Chương 4: Khiêu chiến.
5 cánh cửa mở ra, tụi nó bước vào. 5 căn phòng có màu khác nhau va cách bày trí cũng khác nhau. Điểm giống nhau duy nhất là mỗi căn phòng đều có 1 cái máy tính.
Cánh cửa phòng Nhã Lệ mở ra, hiện ra 1 căn phòng màu tím nhẹ nhàng. Nhưng trong phòng không có tủ sách, không có giường, không có gương lược mà trong phòng lại chứa đầy những máy tập thể dục. Trên mỗi máy có in 1 hình bông hoa hồng trắng bị nhuốm máu.
Căn phòng của Lệ Xuân được bao phủ bởi màu hồng. Trong phòng Lệ Xuân có rất nhiều kệ, nhưng kệ không dùng để sách mà những kệ sách dùng để những con dao của Lệ Xuân. 1 người bình thường thì những người bình thường thì họ sẽ hỏi tại sao Lệ Xuân mua nhiều những con dao giống nhau như thế. Nhưng nếu để ý kĩ thì những con dao của Lệ Xuân đều có độ dày, mỏng khác nhau. Đấy là chưa kể Lệ Xuân còn cho vào những con dao nhiều loại chất độc khác nhau, có loại có thể giết người và phân hủy xác trong vòng vài giây.
Căn phòng của Băng Hạ có 1 màu xanh băng ngọc. Căn phòng của Băng Hạ cũng có nhiều kệ, những cái kệ cũng không để sách, cũng không để dao như Lệ Xuân. Nhưng những kệ của Băng Hạ để những lọ chất lỏng có màu khác nhau, tất cả đều được dán nhãn. Đó chính là độc của Băng Hạ, có những loại thuốc mê, có những loại làm người trúng độc đau đớn 2 ngày rồi chết, cũng có những loại làm cho người trúng độc đau đớn và chết trong vòng 1 giờ, trong đó cũng có những loại thuốc giải và chữa lành vết thương. Xung quanh các bức tường còn có những mảnh vải có những cây kim châm gắn trên. Các loại dộc dược của tụi nó đều do Băng Hạ cung cấp.
Băng Tuyết bước vô căn phòng của mình, căn phòng có 2 màu trắng đen. Căn phòng này có rất nhiều kệ đựng dao và súng, nhưng súng vẫn có nhiều hơn. Băng Tuyết đều có thể sử dụng thuần thục súng và dao nhưng Băng Tuyết sử dụng súng giỏi hơn. Tất cả những loại súng đều do Băng Tuyết làm ra và chưa có cái nào xuất hiện trên thế giới. Đương nhiên là súng của Băng Tuyết cũng có các chất độc của Băng Hạ.
Căn phòng của Thiên Băng màu ngọc bích. Căn phòng này có ít kệ, những kệ chỉ đựng vài hộp nhỏ có chứa bom trong đó. Trong phòng Thiên Băng cũng có 1 cái tủ nhỏ, nó không dùng để đựng sách vở hay quần áo mà nó lại dùng để 1 vài cây súng, vì Thiên Băng ít xài đến chúng. Căn phòng đó có 1 cái máy tính laptop bình thường nhưng không ai biết rằng trong nó lại có những thông tin tuyệt mật của tụi nó, những phần mềm bảo vệ tuyệt đối. Vì sao laptop của Thiên Băng lại có những thứ đó? Là vì Thiên Băng là 1 vua hacker, 1 người tạo ra mọi phần mềm bảo vệ cho những thông tin và căn phòng bí mật của tụi nó. Khi chiến đấu, Thiên Băng thường dùng bom, nhất là bom độc dược, nhưng luôn luôn mang theo cho mình 1 cây súng phòng trường hợp khẩn cấp.
Tụi nó cùng nhau bước ra khỏi căn phòng của mình khi đã chuẩn bị xong những thứ cần thiết. hôm nay tụi nó diện cả 1 cây đen, đặc biệt là Thiên Băng đội thêm 1 cái mũ lưỡi trai màu đen. Tụi nó đeo mặt nạ của mình vào, những chiếc mặt nạ màu đen che đi 1 nửa khuôn mặt có những chiếc lông vũ có màu khác nhau. Tụi nó trông rất trưởng thành và bí ẩn trong màn đêm.
