Editor: Vện
Tông Nhân phủ Đại Lương trông coi việc hành chính của tôn thất, ghi chép gia phả đế vương, quản lý nội vụ hoàng gia, ghi nhận và trục xuất con cháu hoàng thất phạm tội. Hôn nhân của con cháu hoàng
tộc cũng được Tông Nhân phủ cai quản.
Phủ Nguyên Vương tuy là Vương khác họ, nhưng vì địa vị quá cao nên cũng nằm trong phạm vi quản lý của Tông Nhân phủ.
Tông chính của Tông Nhân phủ, Nghiêm thân vương, là thúc thúc của Hoàng đế,
tuổi đã bảy mươi, làm người công chính liêm minh, có danh vọng rất cao
trong nội tộc hoàng gia, vô cùng uy nghiêm.
Đêm qua loạn dân bạo
động ngoài kinh thành, Vũ lâm quân xuất động suốt đêm, làm người trong
thành phát sinh hoảng loạn, nhưng Tông Nhân phủ vẫn vô cùng yên tĩnh.
Đám người tôn thất thường xuyên vì ba cái chuyện lông gà vỏ tỏi mà náo
động bây giờ đã thành thật núp trong nhà, không chạy đến Tông Nhân phủ
khóc lóc om sòm nữa.
Nhưng buổi sáng hôm đó, ngoài cổng Tông Nhân phủ xuất hiện một nhân vật không thể tưởng tượng.
“Người bên cạnh Nguyên Vương phi” Tông chính Vệ Vương nghi hoặc, “Kỳ lạ, vị
kia chưa bao giờ lui tới cùng mấy phu nhân thế gia khác, nàng phái người đến Tông Nhân phủ làm gì”
Chủ sự tiến lên đưa đơn kiện lên thư án, cúi đầu nói, “Tông chính đại nhân, Nguyên Vương phi vì đại nghĩa diệt thân mà đến.”
Vệ Vương lật tờ đơn kiện nhìn một cái, nhướn mày, “Nàng muốn đuổi Thế tử
phi Tạ Cảnh Tu không có ở kinh thành, nàng thân là mẹ chồng lại muốn
đuổi con dâu Đúng là chưa thấy bao giờ.”
Mặc dù Tông Nhân phủ
phục vụ hoàng thất nhưng không có kiên nhẫn đi quản mấy chuyện tầm xàm
này, cố tình đây lại là trách nhiệm, muốn trốn cũng không được.
“Mời Nguyên Vương phi vào.” Vệ Vương nói, tiện tay ném tờ đơn qua một bên.
Chủ sự thấy lão không coi chuyện đó là quan trọng, bước đến nhắc nhở,
“Vương gia, đêm qua bách tính ngoài thành nổi loạn, Hoàng thượng vô cùng tức giận, không tiếc phái Vũ lâm quân đàn áp. Nghe nói nguyên nhân của
chiến loạn chính là việc Thế tử phi mở Quảng An đường.” Vệ Vương khựng
lại, thu hồi vẻ mặt khinh khỉnh.
Đương kim Hoàng đế quý mạng như
vàng, dưới chân thiên tử mà lại phát sinh loạn dân khiến ngài rất giận,
nếu chuyện liên quan đến sự kiện đó thì không thể giải quyết qua loa.
Chủ sự lại dâng đơn kiện lên, cúi đầu nói, “Trong đơn Vương phi đã viết rõ, tội trạng này… e sẽ khiến long nhan thịnh nộ. Cho nên hạ quan mới nói
nàng vì đại nghĩa diệt thân mà đến.”
“Đại nghĩa diệt thân” Khóe
môi Vệ Vương khẽ nhếch, đọc tờ đơn từ trên xuống dưới nhanh như gió, quả nhiên ngôn từ sắc bén, công chính vô tư, phơi bày tội danh của Thế tử
phi và Quảng An đường rõ ràng trước mắt.
“Nếu đã như thế, không đến Quảng An đường một chuyến thì không được.” Vệ Vương gấp lại đơn kiện, bước ra ngoài.
“Chuẩn bị kiệu.”
Chủ sự vội vàng chạy đi an bài trước. Tần đại nương bên cạnh Nguyên Vương
phi đang ngồi ngoài sảnh, Vệ Vương cho người đến báo, Tông chính đại
nhân sẽ lập tức tự mình đến Quảng An đường gặp Thế tử phi.
