Toàn quân đại thắng, trở về Tổng đàn võ lâm ở Tung Dương bày tiệc mừng công. Sau đó chia tay nhau trở lại cố hương.
Võ Lâm Chí Tôn đã dời Tổng đàn Thần Bí môn về Tung Dương, tiến hành xây dựng lại Tổng đàn võ lâm.
Đầu tháng năm, đoàn khâm sứ đến Lạc Dương tuyên đọc hai đạo thánh chỉ. Đạo thứ nhất ấn cử cho Cùng Gia bang được khôi phục tên cũ Cái bang. Đạo thứ hai tứ hôn Vĩnh Sương công chúa làm tam phu nhân của Liễu Kiếm Vân. Chàng phải giao chức Bang chủ Cái bang cho người khác, rồi cùng gia quyến thượng kinh, cử hành hôn lễ vào ngày tám tháng sáu.
Khâm sứ đi khỏi, Cái bang lập tức có cuộc họp các trưởng lão và hộ pháp. Kiếm Vân nhìn hai chữ Cái bang bằng vàng trên bản sắc phong, buồn bã nói :
- Bổn tòa thực lòng chẳng muốn rời xa anh em Cái bang, nhưng chẳng thể làm trái thánh ý. Mong các vị lượng giải cho. Dù không còn là Cái bang nữa, lòng nguyện sẽ gắn liền với họa phúc bổn bang.
Mọi người bùi ngùi nuối tiếc, cuối cùng tán thành để đại trưởng lão Truy Hồn Bổng Tư Mã Giao lên làm Bang chủ.
Đại Lực Cái cũng nhất quyết từ chức trưởng lão để theo Kiếm Vân. Lão đã kết duyên với Xuyên Vân Tiên Tử Lưu Trinh từ hai tháng trước.
Đầu tháng sáu, đoàn người của Phò mã được quan quân Hà Nam hộ tống về đến đế đô.
Bách tính trong thành được tin chàng hiệp sĩ họ Liễu trở thành Phò mã, họ vui mừng sơn phết nhà cửa, treo đèn kết hoa. Chàng là người xuất thân từ dân dã, cùng tầng lớp với hàng trăm vạn người nghèo khổ, bình dân, nên họ coi chàng là người của mình, hết lòng yêu thương, ngưỡng mộ.
Vĩnh Sương công chúa đã tâu với Vĩnh Lịch nhận Nộ Nhĩ Thanh Hoa làm nghĩa nữ và cùng có mặt trong ngày hôn lễ.
Phủ đệ của Phò mã là dinh của Điện Tiền thái úy Quan Quý Hạ được sửa sang lại.
Đế đô mở hội hoa đăng ba ngày để mừng hôn lễ. Đêm động phòng, Vĩnh Sương thẹn thùng hỏi :
- Lòng thiếp đã hướng về Phò mã từ ngày đầu hội kiến. Chẳng hay chàng có hiểu cho chăng?
Kiếm Vân cười đáp :
- Ta là kẻ giang hồ áo vải, dù có lòng yêu mến nàng cũng đâu dám mơ tưởng đến.
Vĩnh Sương sung sướng liếc chàng say đắm, Kiếm Vân thầm khen nàng kiều diễm chẳng kém Phụng Hương và Thanh Hoa.
Ba tháng trôi qua, cảnh nhàn hạ và lễ nghi ràng buộc khiến Kiếm Vân nhớ giang hồ biết mấy. Phụng Hương, Thanh Hoa bàn với Vĩnh Sương :
- Công chúa, tướng công là người phóng dật, hào sảng, quen cảnh vẫy vùng. Nay nhốt chàng ở kinh đô có khác nào giam hãm một cách chim bằng. Gần đây chàng uống rượu rất nhiều. Công chúa hãy tấu cùng Thánh thượng cử chàng đi thần sát các tỉnh, chấn chỉnh triều cương. Như vậy, mới khiến chàng hoan hỉ được.