- 'Đồ chơi' của mày là gì thế? - Lệ Xuân bước lại chỗ Băng Hạ xem đồ chơi mới.
- Đây nè! - Băng Hạ giơ ra 1 cây kim có hình hoa oải hương - Nó khác với mấy cái trước, còn như thế nào thì khi nào thấy rồi biết.
- Này! 2 đứa mày có 'đồ chơi' mới không vậy? - Lệ Xuân quay sang Băng Tuyết và Thiên Băng hỏi.
- Bom cảm ứng.- Thiên Băng nói ngắn gọn rồi lấy ra trong hộp 1 quả bom nhỏ.
- Súng định vị. - Băng Tuyết lấy ra trong túi 1 cái súng- Mỗi đứa 2 cái. - Băng Tuyết vừa nói, vừa ném cho mỗi đứa 2 cây súng.
Sau đó, tụi nó đi ra gara lấy xe. Mỗi đứa leo lên 1 xe mô tô phóng đi đến khu đất trống X.
Tại khu đất trống X.
Tụi nó tới sớm hơn giờ hẹn nên phải đợi. Thiên Băng lấy quả bom cảm ứng ra và ném ra giữa khu đất trống. Quả bom phát nổ nhưng không có 1 tiếng động hay dấu vết gì để lại.
- Quả bom của mày sao vậy? Sao không phát nổ lớn như mấy lần trước? - Băng Hạ nói, mắt vẫn nhìn vào chỗ quả bom vừa phát nổ.
- Nó làm những việc không có lý do, tin nó đi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!- Lệ Xuân nhìn vào vẻ mặt thản nhiên của Thiên Băng nói.
Một lúc sau, bang Darkness cũng tới.
- Ôi! Hôm nay may mắn thế! Được 5 cô nàng xinh đẹp phục vụ tốt quá nhỉ? - tên bang chủ bang Darkness nói giọng bỡn cợt.
- Bắt đầu đi! - Băng Tuyết nói, khuôn mặt lạnh tanh.
- Nóng vội thế cô em. Sao cô em không về đội tụi anh nhỉ? Đảm bảo tụi anh sẽ không đối xử tệ với cô em đâu?- Hắn vẫn tiếp tục.
- Chết đi!- Thiên Băng thì thầm, kéo xụp mũ xuống, cười nửa miệng.
- Á... Á... Á... - tên bang chủ hét lớn, cơ thể bỗng dưng bốc cháy.
- Bang chủ! - tên bang phó la lên_ Tụi mày sẽ phải trả giá. Lên thôi!
- Tụi mày chơi đi! Tao không hứng thú. - Thiên Băng ngồi trên 1 cành cây, tay gõ liên tục lên bàn phím laptop của mình.
- Chán mày thật! Tụi mày chơi thôi, kệ nó đi! - Băng Hạ nói xong liền lao ra chiến đấu.
- Chơi đi! Tí nữa nó nổi 'khùng' lên là khỏi chơi đó! - Lệ Xuân nói xong cũng lao vào chiến đấu.
4 người bắt đầu ra trận chiến đấu. Nhã Lệ dùng những đòn hiểm hóc để đánh bọn chúng. Băng Hạ liên tục phóng những cây kim độc vào đối thủ phía trước. Lệ Xuân liên tiếp phóng những con dao vào bọn chúng, giúp cho tử thần có thêm nhiều sinh linh nữa. Băng Tuyết bắn súng vào thành viên bang Darkness 1 cách chính xác nhất.
- Băng Hạ! Cẩn thận!- Lệ Xuân hét to khi nhìn thấy 2 viên đạn bay về phía Băng Hạ.
Băng Hạ nghe thấy lời cảnh báo nhưng chỉ né đi cho chúng khỏi chúng tim. "Phập". Chúng ghim vào tay phải của Băng Hạ. Băng Hạ vẫn cố gắng phóng kim châm vào đối thủ khiến cho vết thương chảy rất nhiều máu.
- Đưa nó đi bệnh viện ngay! - Thiên Băng nhảy xuống từ trên cây, rút súng ra và bắn liên tục vào bọn chúng.
- Được! Nhã Lệ giúp tao. - Lệ Xuân đỡ lấy Băng Hạ khi thấy Băng Hạ sắp ngã.
- Ukm. - Nhã Lệ và Lệ Xuân đưa Băng Hạ đến bệnh viện.