Địa vị phủ Nguyên Vương đặc biệt, thân phận Thế tử phi cũng không thể khinh
thường, đương nhiên không thể đối xử như những người khác, Vệ Vương bắt
buộc phải đích thân đến gặp.
Tần đại nương gật đầu, việc đã giao cho Tông Nhân phủ, nàng chuẩn bị quay về chờ lệnh.
“Chờ đã.” Người thông bán gọi nàng, “Tông chính đại nhân nói việc này không
phải chuyện nhỏ, chỉ bằng tờ đơn kiện này thì Tông Nhân phủ không thể
tùy tiện mạo phạm Thế tử phi. Nguyên Vương phi tự mình tố giác, vậy hãy
mời Vương phi đến Quảng An đường làm chứng.”
Tần đại nương hơi chần chừ, người kia chỉ ra thông truyền ý của Vệ Vương, hành lễ xong lập tức bỏ ra ngoài.
Tần đại nương hết cách, chỉ có thể chạy về Vương phủ báo cáo với Vương phi.
Đã rất lâu Vương phi không ra khỏi Di Nhiên cư, lại càng chưa từng ra khỏi tòa Vương phủ nửa bước. Vệ Vương dù nói ngắn gọn nhưng ý tứ rất rõ.
Nguyên Vương phi muốn lợi dụng Tông Nhân phủ xử lý con dâu nàng không ưa thích, Tông Nhân phủ cũng không muốn một mình gánh hết trách nhiệm. Nếu nàng không đi, e là Vệ Vương chỉ có thể đến đó làm cảnh, căn bản không
thể lấy cứng chọi cứng với Phượng Chiếu Ngọc.
“Nếu đã vậy, ta sẽ đến đó.” Vương phi lạnh lùng nói, đứng dậy gọi nha hoàn thay y phục cho nàng.
Tần đại nương đến chỗ Vương phi, tiếp nhận công việc của nha hoàn, nhẹ
giọng nói, “Đến lúc đó Vương phi chỉ cần ngồi trong kiệu là được, chút
chuyện nhỏ này không cần Vương phi phải đích thân ra mặt.”
“Ta biết nhũ mẫu lo cái gì.” Vương phi cười lạnh, “Người kia làm sao đáng để ta lộ diện chứ”
Tần đại nương nói, “Là nô tỳ quá lo lắng.”
Vương phi để Tần đại nương mặc lên lớp lớp y phục, vẻ mặt hờ hững, “Ta đã sớm nói, cưới một người như vậy chỉ có thể làm gia đình xào xáo. Cảnh Tu
xưa nay không thân cận với ta, ta làm vậy cũng đâu tính là lừa dối y. Ta là mẫu thân y, sao có thể không suy nghĩ cho y Nhìn xem, tình hình bây
giờ thế nào Gây ra đại họa, dù là phủ Nguyên Vương cũng tuyệt không thể
dung tha.”
Tần đại nương nói, “Vương phi nhìn xa trông rộng, sẽ có ngày Thế tử hiểu được khổ tâm của Vương phi.”
Vương phi sâu kín thở dài, gió mát cuối xuân thoang thoảng phất qua.
—o0o—
Cách một tiếng, mảnh sắt cuối cùng được gắp ra, thả vào khay.
Tiêu Ngự cẩn thận kiểm tra bên trong vết thương, xác định không còn dị vật mới thở ra một hơi.
“Dị vật đã lấy ra hết, bắt đầu chữa mạch máu bị vỡ.” Tiêu Ngự nói, ra hiệu
Tần tiểu đại phu rửa vết thương, Bách Linh đặt dao giải phẫu vào tay
Tiêu Ngự.
Tiêu Ngự dò hướng chảy của mạch máu vỡ, đặt lưỡi dao vào trên vết thương, rạch một nhát.
Phượng Vân Phi vẫn luôn bàng quan trợn to mắt, vội vã chạy đến ngăn cản.
“Ngươi làm gì thế! Rạch vậy chẳng phải thương càng thêm thương à! Làm càn!”
“Đừng quấy nhiễu ta.” Tiêu Ngự liếc hắn, ánh mắt lạnh lẽo và mất kiên nhẫn
làm Phượng Vân Phi cứng người, càng không dám vươn tay ra.