Vĩnh Sương cũng hiểu lòng Kiếm Vân nên nghe lời họ, vào cung thưa với Minh Thần Tông, ngài vuốt râu phán :
- Thôi được! Đối với một khách giang hồ như Phò mã, ba tháng ngồi không là cả một cực hình. Trẫm chuẩn tấu cho y được xuất kinh.
Sáng hôm sau, hoàng đế xuống chiếu, ban cho Phò mã cờ mao búa việt và lọng vàng, dẫn đoàn khâm sai đi thị sát thiên hạ.
Kiếm Vân mừng rỡ nhưng quỳ xuống tâu rằng :
- Khải tấu Thánh thượng, xa mã, võng lọng rầm rộ sẽ khiến bọn tham quan biết trước mà che giấu tội lỗi. Hạ thần và các huynh đệ âm thầm rời kinh mới mong hoàn thành vương mệnh.
Vĩnh Lịch chuẩn tấu tan chầu, chàng hân hoan về phủ bảo bọn Tô Tháo, Đồ Hạc, Thường Luyện chuẩn bị hành trang trở lại giang hồ.
Ba người này cũng đang rầu rĩ như mãnh hổ trong chuồng, được tin này rất phấn khởi. Tiệc tống hành được bày ra, đầu giờ Mùi, bốn người lên yên ngựa rời đế đô.
Ra khỏi cửa Nam thành, Cửu Phi Ma khoan khoái nói :
- Chỉ kéo dài cảnh cá chậu chim lồng thêm một tháng nữa, chắc Tô Mỗ đến phát bệnh mất.
Sấu Diêm La Đồ Hạc cười ha hả :
- Tiểu đệ thì ngược lại là ngày càng mập ra, chỉ nửa năm sau phải đổi thành Phì Diêm La mới đúng.
Thiết Quyền Thường Luyện ấp úng nói :
- Nhị ca! Tiểu đệ nóng lòng muốn về ngay Động Đình hồ thăm lão mẫu. Xin phép được đi trước.
Kiếm Vân đã bảo hai em gọi Tô Tháo bằng đại ca, còn chàng chỉ đứng thứ hai.
Tô Tháo cười hô hố bảo :
- Tứ đệ nhớ nữ nhân Thường Kim Yến thì cứ nói thẳng ra, hà tất phải mượn tiếng về thăm mẹ?
Kiếm Vân dặn dò :
- Tứ đệ cứ về Hồ Nam, cho bọn ta gửi lời vấn an bá mẫu. Khoảng hơn tháng nữa, chúng ta cũng đến Động Đình hồ.
Thiết Quyền mừng rỡ thúc ngựa phi nhanh, Kiếm Vân lột râu giả, để lộ bộ mặt măng sữa. Ba người thong thả xuôi Nam, mười ngày sau mới đến thành Hàm Đan.
Đã là giữa tháng chín, những cơn mưa thu lạnh lẽo trút xuống ruộng đồng. Đường quan đạo lầy lội khiến cho ba con tuấn mã dính đầy bùn.
Sấu Diêm La dừng cương trước cửa Hoàng Hà đại tửu lâu vì chủ nhân là bằng hữu của hắn.
Túy La Hán Đường Hải xuất thân là con nhà đại phú ở Sơn Tây, nổi danh với bảy mươi hai đường Đảo Long Trường Tiêu. Vì xích mích với bào huynh nên bỏ xứ về Hàm Đan lập nghiệp, xây dựng Hoàng Hà đại tửu lâu.
Họ Dương nhận ra bằng hữu, mừng rỡ mời vào, quát tiểu nhị bày tiểu yến trên tầng ba để đãi khách quý.
Hắn vui vẻ bảo :
- Sao con quỷ ốm ngươi không giới thiệu lão huynh và vị tiểu đệ đây cho ta biết?
Đồ Hạc mỉa mai :
- Ngươi rời bỏ giang hồ đã mấy năm nên có mắt như mù, không nhận ra thái sơn trước mắt. Đây là Đại Lực Ma Quân Tô Tháo, đại ca ta. Còn đây là...
