Chương 7: Anh trai.
Sáng hôm sau.
Thiên Băng thức dậy, bước xuống giường đi vào phòng vệ sinh. Thiên Băng vừa bước ra với bộ đồng phục trên người. Bỗng đt của Thiên Băng reo lên. Thiên Băng mở đt lên xem tin nhắn: "Chiều nay em ra đón anh.". Thiên Băng đọc xong liền xách cặp ra ngoài lấy xe đi học.
Ở trường.
Thiên Băng vừa bước vào lớp liền bị Băng Hạ lôi ra ngoài và xuống căn tin. Tụi nó ăn xong liền lên lớp, đúng lúc chuông vào lớp. Mọi thứ lại diễn ra như bình thường.
Ra chơi.
- Chiều nay đi chơi không?- Lệ Xuân lên tiếng nói.
- Ừ!- Nhã Lệ hào hứng.
- Vậy đi!- Băng Hạ mắt sáng sổ nhìn Lệ Xuân.
- Tụi mày đi vui vẻ, tao bận rồi.- Thiên Băng nói.
- Mày bận thì thôi! Tụi tao đi chơi còn mày làm việc của mày.- Lệ Xuân nói.
Rồi tụi nó nói chuyện cho đến hết giờ ra chơi. Chuông vào lớp, tụi nó vẫn còn nói chuyện, cô vào cũng không làm gì được tụi nó.
4h chiều, tại sân bay.
"Chuyến bay từ Luân Đôn đến Việt Nam sắp hạ cánh"
Cánh cửa thông với sân bay mở ra. 1 loạt người bước ra khỏi cánh cửa. Trong đó có 1 chàng trai đưa mắt nhìn và tiến lại gần 1 cô gái không có vẻ như đi đón người thân.
- Này! Em có nhìn thấy anh không vậy Thiên Băng?- người con trai đó bực mình Thiên Băng.
- Em thấy.- Thiên Băng thản nhiên nói.
- Em ra đón anh về nước hay em ra đây để chơi hả?- Người con trai đó lại nói.
- Em ra đây chỉ chờ anh từ sân bay xuống chứ không phải như những người kia.- Thiên Băng vẫn ngồi đó- Anh về đây làm gì vậy Minh Quang, anh trai "thân yêu"?- Thiên Băng đứng lên nói với người con trai đó.
- Chuyện đó không phải chuyện của em.- Minh Quang nói mà không dám nhìn em gái mình, vì Thiên Băng có thể biết được suy nghĩ của Minh Quang qua ánh mắt.
- Vậy về thôi!- Thiên Băng quay người lại đi ra ngoài.
- Tối nay em nấu anh nha!- Minh Quang cười tươi.
- Anh muốn em nấu thì anh phải chuẩn bị tiền xây lại cái nhà bếp nha!- Thiên Băng quay người lại nói.
- Sao từ khi em về nước, em không đi học nấu ăn đi?- Minh Quang bước tới, lại gần Thiên Băng.
- Em không thích! Anh muốn thì vào nhà hàng mà ăn. Em về trước. Anh muốn về thì lấy cái màu xanh đó.- Thiên Băng nói rồi lấy xe màu nâu trà phóng đi.
Minh Quang cũng vội lấy xe chạy theo Thiên Băng. Vừa về đến nhà, Thiên Băng liền độc chiếm cái sofa trong phòng khách. Minh Quang cũng vào nhà, đóng cửa lại và vào phòng khách. Minh Quang vừa ngồi xuống bên cạnh Thiên Băng.
- Anh qua bên kia ngồi kìa.- Thiên Băng đẩy Minh Quang qua ghế bên cạnh.
- Anh ngồi tí không được à? Không lẽ em muốn độc chiếm nó.- Minh Quang hậm hực ngồi xuống ghế bên cạnh.
- Đúng!- Thiên Băng bật TV lên xem.
Cả hai người đang xem phim hoạt hình Đôraêmon. Đang xem, đt của Thiên Băng reo lên. Thiên Băng liền đi ra ngoài nghe đt. 1 lúc sau Thiên Băng bước vào.
- Anh đi ăn không?- Thiên Băng bước lại gần Minh Quang.
- Được thôi! Anh đi liền.- Minh Quang bước lên lầu.
