơi chắp tay hướng Tiêu Dục Kỳ, nói:

“Tiểu nữ tử họ Cổ, tên chỉ có một chữ Mẫn, Tiêu thị vệ cứ gọi ta Cổ Mẫn là được”. Cổ Mẫn này nói chuyện âm vang hữu lực, thanh âm to rõ, nhìn ra được cũng là người tập võ.

Tiêu Dục Kỳ sửng sốt một chút, vội vàng đứng dậy hoàn lễ.

“Cổ cô nương khách khí, tại hạ Tiêu Dục Kỳ, thật vinh hạnh nhận thức ngươi”.

Lôi Thế Hiên kéo y ngồi xuống, giải thích:

“Ta đặc biệt chấp thuận Cổ cô nương tiến cung bồi bạn Thái tử phi, cho nên nàng vẫn sẽ ở Đông cung”.

“Nga…” Tiêu Dục Kỳ lên tiếng trả lời, nguyên lai là như vậy.

“Ngươi đã đói bụng chưa?” Lôi Thế Hiên bỗng nhiên quan tâm hỏi.

Tiêu Dục Kỳ lắc đầu.

“Cũng không đói lắm…”

Thương Vũ Trữ nhìn sắc mặt họ một chút, rất thức thời mà kéo Cổ Mẫn đứng dậy, nói:

“Điện hạ, Tiêu thị vệ, chúng ta cáo lui trước”.

Lôi Thế Hiên gật đầu, các nàng hơi hạ thấp người một chút, sau đó ly khai. Tiêu Dục Kỳ phản ứng có phần chậm chạp, chỉ nghe Lôi Thế Hiên bên cạnh phân phó:

“Đem rượu lên đây”.

Tiêu Dục Kỳ quay đầu, thấy các cung nữ dâng một tửu hồ sứ trắng, rót vào chén trước mặt Lôi Thế Hiên.

“Điện hạ, này… ?” Y còn chưa hỏi xong, Lôi Thế Hiên đã đem chén rượu đến bên môi y, dỗ dành nói:

“Nào, nếm một chút”.

Tiêu Dục Kỳ ngoan ngoãn hớp một hơi.

“Cảm thấy thế nào?” Lôi Thế Hiên hỏi.

“Có chút kỳ quái…” Tiêu Dục Kỳ thành thật trả lời, rượu này cùng trước kia y uống qua không quá giống nhau, trong vị cay mang theo một chút dược vị, còn có một chút vị đạo y nếm không rõ.

Lôi Thế Hiên cười cười, cầm cái chén Tiêu Dục Kỳ dùng qua, uống toàn bộ rượu còn lại. Khuôn mặt Tiêu Dục Kỳ ửng đỏ, Lôi Thế Hiên bảo các cung nữ lui ra, lại rót đầy một chén rượu.

“Uống hết toàn bộ đi”. Hắn nâng chén đưa cho Tiêu Dục Kỳ.

Tiêu Dục Kỳ không nghi ngờ hắn, ngẩng đầu uống hết. Hai người dùng cùng một chén rượu, thay phiên uống hết ba bốn chén, khuôn mặt tiểu mạch sắc (màu lúa mì=màu mật) của Tiêu Dục Kỳ dần dần nhiễm sắc đỏ.

Lôi Thế Hiên lắc lắc tửu hồ một cái, nghe thanh âm, bên trong ước chừng còn lại hơn phân nửa rượu đi. Hắn để tửu hồ xuống, kéo Tiêu Dục Kỳ ngồi lên đùi mình.

“Cảm thấy thế nào?” Hai tay Lôi Thế Hiên vòng quanh eo y, dán sát vào bên tai y hỏi.

“Có chút nóng…” Tiêu Dục Kỳ thẹn thùng kéo cổ đối phương.

“Chỉ là có chút nóng sao?” Lôi Thế Hiên vươn đầu lưỡi liếm cằm y, ở khoảng cách gần Tiêu Dục Kỳ nhìn thấy dục vọng trần trụi trong mắt hắn, y biết rõ tiếp theo Lôi Thế Hiên muốn làm cái gì. Từ sau ba ngày ba đêm hoang đường kia, bọn họ đã vài ngày không có da thịt chi thân, túng dục quá độ khiến hai người trẻ tuổi đều ‘Phạp lực’ (2) vài ngày. Thế nhưng nhìn sắc mặt Lôi Thế Hiên hiện tại, hắn tám phần đã khôi phục ‘bản sắc’…

(2) không còn chút sức lực nào

“Dục Kỳ…” Lôi Thế Hiên dụ hoặc gọi tên y, tay bắt đầu không có quy củ mà di chuyển đến giữa hai chân Tiêu Dục Kỳ, sau khi được hắn nhẹ nhàng vuốt ve vài cái, dục vọng Tiêu Dục Kỳ lại lập tức ngẩng đầu, chính y cũng bị phản ứng mẫn cảm này làm cho hoảng sợ.