Kiếm Vân ngắt lời :
- Tại hạ là Cổ Vân, nhị ca của họ Đồ.
Dương Hải biến sắc nói :
- Thiếu hiệp chỉ bằng nửa tuổi Đồ Hạc, sao lại là anh?
Sấu Diêm La xác nhận :
- Đúng vậy! Họ Cổ là nhị ca của ta. Ngươi đừng thắc mắc làm gì cho uổng công.
Túy La Hán cười xòa :
- Nếu vậy tại hạ cũng xin theo họ Đồ mà gọi thiếu hiệp là nhị ca.
Trong bữa tiệc, họ Dương đắc ý khi thấy ba vị khách của mình không biết gì về một sự cố chấn động giang hồ. Hắn khề khà nói :
- Hoàng Hà tửu lâu được đồng đạo võ lâm thường xuyên chiếu cố nên mọi tin tức sót dẻo, tại hạ đều được biết. Hơn tháng nay, giang hồ náo loạn vì một tổ chức thần bí có tên là Diêm Vương hội. Tám tỉnh phía Nam Trường Giang đang sống trong bầu không khí sợ hãi. Hơn trăm nhân vật danh tiếng đã bỏ mạng vì Diêm Vương Sách Hồn châm. Người nào nhận được Diêm Vương thiếp, nếu không có đủ số bạc như yêu cầu sẽ bỏ mạng trong vòng ba hôm. Diêm Vương châm vô hình, vô thanh, lại mang chất tuyệt độc nên chưa ai thoát chết.
Kiếm Vân nghe xong biến sắc hỏi :
- Vậy phản ứng của đồng đạo võ lâm thế nào?
Túy La Hán thở dài đáp :
- Nghe nói võ lâm Minh chủ Hàn Thiên Đông đã cùng thủ hạ vượt Trường Giang xuống phía Nam điều tra sự thể.
Ăn uống xong, họ Dương lưu khách ở lại qua đêm. Nhưng Kiếm Vân nói :
- Lòng tại hạ đang nóng như lửa đốt, xin cảm tạ thịnh tình của Dương huynh. Bọn này phải lên đường ngay.
Tô Tháo cười bảo :
- Liễu hiền đệ suốt đời xem trọng việc võ lâm, có ở lại cũng khó mà ngủ yên. Chúng ta đi thôi.
Ba người đi trước, Túy La Hán mới chợt nghĩ ra chàng thiếu hiệp ấy là ai. Gã đấm ngực kêu trời tự trách mình ngu muội.
Tối đến, trong một khách điếm ven đường, họ cùng nhau bàn bạc về sự xuất hiện của Diêm Vương hội. Kiếm Vân trầm ngâm một lúc rồi nói :
- Tổ chức này lợi hại ở chỗ thần bí, khiến chúng ta không biết đối thủ của mình là ai để tiêu diệt. Ngược lại, chúng dễ dàng dùng Diêm Vương Sách Hồn châm để ám hại chúng ta. Vì vậy, tiểu đệ đề nghị chúng ta dùng chính phương pháp của đối phương, không xuất đầu lộ diện mà cải trang âm thầm điều tra.
Sấu Diêm La cười bảo :
- Cũng may tiểu đệ đã mập lên hai chục cân, nếu không cũng khó mà che giấu được ai.
Sáng hôm sau, lão chủ nhân khách điếm khi thấy ba người khách chiều qua đã biến đổi hẳn. Cửu Phi Ma hóa thành một đầu đà, bộ tăng bào và cây thiền trượng trong tay là của vị sư trụ trì ngôi chùa gần đấy. Họ Tô đã mượn đỡ và không quên để lại hai nén bạc.
Sấu Diêm La thì phải vất vã vượt quãng đường ba mươi dặm mới tìm được bộ đạo bào trong một ngôi đạo quán.
