Ngũ Tiểu Thư Siêu Quậy

Chương 31: Chương 31




Chương 31

Sáng hôm sau.

Băng Tuyết thức dậy từ rất sớm, cô đi chuẩn bị bữa sáng cho mọi người trong bang. Vừa chuẩn bị xong bữa sáng, cô đi gọi mọi người dậy để ăn sáng. Mọi người khi nghe Băng Tuyết gọi liền nhanh chóng đi làm vệ sinh cá nhân rồi thay đồ và đi ra phòng ngoài. Băng Tuyết dọn đồ ăn lên từng bàn khiến họ ngạc nhiên bởi bình thường Băng Tuyết chỉ mua đồ ăn ở ngoài chứ không có tự tay làm bữa sáng. Thế nhưng chẳng ai dám thắc mắc vì chẳng ai dám lên tiếng khi nhìn thấy vẻ mặt sắt đá đó. Băng Tuyết dọn lên xong liền lấy phần ăn của mình, lại gần 1 bàn ăn để ngồi ăn sáng. Hôm nay, Băng Tuyết quyết định ở lại trong bar và 4 người còn lại cũng ở lại theo vì cả 4 đều thắc mắc kẻ làm ra chuyện này. Sau khi ăn sáng xong, Băng Tuyết cầm lấy đĩa của mình mang đi rửa rồi lại 1 cái bàn có thể quan sát mọi hoạt động của mọi người trong bang, cầm quyển sách lên đọc, đôi khi nhìn lên xem có thiếu ai không. 4 người kia thì chọn chỗ ngồi khác nhau, đương nhiên là các chỗ ngồi có thể quan sát hết bar và chẳng ai nói nhau câu nào, ai cũng làm việc riêng của mình. 1 tiếng sau, vẫn bình thường, chẳng có chuyện gì xảy ra cả. 2 tiếng sau, vẫn thế, mọi người trong bang tiếp tục làm việc mà chẳng có ai mất tích hay đi tới nơi không có người. 3 tiếng sau, vẫn thế, mọi người vẫn hoạt động bình thường như mọi khi. Bỗng 1 người trong bang lại gần cô và nói rằng cô ta muốn ra sân để luyện tập. Băng Tuyết cho cô ta đi, còn mình thì khi cô ta đã đi khuất liền bám theo ngay phía sau. Đến sân tập, cô gái đó bắt đầu luyện tập còn Băng Tuyết trốn ở nơi gần đó và xem có chuyện gì xảy ra không. Đúng như dự đoán, 1 người con trai mặc áo đen, quần đen, đi 1 đôi bata màu đen, đeo 1 cái mặt nạ đen che hết nửa khuôn mặt, xuất hiện gần nơi cô gái đó đang luyện tập. Băng Tuyết bình tĩnh chờ xem chuyện gì xảy ra tiếp theo. Băng Tuyết nhìn thấy hai người nói với nhau được vài câu, cô gái đó lao vào đánh tên đó, người con trai đó né được tất cả những đòn đánh đó. 1 lúc sau, người con trai đó phản công và trực tiếp cầm con dao nhắm thẳng vào tim của người con gái đó để kết liễu bằng 1 đòn chí mạng như mọi lần làm với những người khác. Và...

"Phập"

1 ít máu bắn ra, con dao đó dính 1 màu đỏ tươi của máu, nhưng lại chẳng có tiếng ngã xuống đất và điểm bị đánh trúng cũng chẳng phải tim. Đương nhiên, khi thấy người con gái đó gặp nguy hiểm Băng Tuyết liền chạy lại và làm lệch hướng của con dao, tuy không làm chết người nhưng cũng làm cô gái đó bị thương nhẹ ở chân và cô cũng bị thương ở cánh tay khi dùng cánh tay để đỡ và làm lệch hướng con dao. Tên đó nhếch mép, hắn biến mất trước tầm nhìn của cô.

- A... A... A... - 1 tiếng là vang lên sau lưng Băng Tuyết.