2 phút sau, Minh Quang bước xuống và thấy Thiên Băng đã thay 1 bộ đồ khác. Thiên vừa thấy Minh Quang bước ra ngoài, Thiên Băng liền đưa môtô đó cho Minh Quang và nói Minh Quang chở mình đi.
Tại nhà hàng Sakura.
Đây là nhà hàng rất sang trọng và đây là nhà hàng của Hạo Nam. Nó có tên Sakura do Thiên Băng rất thích loài hoa này. Nhà hàng có 3 lầu. Lầu 1 có rất nhiều bàn ăn. Lầu 2 có tất cả 30 phòng bình thường, 20 phòng sang trọng và 10 phòng Vip. Lầu 3 là nơi Hạo Nam làm việc và có 1 phòng ăn riêng dành cho Hạo Nam.
- Xin chào quý khách! Xin hỏi quý khách đã đặt phòng chưa hay muốn đặt phòng?- 1 người phục vụ cúi chào.
- Chúng tôi có hẹn ở phòng Vip 3.- Thiên Băng lạnh lùng nói.
- Xin mời quý khách đi theo tôi.- người phục vụ dẫn Thiên Băng và Minh Quang đến phòng Vip 3- Xin mời quý khách vào.- người phục vụ đó nói rồi rời đi.
Cánh cửa mở ra, 4 đứa ngồi bên trong nhìn chằm chằm vào Minh Quang như vật thể lạ. Còn Minh Quang lại nhìn thẳng vào Băng Tuyết đang ngạc nhiên nhìn mình.
- Ai vậy?- Băng Hạ ngạc nhiên vì Thiên Băng chưa bao giờ đi chung với con trai.
- Anh trai. Đúng chứ?- Băng Tuyết cướp lời Thiên Băng.
- Ừ!- Thiên Băng kéo Minh Quang vào chỗ ngồi.
- Thôi tụi mày! Ăn đi!- Lệ Xuân cầm đũa lên nói.
Tụi nó ăn trong tiếng cười nói vui vẻ của tụi nó. Ăn xong, tụi nó ngồi nói chuyện 1 lúc rồi chia tay nhau về nhà.
Tại nhà Thiên Băng.
Vừa về đến nhà, Thiên Băng ngồi vào sofa và bật TV lên xem phim hoạt hình. Minh Quang bước vào cũng lắc đầu nhìn Thiên Băng. Vẻ ngoài lạnh lùng của Thiên Băng nhưng không che dấu được bên trong vẫn là 1 cô bé cần bảo vệ, đó là điểm khác biệt giữa duy nhất giữa Thiên Băng và Băng Tuyết. Anh ngồi xuống vỗ vai Thiên Băng. Thiên Băng nhìn Minh Quang, không nói gì rồi quay lên xem phim hoạt hình tiếp. Đến tối muộn, Minh Quang cố gắng lôi kéo Thiên Băng lên phòng.
- Muộn rồi đấy! Em đi ngủ đi!- Minh Quang vẫn cố gắng.
- Được rồi! Em đi ngủ, được chưa?- Thiên Băng chịu thua lên phòng.
Tại phòng Minh Quang.
Căn phòng tối mịt. Không bật đèn, Minh Quang bước vào, đóng cửa lại và ngồi lên thành cửa sổ. Đôi mắt của Minh Quang hướng ra ngoài và nhìn vào 1 điểm vô tận trên không. Bây giờ thì ngay cả Thiên Băng cũng khó đoán được Minh Quang đang nghĩ gì. Minh Quang cụp đôi mắt lại. 1 lúc sau, Minh Quang mở mắt ra và lên giường đi ngủ.
Tại phòng Thiên Băng.
Thiên Băng vẫn đang cắm mặt vào cái máy tính. Tắt máy, Thiên Băng cất nó đi. Thiên Băng đứng lên và tiến lại gần 1 cái bàn. Mở ngăn kéo ra và Thiên Băng lấy ra 1 sợi dây chuyền. 'Tách!'. Mặt dây chuyền tách ra làm hai, bên trong chứa 1 tấm hình 4 người (chắc cái mặt dây chuyền to lắm nhỉ?). 1 giọt, 2 giọt, 3 giọt, rồi rất nhiều giọt nước mắt thi nhau chảy xuống. Thiên Băng khóc, 1 nỗi dằn vặt của quá khứ. Khóc xong, Thiên Băng mệt mỏi nằm lên giường ngủ.
Tại nhà Băng Tuyết.