Lúc khởi hành, Phụng Hương đã trao cho Kiếm Vân một túi chứa đầy dụng cụ hóa trang, đương nhiên không thiếu những bộ râu giả. Nhờ vậy, Đồ Hạc trông rất đạo mạo, râu ba chòm phất phới.
Kiếm Vân dịch dung thành một thư sinh, Đại Lực Ma Quân bật cười :
- Thế là đủ mặt Phật, Lão, Khổng. Nhưng còn họ Thường nữa, chắc phải cho Thiết Quyền đóng vai Lạt ma mới xứng.
Sau nửa tháng kiêm trình, họ mới đến được Động Đình hồ. Thường Luyện chỉ về trước có hai ngày, gã ngạc nhiên hỏi :
- Sao tam vị lại có mặt sớm như vậy?
Thường lão mẫu đang ngủ trưa. Kim Yến ra chào khách, mặt nàng đỏ hồng, tươi tắn như đóa hải đường sau trận mưa xuân.
Tô Tháo nói đùa :
- Ái chà! Tức muội xinh đẹp thế này hèn chi gã họ Thường không chạy bán sống bán chết để về cho mau?
Cơm rượu được dọn ra, cả bọn ăn uống vui vẻ, không thấy Kiếm Vân nhắc gì đén Diêm Vương hội, Tô Tháo và Đồ Hạc biết chàng không muốn kéo Thiết Quyền đi quá sớm, nên họ cũng lặng thinh.
Chiều đến, ba người lạy tạ lão mẫu rồi cáo từ. Kiếm Vân dặn dò Thường Luyện :
- Tứ đệ cứ ở nhà với lão mẫu thêm mười ngày nữa rồi hãy xuống Trường Sa tìm bọn ta. Cứ hỏi bọn đệ tử Cái bang là rõ.
Họ Thường áy náy đòi theo ngay nhưng chàng không cho.
Đầu canh một, bọn Kiếm Vân vào trọ trong Hồ Nam đệ nhất khách điếm.
Đây là một tòa kiến trúc bốn tầng đồ sộ. Tầng trên cùng không xây tường bốn chung quanh, chính là một tửu lâu. Nhờ vậy, tửu khách có thể ngắm nhìn toàn cảnh Trường Sa. Trong ngày mưa bão, các tấm mành sáo sẽ buông xuống để chở che.
Tắm gội xong, ba người kéo nhau lên, trước là ăn uống, sau là nghe ngóng tin tức.
Tô Tháo đóng vai đầu đà nên không phải kiêng rượu thịt, lão mừng thầm trong bụng.
Chưởng quầy là một người khôn khéo, miệng dẽo như mạch nha, luôn tâng bốc tửu khách nên sanh ý khá thịnh vượng. Nhưng hôm nay lão chẳng cần phải hao nước bọt vì hào khách giang hồ ùn ùn kéo lên rất đông.
Một đại hán to béo ngồi ở bàn giữa, có lẽ đã ngà ngà nên hơi lớn tiếng :
- Không phải Ngô Kính Chi ta tham hai trăm lượng bạc, thực lòng chỉ muốn xem thủ đoạn của bọn Diêm Vương hội. Huynh đệ nào có hứng thú, tối nay chúng ta cùng đến Nguyên gia trang.
Hán tử nhỏ bé ngồi bàn bên đứng dậy vòng tay nói :
- Hành Dương Khoái Đao uy danh hiển hách Hồ Nam, tại hạ từ lâu vẫn ngưỡng mộ. Xin được theo Ngô huynh một chuyến.
Kính Chi khoan khoái hỏi :
- Huynh đệ đây là...
Hán tử tủm tỉm cười đáp :
- Tiểu đệ là Đường Khâu Minh.
Họ Ngô giật mình :
- Té ra Tú Mệnh Xảo Thủ Đường tam công tử. Thất lễ! Thất lễ!
Danh tiếng họ Đường còn lừng lẫy hơn Hành Dương Khoái Đao rất nhiều. Gã nổi tiếng cả một vùng Tây Thục, không phải chỉ vì gia thế mà còn vì thực tài.