Theo phản xạ, Băng Tuyết quay người lại và nhìn thấy cô gái đã đã nằm giữa 1 vũng máu lớn. Băng Tuyết ngạc nhiên trước cảnh tượng mà cô nhìn thấy trước mắt. Tên đó đang đứng trước cái xác và bàn tay của hắn dính đầy máu đỏ tươi, mùi tanh của máu bắt đầu bốc lên.

- Cô bé đừng cố gắng nữa. Cô không giúp gì được bọn chúng đâu. - tên đó đứng trước mặt Băng Tuyết nói.

- Ta nhất quyết sẽ bảo vệ họ tới cùng dù ta biết là có thể không bảo vệ được tất cả. - Băng Tuyết nhìn hắn bằng ánh mắt cương quyết.

Tên đó không nói gì thêm nữa, hắn biến mất trước mắt cô và chẳng để lại 1 dấu tích gì hết. Băng Tuyết ngồi xuống nhìn cái xác bất động trước mặt mình, cô càng cảm thấy mình thật vô dụng, thật bất lực khi thấy cô gái đó bị tấn công mà chẳng làm gì được cả. Băng Tuyết ngồi 1 lúc rồi cô lấy cái điện thoại trong túi mình ra và nhấn số Rita và gọi.

- Rita! Đi xuống phòng tập. Nhanh lên!. - Băng Tuyết nói khi nghe thấy Rita bắt máy.

Rita vội vã đứng lên rồi bước xuống phòng tập sau khi Băng Tuyết tắt máy. Khi nãy nghe điện thoại của Băng Tuyết, Rita đã nghe thấy giọng nói ảm đạm của Băng Tuyết khi cô gọi điện cho mình. Và khi đến phòng tập luyện, cô hiểu vì sao Băng Tuyết lại ảm đạm như thế. Băng Tuyết trước giờ chưa bao giờ không bảo vệ được ai. Tuy nhìn mặt Băng Tuyết rất lạnh nhưng chẳng bao giờ bỏ rơi người khác khi thấy người đó gặp nạn cả, cô luôn đứng ở chỗ nào đó để quan sát và bảo vệ tất cả mọi người trong bang khỏi nguy hiểm. Khi nhìn cái xác là cô biết Băng Tuyết đã cố gắng bảo vệ Thanh Thảo, tên cô gái đã được Băng Tuyết cố gắng bảo vệ, nhưng có lẽ tên đó quá mạnh khiến Băng Tuyết vẫn không cứu được cô gái này vì trên chân cô gái này có 1 vết thương khá nhẹ và cánh tay của Băng Tuyết cũng đã bị thương, nếu như 2 người trước thì chỉ có duy nhất 1 vết thương chí mạng mà thôi. Hiện giờ, Rita biết Băng Tuyết đang tự trách không thể cứu được cô gái này, còn tận mắt nhìn thấy cái chết của cô gái này mà cô lại chẳng ngăn cản được.

- Tỷ không cần tự trách đâu. Tỷ đã cố gắng bảo vệ cô ấy rồi. - Rita lại gần Băng Tuyết an ủi.

- Tôi không sao. - Băng Tuyết trở lại vẻ lạnh lùng, vô tâm thường ngày.