Tiêu Ngự lại tiếp tục mở rộng vết cắt, hai người La Chu nhìn nhau, La thái y định nói gì đó bị Chu thái y yên lặng kéo về.
Bọn họ đứng đó nhìn thấy rõ ràng, thương tích của Lâm tướng quân rất nặng,
bây giờ miệng vết thương được đắp băng vải cầm máu, nhưng một khi lấy
ra… sợ là máu vẫn sẽ tuôn không ngừng. Dưới tình huống này, tất cả các
loại thuốc cầm máu đều vô dụng. Mặc dù tiểu đại phu này xử lý miệng vết
thương rất ổn thỏa, nhưng tỷ lệ sống sót của Lâm tướng quân vẫn cực kỳ
thấp.
Hiện tại bọn họ chỉ là người hỗ trợ, dĩ nhiên sẽ không gánh hệ lụy. Nếu không có niềm tin tuyệt đối cứu sống được Lâm tướng quân,
tùy tiện lên tiếng sẽ vô duyên vô cớ ôm tội về mình.
Hai người La Chu hiểu ý nhau, yên lặng đứng một bên, lại nghe thiếu niên kia cúi đầu cất giọng du dương, “Với loại thương tích này, phục hồi mạch máu là
quan trọng nhất, nếu không bệnh nhân sẽ chết vì mất máu quá nhiều. Rạch
một đường dọc theo hướng mạch máu để hiển lộ đầy đủ, cũng thuận tiện
kiểm tra vết thương. So với tổn thương ở mạch máu, vết cắt đó không tính là gì đâu. Phải kiểm tra rõ tình trạng tổn thương của mạch máu mới có
thể khoanh vùng phạm vi phục hồi và đề ra phương án chữa trị tối ưu.”
Tiêu Ngự vừa nói vừa nhanh nhẹn phân tách động mạch và tĩnh mạch trong vết thương, lấy kẹp gắn vào mạch máu khống chế máu chảy.
“Ở đây có một chỗ vỡ và một chỗ bị tụ máu.” Tiêu Ngự cẩn thận để lộ vị trí động mạch, ra hiệu Tần tiểu đại phu đến nhìn.
Tần tiểu đại phu vẫn luôn chăm chú quan sát động tác tay hắn, dĩ nhiên thấy rất rõ ràng.
Tiêu Ngự lại mời hai người La Chu qua xem.
Mặt hai người hiện rõ vẻ xấu hổ, Tiêu Ngự không biết họ đang nghĩ gì, thúc
giục, “Mau qua đây nhìn đi, cơ hội khó gặp, nếu sau này gặp loại vết
thương vỡ động mạch thì còn tích được chút kinh nghiệm.”
La thái y thân là dương y, lòng hiếu kỳ và ham học hỏi lập tức lấn át cảm xúc bất an và lúng túng, mặt dày bước đến chăm chú nhìn mạch máu Tiêu Ngự đã
đánh dấu.
La thái y kinh ngạc nhìn mạch máu và vết thương được xử lý vô cùng sạch sẽ và trật tự. Thiếu niên này không làm khép miệng vết
thương như dương y mà còn không chút lưu tình mở rộng ra, cuối cùng lại
sắp xếp một đống lộn xộn trong vết thương thành kết cấu ngăn nắp rõ
ràng.
“Những tổn thương này nhất định phải chữa, nếu không thì dù may vết thương lại nhưng máu bên trong vẫn chảy không ngừng, cuối cùng
dẫn đến chết vì mất máu quá nhiều.” Tiêu Ngự nói.
La thái y nghe
mà gật gù liên tục, Chu thái y đứng kế Phượng Vân Phi, như có điều suy
nghĩ, nói, “Cái này gọi là không phá thì không xây được, xem ra hắn
không có làm bừa. Dường như tiểu huynh đệ này vô cùng rành rẽ máu thịt
trong cơ thể người.”
Sắc mặt Phượng Vân Phi không tốt lắm, im lặng không nói.