Đường Khâu Minh thiện dụng ám khí, có thể dùng kim thêu mà lấy mạng người trong chớp mắt, nên gọi là Tú Mệnh, còn Xảo Thủ là để chỉ cái tài tạo tác cơ quan, ám khí và trộm cắp. Nhưng gã chẳng lấy của ai, chỉ đùa giỡn với bằng hữu, thân thích.
Đường Khâu Minh đem chén đũa sang ngồi chung với họ Ngô.
Khoái Đao cười hỏi :
- Phải chăng Đường công tử ngứa ngáy vì Diêm Vương Sách Hồn châm?
- Đúng vậy! Tiểu đệ không tin rằng trên đời có thủ pháp phóng châm lợi hại đến thế.
Kiếm Vân thấy gã dung mạo tuấn tú, ánh mắt tinh nghịch, ranh mãnh trông rất khả ái, nên nhìn gã mỉm cười.
Đường tam công tử nhận ra chàng thư sinh bàn bên cười thân thiện với mình, cũng gật đầu đáp lễ, thì thầm với Khoái Đao.
Lát sau, gã đứng lên vòng tay nói với bọn Kiếm Vân :
- Tam vi khách khí phi phàm, anh em tại hạ muốn được cùng đàm đạo, uống chén tương phùng.
Tô Tháo cười sang sảng :
- Nhị vị danh trấn tứ hải, bổn đầu đà rất vinh hạnh được làm quen.
Khoái Đao và Đường tam công tử bước qua, tự giới thiệu.
Tô Tháo cũng nói :
- Bổn Phật gia là Tửu Nhục Đầu Đà Tô Tháo. Còn đây là Đoạn Bút thư sinh Cổ Vân và Bất Niệm chân nhân Đồ Hạc. Gọi chung là Vũ Nội tam tiên.
Đường Khâu Minh bật cười :
- Tam giáo đồng lưu, quả thật là thú vị! Nhưng thú thực, tiểu đệ chưa được nghe danh tam vị bao giờ.
Theo sáo lẽ giang hồ, dù không biết người ta vẫn thường dùng câu cửu ngưỡng, hâm mộ đã lâu. Vậy mà họ Đường nói thẳng ra như vậy khiến Kiếm Vân thêm mến gã.
Sấu Diêm La thản nhiên đáp :
- Ba anh em tại hạ mới nghĩ ra cái tên Vũ Nội tam tiên được mấy ngày thì làm sao Đường công tử biết tiếng?
Năm người vui vẻ cạn chén. Kiếm Vân hỏi họ Đường :
- Nếu lấy được Diêm Vương châm, công tử có thể nhận ra lai lịch thủ pháp và chất độc trên kim hay không?
Đường Khâu Minh gật đầu :
- Tiểu đệ tin là được.
Kiếm Vân hài lòng bảo :
- Vậy lát nữa chúng ta cùng đến Nguyên gia trang.
Ăn uống xong, bọn họ rời tửu lâu, đi về hướng Đông.
Gia trang của Trường Sa Đại Hào đèn đuốc sáng choang, trước cửa có chiếc bàn để ghi danh sách những người đến trợ thủ.
Lão Tổng quản Tô Thực Phú chưa hề nghe đến danh Vũ Nội tam tiên nên thắc mắc. Nhưng vì bọn Kiếm Vân đi chung với hai đại cao thủ là Khoái Đao và Đường tam công tử nên lão chẳng dám hỏi.
Diêm Vương hội đã đặt giá Trường Sa Đại Hào là một vạn lượng vàng. Họ Nguyên tiếc của nên tung bạc ra mời hảo hán giang hồ đến bảo vệ, cố qua khỏi thời hạn ba ngày. Vì tổ chức thần bí này tuyên bố ai sống đến ngày thứ tư sẽ không đụng đến nữa.
