Editor: Vện
Ầm ầm…
Tiếng sấm nơi chân trời rền vang đinh tai nhức óc, tia sét sáng rực rạch nát màn trời, soi rọi mặt đất.
Mấy bà đỡ chống chiếc ô giấy dầu cũ nát đội mưa băng qua kinh thành, mấy
con phố, vài ngõ hẻm, gõ vội vào cửa lớn phủ Phượng thái y ở phía Đông
phố La Hạng.
“Lão gia, đại thiếu gia, đại tiểu thư đã sinh, là
một thiên kim.” Bà đỡ đến tiền viện, bẩm báo với hai nam nhân một già
một trẻ đang đứng chờ.
Hai người nghe xong thì ngẩn người, lát
sau vẻ mặt hiện lên nét kinh hoàng, không có chút vui mừng hay hoan
nghênh một sinh mệnh mới chào đời.
Đại tiểu thư Phượng Vân Ninh
của Phượng phủ nhờ bám vào thế tử của An Quốc công mà trở thành bìnhthê
thế tử. Luật pháp đương triều không bắt buộc chỉ được cưới một bình thê, mà hôn sự của An thế tử vốn đã được định trước, đối phương cũng là tiểu thư cao quý nhà quan, nữ nhi Lộ Yên Nhiên của Lễ bộ Thượng thư.
Mà so với những tiểu thư khác trong kinh thành, Phượng Vân Ninh chẳng là
cái gì hết. Chẳng qua chỉ là huynh trưởng được làm một thái y nhỏ nhoi
trong Thái y viện, cả nhà mới dời vào kinh thành được có mấy năm. Không
biết vì sao lại được thế tử nhà An Quốc công để mắt đến, dù là gượng ép
cũng phải đàng hoàng đón nàng vào cổng lớn.
Hai nữ nhân được gả
vào phủ An Quốc công chưa bao lâu, Phượng Vân Ninh và Lộ Yên Nhiên đồng
thời có thai. Vì hai người vào cửa cùng lúc nên vẫn chưa phân vai vế.
Thế tử An Quốc công đã chấp nhận rằng ai sinh được trưởng tử thì người
đó sẽ là thế tử phu nhân danh chính ngôn thuận.
Hôm đó Lộ Yên
Nhiên cũng chuyển dạ, đáng lẽ phải sinh trước. Phượng Vân Ninh phải dùng đến dược trợ sản nhưng cuối cùng vẫn không được toại nguyện.
“Con gái, lại cố tình là con gái…” Phượng Minh Văn lẩm bẩm, nhìn sang trưởng tử đứng kế bên, “Vân Phi, trước đó thế tử phu nhân đã dặn chúng ta nuôi vài sản phụ, chắc cũng gần sinh rồi… Nếu có ai sinh con trai thì lập
tức ôm đến phủ An Quốc công giao cho phu nhân.”
Phượng Vân Phi run lên.
Tuy đã sớm biết kế hoạch này nhưng đến khi chân chính đối mặt thì lòng bỗng sợ hãi, nhưng không thể cản lại được nữa.
Chuyện này không chỉ là lừa dối thông thường, mà là muốn đánh tráo huyết mạch
của phủ An Quốc công. Nếu ngày nào đó bại lộ thì một thái y nho nhỏ mang danh tòng phạm như hắn làm sao có thể gánh được lửa giận lôi đình của
thế gia đại tộc.
“Phượng lão gia, xin chờ đã.” Một bà đỡ lên
tiếng, nhìn Phượng Vân Phi, “Phu nhân nghe nói đêm nay Phượng đại phu
nhân sinh được con trai, hai bé trai mập mạp đủ ngày đủ tháng. Ý của phu nhân là cần chi bỏ gần cầu xa, cháu ruột của mình chẳng phải sẽ tốt hơn sao. Con gái thì gửi về Phượng phủ nuôi, để khi phu nhân muốn thì còn
có thể gặp mặt, cũng yên tâm hơn.”
Phượng Vân Phi nghe vậy liền
trợn to hai mắt, ánh chớp trắng bạc ngoài cửa sổ rọi sáng mồ hôi lạnh
chảy ròng ròng trên gò má hắn.
—o0o—
Lúc này, đại phu nhân Phượng phủ – Phương thị đang ngồi trên giường, mấy bà đỡ và nha hoàn
đang bận bịu dọn dẹp phòng sinh bừa bộn.
Phương thị dựa vào thành giường, trong ngực ôm một bé trai nằm trong tã lót, mặt đượm nét dịu
dàng. Bên cạnh Phương thị còn một đứa trẻ khác, nàng đang khẽ vỗ về nó.
Đúng là một cặp song sinh nam.