Băng Tuyết quay người bước đi, để lại cái xác để Rita tự xử lí. Rita biết Băng Tuyết tỏ ra lạnh lùng để mọi người không lo lắng chứ cô biết Băng Tuyết đang chịu đựng rất nhiều. Cô biết những chuyện đó là do cô là người đi theo tụi nó rất lâu rồi, cô đều hiểu được tụi nó thích gì và muốn gì nhưng tụi nó lại rất ít khi tỏ ra bên ngoài, dù cô lúc nào cũng thấy tụi nó bình thường. Băng Tuyết đi xuống căn phòng bí mật và vào trong phòng riêng, rửa vết thương ở tay cho sạch để tránh bị nhiễm trùng, băng nó lại cẩn thận rồi thay chiếc áo phông tay ngắn thành chiếc áo sơ mi trắng tay dài mà cô thích mặc để che đi vết thương. Xong xuôi, Băng Tuyết đi lên trên và lại chỗ mình ngồi lúc đầu và cầm quyển sách lên và tiếp tục đọc. Sau khi xử lí xong mọi chuyện ở dưới phòng tập, Rita đi lên, nhìn thấy Băng Tuyết đã thay chiếc áo khác liền biết cô đã băng chỗ bị thương lại rồi, cô cũng không dám nói ra vì sợ sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của mọi người trong bang. Đọc được vài trang, Băng Tuyết cất quyển sách úp quyển sách lên bàn và đi lấy laptop của mình rồi ngồi làm việc. Có lẽ Hàn Lâm và tên kia biết hiện giờ cô đang rất bận nên giao rất ít công việc cho cô làm. Tuy nói là rất ít nhưng cũng phải 2, 3 tiếng sau cô mới hoàn thành cô việc mình được giao. Đến khi cô nhìn lên đồng hồ và nhận thấy đã trưa rồi. 12 giờ 30 phút rồi còn gì. Băng Tuyết cất laptop của mình đi và đi ra ngoài mua bữa trưa cho mọi người trong bang.

Đến quán cơm quen thuộc, cô đưa tiền cho chủ quán rồi cùng mấy người giúp việc đi về. Về tới quán bar, Băng Tuyết gọi mấy người trong bang ra giúp cô mang vào như mọi lần. Cũng may là lúc đó cô sử dụng tay trái để làm lệch hướng dao chứ không thì chắc mọi người trong bang đã phát hiện cô bị thương rồi. Cô lấy phần ăn và lại bàn, ngồi xuống rồi ngồi ăn, cố tỏ ra bình thường để không bị phát hiện. Băng Tuyết ăn xong liền cầm đĩa tính xuống rửa thì Rita đã cầm lấy đĩa của cô để vào trong rửa sau khi thì thầm vào tai Băng Tuyết với lí do để vết thương không bị phát hiện vì khi rửa chén Băng Tuyết sẽ phải xắn tay áo lên và sẽ bị nhìn thấy vết thương. Băng Tuyết quay lại bàn ngồi xuống rồi tiếp tục đọc quyển sách đang bị lật úp xuống mặt bàn để đánh dấu trang đang đọc. Nhưng người khác cũng hoạt động bình thường.

Đến chiều, mọi người trong bang lại cùng nhau đi xuống phòng tập để tập luyện, đương nhiên là dưới sự giúp đỡ của tụi nó. Tụi nó đang cố gắng giúp mọi người trong bang có thể tăng được trình độ chiến đấu. Còn Băng Tuyết, tuy rằng đang bị thương nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình thường, vẫn giúp mọi người luyện tập để tăng sức mạnh vì cô chẳng muốn mất bất cứ ai nữa. Rita lo lắng nhìn Băng Tuyết, Rita biết Băng Tuyết đang tỏ bình thường nhưng cô chắc Băng Tuyết đang cảm thấy đau vì phải hoạt động, còn có thể khiến vết thương rách thêm. Đang tập luyện, Rita nhìn thấy áo sơ mi của Băng Tuyết xuất hiện 1 vết máu đỏ tươi liền chạy lại chỗ Băng Tuyết và viện cớ cần Băng Tuyết giúp 1 việc liền cùng Băng Tuyết rời khỏi phòng tập. Rita đưa Băng Tuyết xuống dưới căn phòng bí mật để rửa rồi băng vết thương lại.

- Em nghĩ tỷ không nên... - Rita chưa kịp nói hết câu.

- Thời gian không đủ để tôi nghỉ ngơi nữa rồi. - Băng Tuyết ngắt lời Rita bằng 1 câu khó hiểu.

- Nhưng tỷ cũng cần có sức khỏe. - Rita cố gắng thuyết phục.

- Tôi hiểu. Nhưng tôi cần bảo vệ những người quan trọng của tôi. - Băng Tuyết quay mặt hướng ra ngoài cửa sổ.

- Vậy tỷ chỉ nên hoạt động nhẹ thôi. - Rita nói.

- Nếu được thì cô có thể giúp tôi che giấu mọi người. - Băng Tuyết quay sang nhìn Rita.