Nguyên Tích Vũ trước kia là hải tặc biển Đông, gom góp được ít tài sản mới bỏ nghề về Trường Sa buôn bán. Lão đâu dễ đem đồng tiền xương máu của mình dâng cho Diêm Vương hội.
Ngay sau khi ghi danh, mỗi người lập tức nhận được tặng hai trăm lượng bạc. Cửu Phi Ma cười khà khà bảo :
- Cái nghề bảo tiêu nhân mạng xem ra cũng khấm khá.
Tổng cộng số người vào trong là một trăm cao thủ. Thấy đã đủ số, Tô tổng quản dẹp sổ sách, không nhận thêm nữa.
Trường Sa Đại Hào thân hình vạm vỡ, nước da đen sạm là chứng tích của một thời cướp biển. Hàm râu quai nón rậm rạp khiến lão trông uy mãnh dù tuổi đã bảy mươi.
Đầu canh một, đại yến được bày ra để mọi người vui vẻ. Đầu giờ Tỵ ngày mai mới là kỳ hạn của tử thần. Nếu nạn nhân đồng ý giao vàng chuộc mạng thì cứ cắm một ngọn cờ trắng trước cửa. Bằng không sát thủ của Diêm Vương hội sẽ ra tay.
Đêm ấy, chẳng có gì xảy ra, sáng hôm sau, Nguyên gia trang lại cho bày tiệc rượu. Lão dựa vào danh sách của Tô tổng quản mà xếp các cao thủ bậc nhất ngồi quanh mình.
Hai ngày trôi qua, ai nấy đều mệt mỏi, không còn nhuệ khí như trước nữa.
Ngày cuối cùng, dù rượu thịt đầy bàn mà chẳng ai buồn đụng đến. Bầu không khí nặng nề bao trùm. Có một người vắng mặt mà không ai biết. Đó là Đoạn Bút thư sinh Cổ Vân trong Vũ Nội tam tiên.
Hơn trăm người đều ngồi như phỗng đá, hai tay để lên bàn. Họ không muốn có cử chỉ gì để bị nghi ngờ là hung thủ.
Không gian tĩnh lặng như đến mức nghe được muỗi vo ve.
Ngoài kia trời kéo mây đen vần vũ báo hiệu một cơn mưa lớn. Lát sau, một tiếng sét long trời làm cho mọi người giật mình, nhưng hai bàn tay vẫn úp trên bàn.
Trường Sa Đại Hào thét lên và từ từ trên tường nhà, Đoạn Bút thư sinh phóng xuống chụp lấy một người. Đó chính là Tô tổng quản.
Đường tam công tử nhảy đến rút cây Diêm Vương châm đang cắm trên ngực áo Nguyên Tích Vũ.
Quần hào ồ lên kinh ngạc khi thấy lão không chết bởi độc châm.
Họ Nguyên đứng lên lau mồ hôi trán hân hoan nói :
- Nhờ có diệu kế của một cao nhân mà Nguyên mỗ thoát nạn. Xin giữ im lặng để thẩm vấn hung thủ.
Chàng thư sinh xách họ Tô ra giữa sảnh, bóp miệng lão lấy ra một ống bằng pha lê trong suốt, dài khoảng ngón tay trao cho Đường Khâu Minh, gã ngắm nghía một lúc, tra thử cây Diêm Vương châm vào rồi thích thú nói :
- Té ra vật khủng bố này lại là một cơ quan cực kỳ tinh xảo. Hung thủ chỉ hé miệng là độc châm bay ra, chẳng cẩn phải vung tay, búng ngón mà tốc độ nhanh đến kinh hồn. Nếu có lục soát những người có mặt cũng chẳng thể tìm ra dấu vết.
Trường Sa Đại Hào chỉ mặt họ Tô mắng rằng :
- Ta đãi ngươi như tình huynh đệ suốt bốn chục năm nay, sao nỡ phản lại ta?