Phượng Vân Phi đột ngột nhảy vào phòng, nhũ mẫu già vội kêu lên, “Phòng vẫn
chưa được dọn sạch, sao đại thiếu gia lại đến Cẩn thận va đập.”
Phượng Vân Phi khoát tay áo, ngồi xuống bên giường, nhìn Phương thị đầy phức tạp.
“Phu quân.” Màu môi Phương thị hơi tái, nụ cười càng thêm ôn hòa, “Phu quân nhìn hai con trai của chúng ta ngoan chưa này.”
Phượng Vân Phi nhìn hai đứa bé nằm trong tã, giật giật môi, cuối cùng cũng nói ra yêu cầu của Phượng Vân Ninh.
“Cái gì!” Phương thị như bị sét đánh, không dám tin nhìn Phượng Vân Phi, “Sao tiểu cô có thể… phu quân, chàng đã đồng ý chưa!”
Phượng Vân Phi bất đắc dĩ thở dài, “Dù gì muội ấy cũng là người trong lòng của thế tử An Quốc công…”
Phương thị nhìn gương mặt bất đắc dĩ của phu quân mà trái tim như rơi xuống đáy vực.
Từ khi nàng gả vào Phượng gia, tiểu cô kiêu căng tự mãn vẫn luôn xem
thường nàng là con gái của thương nhân. Phượng Vân Phi thân trưởng tử
nhưng là con thứ nên nàng ta cũng chẳng để vào mắt. Nàng bị Phượng Vân
Ninh làm khó dễ đủ đường, khi đó Phượng Vân Phi thường khuyên nàng, dù
gì người kia cũng là con gái duy nhất của Phượng gia, chuyện gì Phương
thị có thể nhịn được thì cứ nhịn.
Bây giờ người kia muốn cướp con trai của nàng, chỉ nói một câu mà muốn nàng phải dâng chính cốt nhục
của mình đến bên kia sao Huống hồ giờ còn muốn nàng làm cái chuyện động
trời như vậy, dựa vào đâu mà con trai nàng vừa mới sinh mà đã bị bắt vào cái nhà giàu kia
Phương thị còn chưa lên tiếng, nhũ mẫu già đã gào khóc, nhào đến quỳ bên chân Phượng Vân Phi.
“Đại thiếu gia, các người không thể đối xử với tiểu thư như vậy! Ban đầu,
chính ngươi đến cửa cầu thân nên tiểu thư mới gả vào Phượng phủ. Tiểu
thư chưa từng trèo cao, nhưng từ sau gả vào phủ thì luôn bị khinh bỉ,
tiểu thư có từng oán hận câu nào không Tiểu thư trên phụng dưỡng già
dưới chăm lo trẻ nhiều năm như vậy, có từng làm phật lòng Phượng phủ bao giờ chưa Năm đó, tiểu thư đem theo vô số trang sức, đình đám cỡ nào, mà một phần cho mình cũng không dùng, tất cả đều lo cho đại thiếu gia.
Toàn bộ của hồi môn của tiểu thư đều dùng lót đường mới lấy được ấn ký
của quan viên kinh thành để đại thiếu gia được chức quan trong Thái y
viện, Phượng phủ mới có chốn đặt chân nơi kinh thành. Nếu không có tiểu
thư, chỉ sợ Phượng phủ giờ còn đang mở hiệu thuốc ở thành Hoài Thiên kia kìa. Cái nhà này nếu không vào được kinh thành thì tiểu cô có tài mạo
song toàn cũng có tư cách gì mà trèo cao thế tử An Quốc công! Tiểu thư
không cần nàng báo đáp thì thôi, nàng không thể bắt ép người như vậy
được!”
Càng nghe những câu nhắc đến ơn nghĩa của Phương thị, mặt
Phượng Vân Phi càng trầm xuống, liên tục quát kêu ngừng. Nhưng nhũ mẫu
ấm ức đã lâu, liều mạng nói hết những gì tích tụ trong lòng mới chịu im, cúi đầu quỳ.
Phương thị mặt đầy nước mắt, nhẹ nhàng bảo Phượng Vân Phi, “Phu quân…”
Phượng Vân Phi không dám nhìn Phượng thị, ánh mắt rơi vào hai đứa trẻ sơ sinh
trong lòng nàng, Phương thị nói, “Phu quân, chúng không chỉ là con của
thiếp mà còn là con của chàng…”
Cả người Phượng Vân Phi chấn động, đột nhiên đứng dậy.
Có một câu nhũ mẫu nói rất đúng, hiện giờ Phượng phủ phải dựa vào hắn mới
đặt chân được ở kinh thành. Chỉ vì hắn là con thứ mà từ nhỏ đã không
được cưng chiều, từ trước đến nay chỉ biết thưa dạ, càng không dám làm
trái ý Phượng Vân Ninh. Nhưng chuyện hôm nay liên quan đến thân sinh nhi tử, nếu ngay cả vợ con mình mà còn không bảo vệ được thì hắn có còn là
nam nhi không!