- Nếu đó là điều tỷ muốn. - Rita nói rồi đứng lên đi ra ngoài.

Băng Tuyết thay cởi bỏ chiếc áo sơ mi trắng đã bị dính máu và thay bằng 1 chiếc áo sơ mi cũng khá giống cái trước. Sau khi thay đồ xong, Băng Tuyết đứng lên và đi lên phòng luyện tập ở phía trên. Băng Tuyết đi vào với vẻ mặt lạnh lùng như bình thường và tiếp tục giúp người khác luyện tập dù cánh tay của cô càng ngày càng nhói đau hơn. Nhưng vì lần này Rita băng khá chặt nên tạm thời không ai phát hiện cô đang bị thương. Còn Rita thì luôn đứng với khoảng cách khá gần để quan sát Băng Tuyết, tránh bị mọi người phát hiện Băng Tuyết bị thương. Mọi người luyện tập với nhau đến tối, lúc mà tụi nó bắt mọi người phải dừng tay lại và bắt buộc phải đi tắm rửa, thay đồ để ăn bữa tối. Còn Băng Tuyết như bình thường, đi đến quán cơm gần đó để mang cơm về cho mọi người trong bang. Cũng như mọi lần, về đến bar, cô gọi 1 vài người ra mang chúng vào trong rồi cô lấy phần của mình lại 1 bàn trong góc để ăn. Ăn xong, cô mới cầm cái đĩa lên thì Rita giành lấy cái đĩa trên tay Băng Tuyết rồi vào trong rửa. Băng Tuyết để Rita làm rồi lại bàn Lệ Xuân, Băng Hạ và Nhã Lệ đang ngồi để giao mọi chuyện trong bang cho 3 người rồi đi ra ngoài, lấy chiếc mô tô quen thuộc của mình và phóng đi.

Băng Tuyết trở về căn nhà của mình, cất chiếc mô tô đi rồi vào trong phòng khách, bật điện lên. Băng Tuyết nhấn vào 1 bông tuyết được treo trên tường, 1 đường hầm xuất hiện, cô bước xuống dưới rồi mở cánh cửa đến phòng nghiên cứu của cô. Băng Tuyết đứng trước 1 cái tủ đựng khá nhiều hộp có kích cỡ khá giống nhau nhưng trên mỗi hộp đều có ghi tên hay kí tự khác nhau. Cô nhìn lướt qua cái tủ này và cầm chiếc hộp màu đen ở ngăn cuối cùng lên và mở ra. Bên trong chiếc hộp trống rỗng, vì mỗi lần điều chế, Băng Tuyết chỉ điều chế nhiều nhất là 10 viên nên có lẽ cô đã dùng hết chúng rồi. Băng Tuyết đóng chiếc hộp lại và tiếp tục tìm trong căn phòng, tìm mãi mà Băng Tuyết chẳng thấy còn viên thuốc đẩy nhanh tiến trình tái tạo lại các tế bào đâu cả, chiếc hộp đựng chúng thì trống rỗng, chẳng còn viên thuốc nào. Băng Tuyết lại gần tủ đựng các thứ dùng để điều chế nhưng cũng hết sạch, có lẽ vì quá lâu Băng Tuyết không kiểm tra lại kho thuốc nên nó mới không còn gì ở đây. Nếu bây giờ cô đi trong đêm thì lại quá nguy hiểm, còn nếu để sáng mai đi thì ít nguy hiểm hơn nhưng cô lại không yên tâm cho mấy người trong bang vì tính mạng của họ đang bị đe dọa nghiêm trọng, với lại tay cô đang bị thương. Bỗng 1 ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu của Băng Tuyết, trong đầu cô xuất hiện nhà của Từ Thức. Cũng đúng, nhà Từ Thức có trồng 1 vườn cây thuốc lớn, trong đó có tất cả những loại cây mà cô cần để điều chế thuốc, có lẽ cô nên đến nhà cậu ta 1 chuyến. Nghĩ 1 hồi, Băng Tuyết đi ra khỏi căn phòng đó và đi lên trên, không quên đóng cửa đường hầm lại rồi ra khỏi nhà. Băng Tuyết khóa cửa lại cẩn thận rồi mới lấy xe của mình và phóng đi.