“Mạch máu vỡ hoàn toàn cần lập tức hồi phục. Mạch bị tụ máu thường bị vỡ, còn có khả năng hình thành sưng tấy hoặc tắc động mạch, phải xử lý triệt
để, sau đó tiến hành khâu lại.” Tiêu Ngự vừa nói vừa dùng kéo nhanh
chóng cắt rời mạch máu yếu ớt, La thái y nhìn thôi mà thấy đau nhói,
nhưng không có bất cứ chê trách nào.
Nếu chỉ là phục hồi vết
thương thì ông còn có thể tiếp thu. Nhưng động tác tiếp theo của Tiêu
Ngự làm La thái y càng lúc càng thấy không thể tưởng tượng nổi, đó căn
bản là cả gan làm loạn.
“Đoạn mạch máu bị khuyết có thể dùng tĩnh mạch thay thế.” La thái y mắt mở trừng trừng nhìn tay hắn cắt phăng
đoạn tĩnh mạch nguyên vẹn, dùng kẹp gắp lấy thả vào nước muối.
Vết thương nặng như vậy, mảu chảy không ngừng, sao hắn có thể không chút do dự động dao động kéo trong máu thịt người ta!
Phải có kiến thức sâu sắc về cơ thể con người mới dám tự tin vào chính mình như thế.
Nhưng rốt cuộc hắn học những thứ này từ đâu! Phượng Vân Phi thần sắc phức tạp nhìn Tiêu Ngự.
Tiêu Ngự vừa mới se chỉ luồn kim, phục hồi xong một chỗ vỡ của động mạch,
ngoài phòng mổ đột nhiên vang lên tiếng la hét. Âm thanh càng lúc càng
gần, hiển nhiên là hướng đến phòng mổ.
“Nguyên Vương thế tử phi
đang ở đâu Tông chính đại nhân Tông Nhân phủ đến bái phỏng, xin Thế tử
phi bớt chút thì giờ ra tiếp đón.” Một giọng nói vang dội truyền đến,
xuyên vào tai từng người trong phòng mổ.
Tần tiểu đại phu và Bách Linh ngơ ngác nhìn Tiêu Ngự.
“Đừng phân tâm.” Khẩu trang trên mặt Tiêu Ngự nhấp nhô, âm thanh xuyên qua
lớp vải vẫn bình tĩnh như vậy, “Làm tốt việc của các ngươi đi.”
“Vâng.” Hai người vội đáp, lại tập trung tinh thần tiếp tục phối hợp với Tiêu Ngự.
Mấy người Phượng Vân Phi dĩ nhiên cũng nghe thấy, Phượng Vân Phi nhăn nhó, hai người La Chu thì không hiểu gì cả.
Lại nghe giọng thiếu nữ vang lên ngoài cửa phòng, hiển nhiên đang lấy thân mình chặn cửa.
“Các ngươi tính làm gì! Thế tử phi đang giải phẫu cho Lâm tướng quân, hiện tại không thể vào!” Lục Dung Dung hét lớn.
Vệ Vương nghe danh Lâm tướng quân, liền lệnh cho thuộc hạ lui về, hỏi, “Xảy ra chuyện gì Lâm tướng quân làm sao”
“Lâm tướng quân xuất thành trấn áp, bị trọng thương, Thế tử phi đang chữa
trị cho hắn!” Lục Dung Dung giang hai tay chắn trước cửa, “Trên người
các người đều mang hơi thở ô nhiễm, không nên vào làm bẩn phòng mổ, vậy
là sẽ hại đến Lâm tướng quân!”
Vương phi ngồi trong kiệu ấm, được người hầu nhấc vào sân. Theo sau kiệu nàng là một kiệu ấm khác, màn
kiệu xốc lên, chính là Giản lục tiểu thư.
Vương phi gặp Giản lục tiểu thư trên đường đến Quảng An đường, liền dẫn nàng theo.
“Nhu Nhi, qua đây với ta.” Âm thanh êm ái của Vương phi bay ra từ trong
kiệu, Giản lục tiểu thư hạ kiệu, đến trước kiệu Vương phi, vén màn chui
vào.
Không gian bên trong chật hẹp, hai người thân thiết ngồi dựa nhau.
Vương phi đưa tay vuốt tóc mai Giản lục tiểu thư, “Nhu Nhi, oan ức cho ngươi
rồi. Ta biết ngươi không thích dính dáng đến những chuyện mục nát này,
thật không nên gọi ngươi đến.”