- Mẹ ơi! Ba ơi! Con nhất định quay về! Ba ơi! Mẹ ơi!- Băng Tuyết nói mớ.
Băng Tuyết vội ngồi dậy và lâu đi mồ hôi. Cơn ác mộng này cứ đeo bám lấy Băng Tuyết mỗi ngày. Với lấy lọ thuốc an thần và cốc nước, Băng Tuyết lấy vài viên thuốc rồi uống. Băng Tuyết đi ngủ như bình thường.
Sáng hôm sau.
Thiên Băng dậy sớm như thường lệ và thay đồng phục. Thiên Băng đi xuống lầu, điều thu hút ánh mắt của cô đầu tiên là... Minh Quang đang mặc đồng phục trường cô.
- Anh cũng đi học sao?- Thiên Băng ngạc nhiên.
- Đương nhiên!- Minh Quang thản nhiên trả lời.
- Anh mà cũng đi học sao? Không phải anh ghét học lắm mà!- Thiên Băng vẫn chưa tin vào mắt mình.
- Này! Không lẽ ý em là anh không thể đi học sao?- Minh Quang trả lời.
- Vậy thôi! Đi học.- Thiên Băng bước ra ngoài lấy xe đi học.
Minh Quang đi học trước vì Thiên Băng muốn thế. Đợi Thiên Băng đi khuất, Minh Quang mới dắt xe ra ngoài rồi chạy đi học.
Ở trường.
Thiên Băng cất xe xong, bước lên lớp. Bỗng nghe thấy tiếng xôn xao phía ngoài cổng trường, Thiên Băng quay người lại liền thấy Minh Quang bị bao vây bởi các cô gái. Thiên Băng bước tới chỗ Minh Quang.
- Anh à! Anh muốn đám ong vây lấy anh à? Chẳng phải anh có bạn gái rồi sao?- Thiên Băng "dịu dàng" nói.
- Em hả? Anh xin lỗi!- Minh Quang nói nhìn Thiên Băng nói rồi quay sang đám con gái vây quanh- Xin lỗi mọi người! Tôi đã có bạn gái. Đây chính là bạn gái tôi.
Minh Quang kéo Thiên Băng lại gần mình và nói. Đám con gái không dám lên tiếng, chỉ buồn rồi bỏ đi. Bởi vì ai cũng biết động vào tụi nó thì không có kết quả tốt đẹp.
Còn Minh Quang thì như nắm được phao cứu sinh liền cùng Thiên Băng vào trong sân trường. Minh Quang thì lên phòng hiệu trưởng còn Thiên Băng lên lớp.
Vào lớp, như thường lệ, Thiên Băng xách cặp vào chỗ của mình ngồi. Lệ Xuân thản nhiên bước tới, định kéo đi ăn thì chuông reo vào lớp, đành ngậm ngùi đi về chỗ và bắt đầu giờ học.
Cô bước vào lớp, gọi Bích Ngọc ra ngoài. 1 lúc sau, cô giáo bước vào lớp.
- Hôm nay, chúng ta có 1 học sinh mới, bạn ấy mới du học Anh về. Vào đi em.- cô giáo nói.
- Vũ Minh Quang.- Minh Quang lạnh lùng nói, 1 giọng nói âm độ- Tôi muốn ngồi ở đây được chứ? Cô giáo.- Minh Quang tiến về bàn phía trên của Thiên Băng.
Ngạc nhiên lắm đúng không? Đó là vỏ bọc của Minh Quang. Vì sao Minh Quang làm thế thì không ai biết (các chế tự nghĩ).
Trong khi cả lớp ngạc nhiên về Thiên Băng. Nếu như mọi khi là cô cho cả lớp chết cóng vì âm khí của cô. Nói đúng hơn là 5 người tụi nó, vì tụi nó không thích những đứa con trai. Nhưng hôm nay, Minh Quang ngồi xuống rồi mà tụi nó chưa có động tĩnh gì. Cô giáo nhìn thấy tụi nó không có dộng tĩnh gì nên cô cũng bắt đầu bài học. Minh Quang quay xuống thì thấy Thiên Băng đang đọc truyện 1 cách thản nhiên. Minh Quang quay lên, lấy ra 1 cái laptop và gõ liên hồi vào cái laptop.
Ra chơi.
- Anh cũng biết đi học sao?- Băng Tuyết ngạc nhiên quay sang Minh quang hỏi.