Băng Tuyết dừng lại trước cổng nhà của Từ Thức. Cô xuống xe rồi nhấn chương cửa.

"Kính kong! Kính kong!"

Từ Thức vội chạy từ trong nhà ra mở cổng, cậu ngạc nhiên vì trước mặt mình chính là Băng Tuyết. Băng Tuyết nhìn Từ Thức, chẳng hiểu sao cậu lại ngạc nhiên như thế.

- Tôi có phải người ngoài hành tinh đâu. - Băng Tuyết lên tiếng.

- Tôi đâu nói cô là người ngoài hành tinh. - Từ Thức đáp lại.

- Thế cậu nhìn tôi chằm chằm còn gì? - Băng Tuyết lại chiếc xe của mình và dắt nó vào trong.

- HẢ? À! Tôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi. - Từ Thức gãi đầu rồi đóng cổng lại sau khi Băng Tuyết đã dắt xe vào bên trong.

- Không cần ngạc nhiên. Tôi đến đây là muốn xin cậu ít cành cây thôi. - Băng Tuyết dựng xe trước cửa nhà Từ Thức.

- Làm gì? - Từ Thức thắc mắc.

- Đương nhiên là điều chế thuốc rồi, không lẽ tôi mang chúng về đóng khung treo tường à? - Băng Tuyết quay lại nhìn Từ Thức.

- Ờ! Cô cứ lấy đi. - Từ Thức dẫn Băng Tuyết vào trong vườn.

- Cảm ơn. - Băng Tuyết nói rồi tiến vào trong.

Băng Tuyết lấy 1 vài cành cây mà cô cần rồi cô bước ra ngoài, đang định leo lên xe và đi về thì Từ Thức gọi cô lại và nói với cô vào trong nhà. Băng Tuyết chưa hiểu gì, cô bước vào bên trong nhà của Từ Thức rồi cô ngồi xuống ghế trong phòng khách, chờ Từ Thức chạy lên trên lầu lấy thứ gì đó. 1 lúc sau, Từ Thức chạy xuống với chiếc laptop trong và cậu mở lên. Cậu mở 1 tệp tin lên rồi đẩy qua cho Băng Tuyết xem.

- Thông tin của cái tên mà cô đang tìm. Tôi đang tính gửi mail cho cô. - Từ Thức vừa đẩy qua, vừa nói.

- Sao cậu biết? - Băng Tuyết đọc những thông tin cô thấy trên màn hình.

- Tôi có thể biết tất cả, chỉ là tôi muốn biết hay không thôi. - Từ Thức thản nhiên nói.

- Cậu nói y như tên đó. - Băng Tuyết nói.

- Thế à? - Từ Thức ngạc nhiên trả lời.

- Ờ! Cậu gửi mail cho tôi đi. - Băng Tuyết đẩy máy tính lại cho Từ Thức.

- Được rồi! - Từ Thức bắt đầu gõ trên bàn phím.

- Nhưng sao cậu biết địa chỉ mail của tôi? - Băng Tuyết nhìn Từ Thức thắc mắc.

- Chẳng phải tôi đã nói rồi hay sao. Tôi biết tất cả, chỉ là tôi muốn biết hay không thôi. - Từ Thức nói, mắt vẫn nhìn vào màn hình.

- Ờ! Thôi tôi về đây! Cảm ơn cậu nhé! - Băng Tuyết đứng lên.