“Khởi Văn, là ta hồ đồ. Vân Ninh đã sớm sắp xếp
chu toàn, thôn trang ngoài kinh thành có nuôi vài sản phụ là để chuẩn bị cho tình huống này. Bất luận thế nào cũng không thể lấy con chúng ta
đổi lấy tương lai của muội ấy.”Phương thị nghe vậy thì mừng phát khóc,
vươn tay kéo vạt áo chồng mình. Phượng Vân Phi động viên vỗ nhẹ tay
nàng. Phương thị thấy mặt hắn vẫn còn khó xử, trầm ngâm một lát rồi nói, “Bây giờ, nếu tiểu cô sai người đến ép buộc thì phu quân phải kiên
quyết từ chối. Chỉ nói là thiếp sinh con gái, ngàn vạn lần đừng nói là
song sinh nam. Nói chúng ta có tâm nhưng vô lực, không thể giúp tiểu cô
được.”
Phương thị nghĩ, chờ đến sau khi mọi chuyện ổn định thì Phượng Vân Ninh có tức giận cũng không làm gì được con nàng nữa.
Phượng Vân Phi gật đầu, “Vậy cũng được.”
—o0o—
Hậu viện phủ An Quốc công.
Chỗ ở của Lộ Yên Nhiên đèn đuốc sáng trưng, nha hoàn bà đỡ đội mưa ra vào
liên tục đưa chậu nước nóng vào phòng sinh, mọi người bên trong đều nín
thở chờ tin.
Phía bên kia của Phượng Vân Ninh thì tối lửa tắt
đèn, lặng im không tiếng động, chỉ có mùi thuốc đông y nhàn nhạt và mùi
máu tươi phiêu tán rồi tiêu tan trong màn mưa xối xả.
Phượng Vân Ninh khoác áo ngồi dựa vào đầu giường, vì mất máu mà đôi môi khô khốc tái nhợt, nàng đang chờ đợi trong bóng đêm.
Vì vị trí chính thê nên nàng phải lén lút sinh con, giờ còn phải đem đổi đứa con mang thai mười tháng.
Nàng chịu khổ nhiều như vậy, chịu ức lớn như vậy, nhất định phải giành được
vị trí thế tử phu nhân! Đôi mắt phượng sáng quắc của Phượng Vân Ninh
nhìn ra cơn mưa ngoài cửa sổ.
Người hầu về Phượng phủ báo tin bà
đỡ đã quay lại, Phượng Vân Ninh không nhịn được cho miễn lễ nghi, vội
vàng hỏi, “Thế nào rồi Nhi tử của Phương thị đâu Có ôm đến không”
Bà đỡ nói, “Phu nhân, ta đã truyền đạt ý của người, đại thiếu gia và đại
phu nhân không đồng ý, còn qua loa nói rằng nàng ta sinh con gái chứ
không phải con trai. Đại thiếu gia ra sức ngăn cản, chúng ta không còn
cách nào. Hiện giờ đại thiếu gia đã dẫn bà đỡ Thẩm đến thôn trang bên
kia nhận con, ta về đây báo cho phu nhân biết.”
Phượng Vân Ninh nghe xong, phẫn hận nện một đấm xuống giường, móng tay đỏ tươi bấu chặt vào bàn tay.
“Phương thị, Phương thị! Con tiện nhân kia, sao ngươi dám!”
Bà đỡ vội khuyên nhủ, “Xin phu nhân bớt giận, chỉ cần mong muốn của phu
nhân thành hiện thực thì sau này còn rất nhiều cơ hội xử lý ả. Nhưng
hiện tại không đáng vì ả mà tức tối.”
Phượng Vân Ninh cười lạnh, đôi mắt ngấn lệ long lên, lòng bàn tay nắm chặt không cam tâm.
Nàng biết rõ Phương thị sinh được một đôi song sinh nam, nhưng một đứa con
trai cũng không chịu ôm đến cho nàng. Trong lòng nàng càng thêm hận phu
thê Phượng Vân Phi.
Cách đó không xa truyền đến tiếng gào đau đớn xuyên cả màn mưa của Lộ Yên Nhiên, chắc còn lâu mới sinh. Không như
nàng, Phượng Vân Ninh phải uống thuốc mới có thể sinh trước, nhưng thuốc này tổn hại rất lớn đến cơ thể. Giờ con gái của nàng còn phải bị đem
đi, rời xa khỏi nàng.
Nàng chịu bao nhiêu tủi nhục này, nếu không đòi lại cho bằng được thì sao xứng đáng với bản thân và con gái nàng!