Giản lục tiểu thư lắc đầu, “Ta chỉ muốn hầu hạ bên cạnh dì thôi, có oan ức gì đâu. Xưa nay dì không màng
thế sự, giờ lại vì biểu ca mà hao tâm tổn trí.”
“Ai, biểu ca ngươi mà hiểu chuyện bằng phân nửa ngươi thôi thì ta đã được lòng dạ thảnh thơi rồi.” Vương phi than thở.
Giản lục tiểu thư nhìn qua màn kiệu, lạnh lùng thấy Phùng đại phu hớt hải xô đẩy đám đông, chen đến trước mặt Vệ Vương.
“Vệ Vương điện hạ có khỏe không Sao hôm nay rảnh rỗi đến Quảng An đường
vậy. Muốn bắt mạch bốc thuốc thì chẳng lẽ Nhân Tín đường của lão phu
không đáng tin hay sao!” Phùng đại phu mỉm cười bắt chuyện mà lòng thấp
thỏm.
Ông nhớ rõ lúc ở Nhân Tín đường, Giản Nhu có nói lần này
Thế tử phi khó tránh tội gây ra đại họa. Phùng đại phu còn tưởng có liên quan đến thương thế Lâm tướng quân, nhưng tại sao người của Tông Nhân
phủ cũng đến!
Vệ Vương vô cùng tôn kính vị cựu Tổng quản Thái y
này, chẳng vì cái gì hết, chỉ vì người có y thuật cao siêu như lão đại
phu đây cực kỳ hiếm gặp.
Có thằng ngu nào lại đi đắc tội với thần y diệu thủ hồi xuân
“Vãn bối bái kiến Phùng lão. Chỉ là chút chuyện vặt của Tông Nhân phủ ấy mà, Phùng lão đừng lo.” Vệ Vương cười nói, “Nghe nói loạn dân đêm qua có
liên quan đến Quảng An đường, ta thân là Tông chính Tông Nhân phủ, chỉ
muốn hỏi Thế tử phi mấy câu thôi.”
Phùng đại phu cười nói, “Nếu
vậy thì chúng ta nên chờ ngoài phòng mổ. Lâm tướng quân đang được chữa
trị, tạm thời không thể quấy rầy.”
Vệ Vương không tỏ rõ ý kiến, đã có người mất kiên nhẫn lên tiếng.
“Rõ ràng Phượng thái y đã dẫn La thái y y thuật cao siêu và Chu thái y đến
trị liệu cho Lâm tướng quân, bên trong không thiếu người, chẳng lẽ ra
mặt hỏi mấy câu cũng không được sao Dám thất lễ với Tông Nhân phủ, lẽ
nào có thành kiến với tôn thất Chữa trị cho Lâm tướng quân mà cũng đóng
cửa tránh mặt, sợ người ta nhận ra mình hả” Một nha hoàn áo xanh đi theo kiệu khinh thường nói.
Lúc này Phùng đại phu mới chú ý đến hai
cỗ kiệu, chỉ không biết người bên trong là ai. Nghe nha hoàn rõ ràng
nhằm vào Thế tử phi, Phùng đại phu trầm mặt.
Vệ Vương mỉm cười,
khom người với kiệu của Vương phi, “Thế tử phi thân phận cao quý, bản
vương không thể tùy ý mạo phạm. Bây giờ Thế tử phi tránh mặt không ra,
chi bằng trưởng bối là ngươi phái một vị đại nương mời Thế tử phi ra nói chuyện.”
Vương phi âm thầm khinh bỉ Vệ Vương tay trơn không bắt
được cá, không muốn lãnh trách nhiệm, mất kiên nhẫn lệnh cho Tần đại
nương, “Nhũ mẫu vào đi, đập cửa cái phòng mổ rác rưởi đó! Nàng muốn trốn trong đó cả đời hay sao!”
Cái gì mà chữa trị cho Lâm tướng quân, ai tin chứ Có ba vị Thái y trấn thủ, nơi nào cần hắn nhúng tay vào!
Tần đại nương thưa một tiếng, tiến lên phía trước. Lục Dung Dung vẫn trừng mắt giang tay chặn cửa không cho nàng đến gần.
Tần đại nương nhíu mày, phất tay, “Bắt nàng ra.”