Băng Tuyết đi ra ngoài, dắt xe của mình đi ra mở cổng, cô đi ra ngoài, đóng cổng lại rồi mới leo lên xe phóng đi, trở căn nhà của mình. Về tới nhà, Băng Tuyết cất xe đi rồi bước vào trong phòng khách, bước xuống đường hầm và vào trong căn phòng dùng để nghiên cứu. Băng Tuyết bắt tay vào công việc điều chế, cô chỉ điều chế 1 vài viên trước, ngày mai cô sẽ điều chế thêm nhiều hơn để đề phòng trường hợp khẩn cấp. Băng Tuyết cất số thuốc vừa mới điều chế vào trong hộp có dán nhãn tên của loại thuốc đó rồi cầm lấy 1 viên thuốc và lấy ly nước uống. Băng Tuyết rời phòng, khóa cửa lại, nhấn vào 1 viên gạch rồi đi lên và đóng cửa hầm lại. Băng Tuyết đóng cửa hầm lại rồi ra ngoài, lấy chiếc mô tô của mình và phóng đi.

Băng Tuyết không trở về bar ngay mà chạy đến khu rừng ngoại ô thành phố và tiến vào trong. Đang đi, bỗng có tiếng động trên cây phía sau cô, Băng Tuyết lấy ra trong túi ra khẩu súng ngắn màu bạc và cầm chặt. Băng Tuyết cứ đi, tiếng động lại cứ phát ra sau lưng cô. Bỗng 1 tiếng động ngừng hẳn, 1 bóng đen xuất hiện trước mặt cô, bóng đen cứ tiến lại gần cô. Băng Tuyết không tiến cũng không lùi, chĩa thằng súng về phía đó và sẵn sàng bắn bất cứ lúc nào. Bóng đen đó không ngần ngại, cứ tiếp tục tiến đến lại gần cô, cho đến khi chiếc đèn pin trên tay cô rọi thẳng vào tên đó và nhìn thấy rõ người đó. 1 người mặc áo phông đen, quần jean đen, đi đôi bata màu đen, chiếc mặt nạ màu đen che hết 1 nửa khuôn mặt khiến Băng Tuyết ngạc nhiên. Quá giống với tên sáng nay cô gặp, cái tên đã giết chết cô gái tên Thanh Thảo mà cô đã cố gắng bảo vệ, không phải là giống mà chính là hắn, chính là kẻ thù của cô. Hắn càng ngày càng tiến gần, Băng Tuyết chĩa súng vào người hắn.

"Pằng!"

Đúng là viên đạn đã được bắn ra. Đúng là viên đạn đã bắn trúng người hắn. Đúng là hắn đã bị thương. Và điều đó chứng tỏ hắn chính là vampire vì viên đạn chỉ làm bị thương vampire. Nhưng điều ngạc nhiên là hắn không biến thành tro. Không, nói đúng hơn là vết thương đã lành lại và như chưa có chuyện gì xảy ra trừ việc áo thun của hắn bị thủng lỗ. Hắn vẫn tiến lại gần cô hơn.

- Cô bé! Khá lắm! Nhưng hình như cô ta không nói rằng viên đạn này vô dụng với ta nhỉ? - Tên đó nhếch mép.

- Ngươi muốn gì? - Băng Tuyết bình tĩnh nói.

- À! Cô đang đến nhà của cô ta đúng không? Hãy gửi lời chào của ta đến cô ta và nói với cô ta, ta rất muốn sớm gặp cô ta đấy. - tên đó dừng lại.

- Ngươi là ai? - Băng Tuyết hỏi.

- Ta là kẻ thù của cô ta. Ta với cô ta giống nhau. - tên đó nói rồi biến mất.

Băng Tuyết vẫn chưa hết ngạc nhiên. Nếu như hắn nói thì hắn cũng giống Thiên Băng, hắn thuộc dòng thuần còn lại trong thế giới của vampire. Băng Tuyết tiếp tục đi tiếp vào trong rừng, tiến thẳng đến căn biệt thự của Thiên Băng. Lần này cũng giống như lần trước, cô nhảy lên cành cây và nhảy vào ban công của tầng 2 và lần này cũng có 3 người trong phòng đang bàn việc.

- Có tiến triển gì không Thiên Băng? - Băng Tuyết bước vào trong phòng.

- Có. Mà mày tới đây làm gì? - Thiên Băng quay lại nhìn Băng Tuyết.

- Hỏi thăm sức khỏe với lại có 1 người muốn tao gửi lời chào đến mày đấy. - Băng Tuyết ngồi xuống bên cạnh Thiên Băng.