Trước hừng đông, bà đỡ Thẩm đã lén trở về nhưng không ôm theo đứa trẻ nào,
chỉ nói với Phượng Vân Ninh, “Thôn phụ kia quá điêu ngoa, ả đã sớm tính
toán đường lui, bắt chúng ta phải giao tiền và tiểu thư mới chịu giao
con cho chúng ta.”
Phượng phủ hiện giờ chỉ có Phượng Vân Phi có
chức quan nhỏ, bản thân Phượng Vân Ninh chỉ có sủng ái của An thế tử.
Trong tay không quyền không thế, nàng không dám mang đại danh phủ An
Quốc công áp chế người khác. Dù sao đi nữa, chuyện như vầy giấu còn
không kịp, sao có thể làm rùm beng lên được Lại còn bị một thôn phụ uy
hiếp.
Phượng Vân Ninh gần như cắn nát đôi môi anh đào, bên tai
truyền đến tiếng gào đau đớn đứt đoạn từ bên kia, cuối cùng nàng cắn
răng, đập tay vào mạn giường, “Lấy tiền và đứa trẻ đi đi, ôm con trai
đến cho ta, ngay lập tức! Sau khi lấy được đứa bé thì giết ngay ả ác phụ kia!”
Ầm ầm…
Lại từng tiếng sấm vang vọng từ phía chân trời, che lấp bí mật sừng sững trong hoàng thành.
—o0o—
Ở một trang viên hẻo lánh ngoài kinh thành, một thôn phụ khoác áo tơi,
trong lòng ôm một cái tã lót trốn ra từ thôn trang, vội vàng chạy lên
núi.
Nàng chỉ là một thôn phụ tầm thường trong một thôn nhỏ ngoài kinh, từ khi lấy chồng, mười năm qua đã sinh bảy người con, tất cả đều
còn sống. Nàng và phu quân đều là nông dân cần mẫn, canh tác vài mẫu đất cằn cũng có thể kiếm đủ miếng ăn, nuôi sống cả đại gia đình.
Chỉ là, từ năm ngoái mưa gió thất thường, lương thực mất mùa, cuộc sống
ngày một khó khăn. Nàng lại mang thai, ngày ngày bán mặt cho đất bán
lưng cho trời mà thu hoạch ngày càng ít, trong nhà sắp không còn gì ăn
rồi.
Ngay lúc điêu đứng thì có mấy người ăn mặc sang trọng tìm
đến, đón nàng đi dưỡng thai, còn cho nàng mười lượng bạc, sau khi nàng
sinh thì sẽ ôm đứa bé cho quý nhân rồi trả thêm năm trăm lượng nữa.
Năm trăm lượng, nông dân có làm quần quật cả đời chỉ sợ cũng không thấy
được nhiều bạc như vậy. Nàng và phu quân tính toán, cuối cùng cắn răng
đồng ý. Đưa mười lượng cho phu quân cất kỹ, nàng thì khăn gói theo những người không rõ lai lịch kia đến thôn trang này.
Bé gái trong tã lót khóc khàn cả tiếng, âm thanh yếu ớt bị tiếng mưa ầm ĩ nuốt mất.
Thôn phụ uất hận nhéo nó một cái, thở gấp mắng, “Con quỷ nhỏ đòi nợ, nếu mẹ
ngươi không nhẫn tâm vứt bỏ ngươi, còn muốn sai người giết ta thì ngươi
cũng đâu cần theo ta hứng mưa thế này. Nếu không vì ngươi đổi được mấy
trăm lượng thì ta đã liệng ngươi xuống rãnh nước cho cá ăn rồi!” Lời nói tuy tàn nhẫn nhưng nàng vẫn ôm chặt đứa bé vào lòng, chắn mưa cho nó.
—o0o—
Năm Minh Đức thứ năm, ngày hai mươi mốt, tháng bảy.
Hai bình thê của thế tử An Quốc công – An Tại Thanh sinh hạ hai con trai
trong cùng một ngày. Tháng sau, mẫu thân của trưởng tử là Phượng Vân
Ninh được nâng lên chính thất phu nhân.
Lại qua nửa năm, An Quốc
công thượng chỉ xin cáo lão, An Tại Thanh bị giáng thành An Quốc hầu. Vì An Quốc công vẫn đang tại thế nên quy cách của phủ Quốc công vẫn giữ
như cũ. An Tại Thanh bị giáng chức cũng không ảnh hưởng gì, bởi vậy
những người muốn nịnh bợ Phượng Vân Ninh đều không để mắt đến tước vị
Hầu gia, chỉ biết nàng đường đường chính chính là chủ mẫu phủ An Quốc
công.