Lôi Thế Hiên đắc ý cười nói:

“Hiệu quả không tồi đi”.

“Cái gì?” Tiêu Dục Kỳ vừa thở gấp vừa hỏi.

Lôi Thế Hiên tiếp tục trêu chọc khóa hạ của y, nói:

“Vừa rồi chúng ta uống chính là dược tửu rất ‘bổ’ nga”.

“Dược tửu?”

Lôi Thế Hiên cắn vành tai y nói:

“Hổ tiên tửu… Công năng tốt nhất đối với ‘phương diện kia’”.

Tiêu Dục Kỳ lập tức xấu hổ đến mức nói không nên lời.

“Ta muốn ngươi”. Lôi Thế Hiên đơn giản biểu lộ.

Tim Tiêu Dục Kỳ đập nhanh, thanh âm khàn khàn nói:

“Điện hạ… Không cần ở…” Nói còn chưa dứt lời, đôi môi như cánh hoa của Lôi Thế Hiên đã ngăn y lại. Bất quá hắn không hôn sâu, chỉ là mút hai cái liền buông y ra. Trái lại dục hỏa Tiêu Dục Kỳ bị châm lửa, ý do vị tẫn (3) từ từ nhắm hai mắt khẽ thở hổn hển.

(3) nguyện vọng còn chưa hoàn thành

Sau một khắc, Lôi Thế Hiên cư nhiên không cần tốn nhiều sức lực mà ôm ngang người y lên, Tiêu Dục Kỳ kinh hô — y chưa từng biết khí lực Lôi Thế Hiên lại lớn như vậy, lúc này mình bị hắn ôm vào lòng, khiến y cảm thấy Lôi Thế Hiên tích phân uy vũ hơn nhiều so với trước kia. Y vội vàng an nhiếp tâm thần, làm hành động chống cự cuối cùng:

“Điện hạ… Nhưng… Nhưng mà ta… Ta cả người đầy mồ hôi, vậy…”

Lôi Thế Hiên ôm y bước nhanh ra khỏi lương đình, Tiêu Dục Kỳ nghĩ hắn muốn về phòng, không thể tưởng được là hắn đi đến phía sau đình viện.

“Điện hạ… Ngài đi đâu?” Thanh âm Tiêu Dục Kỳ nghi hoặc run rẩy hỏi.

Lôi Thế Hiên không trả lời, đi thẳng tới suối phun nhân tạo bên cạnh sau đình viện mới thả y xuống. Tiêu Dục Kỳ mới vừa đứng vững, y vật trên người lập tức bị lột sạch.

Lôi Thế Hiên cúi đầu hàm chứa song châu hồng nhạt trước ngực y, cũng bắt đầu cởi bỏ y bào trên người mình.

“Điện hạ… Ân…” Tiêu Dục Kỳ ôm đầu hắn, kìm lòng không được ngâm kêu lên.

“Gọi Thế Hiên”. Lôi Thế Hiên mỗi lần đều không nhàm chán mà nhắc nhở y.

“Thế Hiên… Thế Hiên… A…”

Sau khi hai người đều cởi sạch trơn, Lôi Thế Hiên đẩy y lên cỏ, đôi môi thưởng thức toàn thân trên dưới của y. Từ trước ngực y trượt tới bụng, lại vòng quanh thắt lưng, đi tới bắp thịt cường tráng sau lưng y.

Tiêu Dục Kỳ bị lật lại, quỳ rạp trên mặt đất. Đôi môi Lôi Thế Hiên không ngừng dạo chơi trên điểm mẫn cảm sau lưng y.

“Ta… Ta trên người đều là mồ hôi…” Y không chịu nổi nói, Lôi Thế Hiên lại tiếp tục say sưa hôn liếm y.

“Dục Kỳ, trên người ngươi thơm quá…” Lôi Thế Hiên thì thầm.

“Làm sao lại… A…” Tiêu Dục Kỳ đang muốn phủ nhận, bả vai bỗng nhiên bị hắn dùng lực cắn.

“Thơm … Thật sự thơm quá…” Lôi Thế Hiên ngửi mùi hương cơ thể đặc thù trên người y, giống như dã thú, không ngừng gặm cắn trên cơ nhị đầu rắn chắc của đối phương.

Tiêu Dục Kỳ nghe được kinh hãi run rẩy, thật đúng là sợ sẽ bị hắn cắn đứt một miếng thịt. Bất quá Lôi Thế Hiên rất nhanh đã lật y lại, hắn ôm lấy y, vừa hôn vừa tiến vào bên trong suối phun.

¤•,¸.,•¤•,¸.¸,•¤•,¸.¸,••,¸.,•¤•,¸.¸,•¤•,¸.¸,•¤

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.