Kiếm Vân dùng ngón tay rà trong miệng gã rồi mới giải huyệt khớp xương hàm. Tô Thục Phú phẫn hận đáp :
- Ngươi nói thì hay lắm, nhưng ta nhận đuợc gì trong số tài sản mà chúng ta kiếm được ở biển Đông? Suốt đời chỉ là nô bộc cho ngươi mà thôi. Năm ngoái ta muốn mua một tòa tiểu viện nhỏ trong thành để dưỡng già ngươi cũng không cho.
Nguyên Tích Vũ thở dài :
- Tô lão đệ hiểu lầm ta rồi. Vì muốn để ngươi ngạc nhiên nên không nói ra đấy thôi. Ta định sang năm sẽ giao cơ ngơi Hồ Nam khách điếm cho ngươi để làm của riêng. Không tin cứ hỏi phu nhân ta xem.
Nguyên phu nhân nghe ồn ào đã bước ra từ lâu, bà gạt lệ xác nhận :
- Tướng công đã bàn với ta từ lâu rồi, ông ấy còn định tặng thêm ngàn lượng vàng cho thúc thúc nữa.
Họ Tô tái mặt hối tiếc :
- Nguyên đại ca sao không cho tiểu đệ biết sớm, để kẻ khốn nạn này sinh lòng oán hận nên mới nhận lời Diêm Vương hội?
Đoạn Bút thư sinh nghiêm mặt hỏi :
- Lão liên hệ với ai để nhận công việc này?
Tô tổng quản chán nản đáp :
- Lão phu cũng chẳng rõ hắn là ai, nam hay nữ. Mỗi lần gặp là một dung mạo khác nhau. Nửa tháng sau, không hiểu sao hắn biết mối bất bình giữa lão phu với Nguyên đại ca nên đã dùng thủ đoạn dọa dẫm và dụ dỗ, buộc lão phu ra tay. Hắn hứa sẽ chia cho ba ngàn lượng vàng nếu đắc thủ.
Đường Khâu Minh cau mày nói :
- Diêm Vương hội chuyên khai thác những rắc rối trong nội bộ các nhà đại phú, danh gia để họ thanh toán lẫn nhau. Thủ đoạn này thật tàn độc và nham hiểm.
Đoạn Bút thư sinh bảo họ Nguyên :
- Trời đã quá Ngọ, Diêm Vương hội chắc không dám phá vỡ quy củ thành danh của mình. Chuyện nội bộ xin tự giải quyết lấy. Bọn tại hạ xin cáo từ.
Trường Sa Đại Hào vén áo quỳ xuống lạy tạ :
- Nếu không có ân nhân thì Nguyên mỗ mạng vong. Ân cứu tử xin kết cỏ ngậm vành.
Nguyên phu nhân cũng sụp xuống lạy như tế sao.
Nguyên Tích Vũ đứng lên, bảo họ Tô :
- Lão đệ vào trong lấy ngàn lượng vàng để ta dâng tặng ân nhân.
Tô Thực Phú biết lão đã tha tội cho mình, lão cảm động nói :
- Tiểu đệ nguyện suốt đời hầu hạ đại ca, không đi đâu nữa.
Hai lão dắt nhau vào trong. Ở đây, quần hùng nhìn Đoạn Bút thư sinh với vẻ ngưỡng mộ.
Lát sau, Tô tổng quản khệ nệ bưng khay vàng trăm nén ra đến. Còn Nguyên Trang chủ thì cung kính trao cho chàng một gói nhỏ bằng nắm tay, trông có vẻ rất nhẹ.
Chàng thư sinh chỉ khay vàng bảo :
- Nghe nói bách tính vùng Lưỡng Quảng đang đói khổ lầm than vì mưa lũ, xin Trang chủ đem số vàng này mua lương thực phát chẩn cho họ. Nếu được vậy, Vân này mới yên lòng.
Nguyên Tích Vũ xúc động nói;
- Các hạ quả là người nhân nghĩa, lão phu xin phụng ý thi hành.
Quần hào thấy vậy đều móc số bạc lãnh ba hôm trước góp vào.