- Ai? - Thiên Băng hỏi.

- Người họ Lục. - Băng Tuyết đáp lại.

- Mày đã gặp hắn? Có nguy hiểm gì không? - Thiên Băng nói.

- Tao khỏe. Tao gặp hắn lúc vào đây. Tới đâu rồi. - Băng Tuyết quay về vấn đề đang bàn.

- 3 ngày nữa bắt đầu. - Hữu Trí ngồi đối diện nói.

- Sớm quá không? Mọi người trong bang có vẻ chưa sẵn sàng kịp. - Băng Tuyết lo lắng nói.

- Kết thúc càng sớm càng tốt. - Thiên Băng nói.

- Cô nên cố gắng giúp họ luyện tập, có thể mai tôi cũng đến giúp. - Hữu Trí nói.

- Cảm ơn. - Băng Tuyết nhìn Hữu Trí.

- Đó là trách nhiệm của tôi. - Hữu Trí nói.

- Ừm! Vậy 8 giờ sáng gặp ở bar Blood. - Băng Tuyết nói.

3 người tiếp tục bàn về kế hoạch cho cuộc chiến sắp tới cho đến 10 giờ đêm.

- Được! Thôi! Muộn rồi tôi về đây. Thiên Băng! Chào. - Hữu Trí nói rồi đứng lên và biến mất khỏi căn phòng.

- Tao cũng về đây. Chào! - Băng Tuyết đứng lên và đi ra về.

Băng Tuyết nhảy qua ban công, đứng trên cành cây rồi cô nhảy xuống đất và đi thẳng ra ngoài để trở về. Băng Tuyết đi ra, lái mô tô của mình trở về trung tâm thành phố, trở về quán bar quen thuộc. Về đến bar, Băng Tuyết cất xe đi và lấy chìa khóa mở cửa, bước vào rồi khóa lại. Cũng như mọi lần, Băng Tuyết đi tắm, thay đồ rồi đi kiểm tra tất cả các cánh cửa ra vào và cửa sổ. Sau khi chắc chắn mọi cánh cửa đều được khóa cẩn thận, Băng Tuyết đi xuống căn phòng bí mật và vài trong phòng riêng của mình để tránh làm phiền người khác khi họ đang ngủ. Băng Tuyết mở cửa phòng mình ra, bước vào, đóng cửa lại rồi bật điện trong phòng lên. Băng Tuyết lại gần cái máy tính nằm trên cái bàn ở giữa phòng, Băng Tuyết ngồi xuống cái ghế dựa rồi mở cái máy tính của mình lên. Cô mở mail của mình lên, và đọc mail mà Từ Thức đã gửi cho cô.

"Tên: Lục Nam Phong

Tuổi: 18 tuổi

Giới tính: Nam

Lí lịch: thuộc dòng họ Lục, là 1 vampire thuần chủng. Đã từng bị cách li với thế giới bên ngoài và cả thế giới vampire vì 1 lí do gì đó không rõ.

Nơi ở: Không rõ

... "

Băng Tuyết đọc chúng, cô không ngờ Từ Thức có thể điều tra được những thông tin như vậy. Cô càng tò mò không biết cậu có lí lịch như thế nào mà cậu có thể điều tra ra những thứ như thế này. Với những thông tin này, Băng Tuyết có thể biết được 1 ít thông tin của hắn, giờ cô có thể nắm bắt được hắn để chuẩn bị cho cuộc chiến 3 ngày tới. Băng Tuyết sau khi đọc hết và ghi nhớ chúng vào đầu, cô nghĩ chúng cũng có thể giúp cô trong chiến đấu. Băng Tuyết tắt máy tính đi và đi ngủ tại phòng đó vì cô lười phải lên trên rồi lên phòng ngoài của bar mới có thể đi ngủ.

Note: Em mong mấy chế nhận xét các chương em viết dù đáp đá cũng được. Em sẽ thu nhận tất cả ý kiến để rút kinh nghiệm và để viết truyện ngày càng hay hơn nữa. Em cảm ơn các chế đã ủng hộ em. *cúi đầu*


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.