- Này! Bộ anh đi học là truyện lạ hay sao mà hết Thiên Băng rồi giờ đến em.- Minh Quang tỏ vẻ giận dỗi.
- Đương nhiên! Anh ghét học lắm mà!- Thiên Băng nói.
- Em...- Minh Quang cứng họng.
- Thôi! Dừng cuộc cãi nhau lại đi! Tao đói lắm rồi.- Lệ Xuân kéo tụi nó xuống căn tin.
Đang đi xuống căn tin, bỗng chuông điện thoại của Thiên Băng reo lên. Thiên Băng mở điện thoại xem rồi nói tụi nó đi trước, còn Thiên Băng thì đi chỗ khác nghe điện thoại.
Ở căn tin.
- Ê! Băng Tuyết! Mày có biết sao dạo này con Thiên Băng hay đi riêng không mày?- Băng Hạ hỏi.
- Trong tháng này nó đi riêng tổng cộng 12 lần.- Nhã Lệ nói rồi cầm miếng bánh ăn.
- Mày soi nó ghê vậy.- Lệ Xuân liếc Nhã Lệ.
- Nó có việc bận đó. - Minh Quang bước tới, ngồi vào chỗ Thiên Băng hay ngồi.
Rồi tụi nó không nói gì nữa, chăm chú ăn hết phần ăn của mình.
Chỗ của Thiên Băng.
- ... Vậy 6 giờ tối.- Thiên Băng nói, mặt khá lạnh.
Thiên Băng cúp máy, mặt hiện lên tia nguy hiểm. Nhưng chỉ trong 1 khoảng khắc, mặt Thiên Băng trở lại mặt lạnh như trước. Bây giờ thì không ai có thể biết được cô đang nghĩ gì lúc này. Thiên Băng đi ra 1 nơi khác.
Chuông reo, 5 người kia bước vào lớp. 5 người ngạc nhiên vì Thiên Băng không có trong lớp, cặp của Thiên Băng cũng biến mất. 5 người khá lo lắng cho Thiên Băng vì chưa bao giờ Thiên Băng cúp tiết mà không có Băng Tuyết. Cả 5 người đi khắp trường tìm.
Ra về.
5 người đi khắp trường cũng không thấy nên quyết định đi tìm những nơi Thiên Băng hay đi tới. Nhưng vô dụng, 5 người vẫn không tìm thấy Thiên Băng, dù đi đến bar hay nhà Thiên Băng.
Trong khi đó, ở 1 nơi khác.
1 cô gái đang nằm ngủ trên bãi cỏ xanh mượt. Bên cạnh cô là 1 máy laptop đang hoạt động. Vâng! Đây không ai khác chính là Thiên Băng. Thiên Băng mở mắt ra và ngồi dậy.
- 4 giờ chiều rồi ư? Mình ngủ nhiều nhỉ? Chắc mọi người đang đi tìm mình. - Thiên Băng nhìn vào đồng hồ ở cái laptop.
Thiên Băng đóng laptop lại rồi để vào trong cặp rồi xách cặp đi về. Thiên Băng đạp xe về nhà.
Về đến nhà, Thiên Băng bước vào và đập vào mắt là 5 cái xe nằm ngổn ngang ở trong sân nhà mình. "Về nhà mình làm gì chứ?"- Thiên Băng nghĩ. Chưa bước vào tới cửa nhà, thì nghe thấy bên trong nhà thấy ồn ào. Mở cánh cửa ra, bước vào nhà khẽ khàng và chuồn lên phòng mình vì Thiên Băng đoán 5 người đang trong phòng khách. Mở cửa phòng ra và đi vào trong, Thiên Băng mệt mỏi nằm xuống giường. Không hiểu sao dạo này Thiên Băng rất dễ buồn ngủ.
Dưới phòng khách, ai cũng biết nó về rồi nên cũng về nhà. Chỉ còn lại mình Minh Quang ngồi trong phòng khách. Minh Quang đứng dậy lên phòng mình. Trước khi về phòng, Minh Quang ghé qua phòng của Thiên Băng. Nhìn thấy em gái mình ngủ rồi nên cũng về phòng mình.
Cuộc nói chuyện điện thoại của Thiên Băng như thế nào? Sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo?
Note: Chào các chế yêu vấu! Hôm nay em đã trở lại và lợi hại hơn xưa. Em thi xong rồi nên quay trở lại viết truyện. Mong các chế ủng hộ em.