Hồ Nam Khoái Đao tán tụng :
- Từ ngày Liễu đại hiệp thoái xuất giang hồ đến nay, tại hạ mới được thấy kỳ lân trong lớp thiếu niên.
Gã và Đường Khâu Minh đi theo Vũ Nội tam tiên trở lại khách điếm.
Cơ ngơi này là của Trường Sa Đại Hào, vì vậy chưởng quầy và bọn tiểu nhị đối vói bọn Kiếm Vân thập phần cung kính. Họ đã biết tin Đoạn Bút thư sinh cứu mạng Nguyên Tích Vũ.
Một bàn tiệc nhỏ nhưng toàn những món ăn thượng hạng và rượu quý được dọn ra.
Kiếm Vân cạn chén hỏi họ Đường :
- Theo ý công tử thì trên giang hồ, ai là kẻ có đủ tài để chế tạo bộ máy phóng độc châm tinh xảo như vậy?
Tú Mệnh Xảo Thủ trầm ngâm bảo :
- Ba mươi năm trước, phái Điểm Thương có một nhân tài tên gọi Xảo Đoạt Thiên Công Phó Huyền. Lão là thiên hạ đệ nhất nhân trong nghề cơ quan, ám khí. Nhưng sau khi liên minh ba phái Côn Luân, Điểm Thương, Không Động bị tiêu diệt, không ai thấy lão đâu nữa. Có lẽ trong Diêm Vương hội có truyền nhân của họ Phó.
Sấu Diêm La tức Vô Niệm chân nhân hỏi thêm :
- Còn về chất độc tẩm trên kim thì sao?
Đường Khâu Minh ngượng ngùng gãi đầu đáp :
- Tiểu đệ không chuyên về lãnh vực này. Chỉ có gia mẫu hoặc Vạn Độc Ma Quân mới hiểu được nguồn gốc và cách điều chế giải dược.
Hồ Nam Khoái Đao góp tiếng :
- Tại hạ nghe nói Ma quân đang cùng Hàn minh chủ điều tra ở Nam Xương. Nhưng không biết bọn họ có chịu hợp tác với chúng ta hay không?
Kiếm Vân mỉm cười, quay sang bảo tên tiểu nhị hầu rượu :
- Ngươi xuống tìm cho ta một gã khát cái lên đây.
Lát sau, một gã ăn mày trung niên lưng đeo ba túi lên đến. Gã nhìn mọi người với vẻ dò hỏi.
Kiếm Vân truyền âm bảo gã :
- Ta là Liễu Kiếm Vân đây!
Gã mừng rỡ sụp xuống định thi lễ. Chàng phát tay áo nâng gã lên rồi bảo :
- Bất tất phải đa lễ, ngươi về bảo Phân đà chủ dùng phi cáp báo về Giang Tây, gọi cho được Lân hộ pháp đến đây. Càng sớm càng tốt.
Gã khất cái dạ lớn rồi rảo bước xuống lầu.
Khoái Đao và Xảo Thủ nhìn chàng với vẻ hiếu kỳ. Họ Đường hỏi :
- Dám hỏi quan hệ giữa Cổ huynh và Cái bang?
Tô Tháo cười vang :
- Ngươi mà đoán ra, bổn đầu đà sẽ nhận ngươi làm anh em.
Đường Khâu Minh trừng mắt nói :
- Tiểu đệ đoán thử xem: Lúc nãy, gã đệ tử Cái bang không hề nhận ra Cổ huynh. Có lẽ Cổ huynh đã truyền âm báo tên nên gã mới biết? Nhưng phản ứng của gã rất kỳ lạ, dường như vô cùng xúc động và bất ngờ. Đôi mắt gã mờ lệ như vui mừng được gặp lại một người tưởng đã đi rất xa. Công phu truyền âm chỉ những ai có trên ba mươi năm công lực mới học được. Trong thiên hạ chỉ có một người duy nhất được toàn thể đệ tử Cái bang thương nhớ, chính là cựu Bang chủ Liễu Kiếm Vân.