Hai nha hoàn liền kéo Lục Dung Dung ra chỗ khác, Phùng đại phu vội chạy đến muốn ngăn cản, nhưng Tần đại nương kia quá lanh lẹ, đã giơ tay đẩy cửa
phòng mổ.
Cửa vừa bật mở, mùi máu tanh nồng nặc và mùi thịt thối bốc ra, mọi người trong sân không hẹn mà cùng lùi về phía sau.
Vương phi ngồi trong kiệu chưa từng ngửi thấy loại mùi nào buồn nôn thế này, sắc mặt xưa nay nhợt nhạt nay tái mét.
“Thế tử phi, Tông Nhân phủ cho mời.” Tần đại nương lạnh nhạt nói, đưa tay bịt mũi, một cước đạp cửa.
Đột nhiên nghe vút một tiếng, ánh bạc lạnh lẽo lóe lên như mũi tên rời
cung, cắm phập vào vị trí cách mũi chân Tần đại nương hai bước.
Con dao bạc bén ngót lẳng lặng cắm ngay đó, trên lưỡi còn vương máu đỏ, lấp loáng hơi thở băng giá dưới tia nắng mặt trời.
Tần đại nương không dám tin trợn to mắt, cứng người đứng tại chỗ, máu toàn
thân như bị đóng băng, không nhấc nổi bước chân, tiến thoái không xong.
Một bóng người trắng tinh từ bên trong bước ra cửa, Tần đại nương nhìn thấy mà run bắn, vội vã lùi về phía sau, loạng choạng được hai nha hoàn đỡ
lấy.
Bóng trắng kia bước từng bước một, xuất hiện giữa ánh mặt trời liền dừng chân.
Hắn ăn mặc quái dị, diện mạo được khăn vải che kín, chỉ chừa ra đôi mắt buốt giá như băng đá, rét lạnh thấu xương.
Tay hắn nhiễm đầy máu đỏ như lửa, hắn lại chẳng hề để ý.
Đôi mắt kia quét một lượt tất cả người trong sân, âm thanh cũng giá lạnh như trời đông gió tuyết.
“Ta đã nói, trong lúc phẫu thuật không được quấy nhiễu! Ai còn dám rắp tâm
náo loạn bước qua cửa phòng này một bước, đừng trách ta không khách
khí!”
Nhị Cửu nhận được tin lập tức chạy vào liền thấy được màn này, không khỏi giật mình đứng chết lặng.
Tiêu Ngự nói xong, nhặt con dao giải phẫu ném cho Lục Dung Dung.
“Cầm đi khử trùng.”
Lục Dung Dung luống cuống tiếp nhận, “Vâng vâng, ta biết rồi sư phụ.” Nói rồi muốn đóng cửa lại.
“Khỏi đóng.” Tiêu Ngự xoay người về chỗ bàn mổ, “Để tiện cho bọn bất lương
tâm địa xấu xa mà ngoài mặt thanh cao nhìn cho rõ ràng, là đại phu ta
cứu sống được người hay bọn kia dùng quỷ kế hạ lưu không dám đưa ra ánh
sáng đắc thủ!”
Dù đã cách màn kiệu nhưng Vương phi và Giản lục tiểu thư vẫn nghe thấy hết những lời chỉ cây dâu mắng cây hòe, sắc mặt đại biến.
Vương phi mặt trầm như nước nói ra ngoài màn, “Vệ Vương điện hạ, người đã ở
trước mắt ngươi, còn không mau bắt lấy nàng! Sao có thể dung thứ cho
nàng làm càn trước mặt Tông Nhân phủ!”
Chờ trong giây lát, bên ngoài không chút tiếng động.
Vương phi nổi nóng, vén màn thăm dò nhìn ra. Vừa thấy cảnh tượng không khỏi trố mắt.
Một sân đầy ắp người, bất luận là Tông Nhân phủ hay Quảng An đường đều vây
kín xung quanh phòng giải phẫu, nhìn vào trong không chớp mắt.
Mọi người chừa ra một khoảng trống trước cửa phòng. Phượng Chiếu Ngọc nói
khoác không biết ngượng cấm tiệt không cho ai bước qua cửa nửa bước, thế mà những người này thật sự nghe lời hắn.
Vương phi cắn chặt môi mỏng, tức đến bàn tay run rẩy.