5 phút sau, rất nhiều tên bị Thiên Băng và Băng Tuyết hạ gục. "Cạch! Cạch!". Súng của Băng Tuyết hết đạn. Thiên Băng thấy vậy liền không bắn súng nữa và 1 đám cháy lớn thiêu cháy hết mọi thứ ở đó trừ Thiên Băng và Băng Tuyết.
- Băng Tuyết đi thôi! - Thiên Băng leo lên mô tô phóng đi.
- Được! - Băng Tuyết leo lên mô tô của mình rồi phóng đi.
Tại bệnh viện trung tâm thành phố.
Ánh đèn đỏ của phòng cấp cứu vẫn sáng. 2 con người đang ngồi chờ đợi ở đó. Thiên Băng và Băng Tuyết bước tới.
- Sao rồi? - Thiên Băng nói.
- Chưa ra. - Lệ Xuân lắc đầu.
Bỗng "Ting!", cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Bác sĩ bước ra cùng với các y tá đẩy chiếc giường Băng Hạ nằm trên.
- Bạn tôi sao rồi bác sĩ? - Nhã Lệ hỏi bác sĩ.
- Cô ấy vượt qua nguy hiểm, nhưng vì mất quá nhiều máu nên phải ở lại trong bệnh viện 1 thời gian. - Bác sĩ nói nhanh chóng rồi bước đi.
- Ai là người nhà của bệnh nhân Băng Hạ? Xin mời đi theo tôi đóng viện phí. - 1 cô y tá bước tới nói.
- Được rồi! Tao đi đóng viện phí. Tụi mày vào thăm nó trước đi. - Lệ Xuân nói rồi bước theo cô y tá.
- Cho tôi hỏi. Bệnh nhân Băng Hạ nằm phòng bao nhiêu vậy? - Nhã Lệ hỏi cô y tá.
- Phòng 314 - y tá nói.
- Cảm ơn. - nói rồi Nhã Lệ đi về phòng bệnh của Băng Hạ.
Lệ Xuân đi theo cô y tá. Ở phòng cấp cứu chỉ còn lại Băng Tuyết và Thiên Băng ở lại.
- Sao rồi? - Băng Tuyết nói 1 câu đầy ẩn ý.
- Ko qua mắt mày được rồi! - Thiên Băng cười lạnh - Mày cũng nên chuẩn bị đi! Sắp phải tham gia 1 trò chơi mới đấy.
Thiên Băng bước đi. Băng Tuyết dường như đã hiểu ra điều gì đó, 1 nụ cười nửa miệng đáng sợ hiện lên. Băng Tuyết cũng rời khỏi đó và bước tới phòng bệnh của Băng Hạ.
Phòng bệnh Băng Hạ.
Thiên Băng cùng Băng Tuyết bước vào phòng bệnh.
- Dậy đi! Có chuyện.- Thiên Băng bước tới sofa bên giường bệnh và 'chiếm lĩnh' nó.
- Haizzzzz! Tao là bệnh nhân mà, cho tao nghỉ tí đi. - Băng Hạ van nài.
- Ngủ rồi thì chết luôn đi! - Lệ Xuân nói.
- Vào vấn đề đi! - Băng Tuyết mất kiên nhẫn.
- Có...
Ở nơi khác.
- Như đã giao kèo. Không cần bàn thêm. Chỉ cần hoàn thành nhiện vụ là được. - 1 giọng con gái vang lên.
- Ok! Nhớ đấy! - giọng 1 người con trai và hắn nói xong liền bước ra khỏi đó.
Điều Thiên Băng đã nói là gì? Liệu có phải 1 lời cảnh báo trước? Có âm mưu gì sẽ xảy ra?(t/g lảm nhảm).
Note: Hình như mấy chế không thích truyện của em thì phải. Em không thấy ai nhận xét cho em vậy. Truyện em viết ngày càng dài thì mấy chế cũng phải cho em ít nhận xét chứ! *buồn*. Nhưng không sao! Em sẽ cố gắng viết dài hơn và chờ mấy cái nhận xét của mấy chế. *cười* *đóng màn*. Này! Em chưa nói xong mà sao lại hạ màn rồi. Thôi không sao! Em xin tạm biệt mấy chế. Hình như em nói hơi nhiều nhỉ? Mấy chế nhớ nhận xét cho em đó! *hét*.