Editor: Vện
Phủ An quốc công.
An Tại Thanh mất tước Hầu gia, trưởng tử vẫn chưa được phong Thế tử e cũng không còn khả năng nhận tước nữa.
Trừ bỏ chức quan tứ phẩm nhàn tản của hắn, toàn phủ An quốc công không còn ai có năng lực chống đỡ gia môn.
Lão quốc công sau khi biết thì tức đến sắp xỉu, nổi trận lôi đình, cuối
cùng chỉ có thể sai người gỡ tấm biển An quốc phủ ngự phong xuống, thay
bằng hai chữ An phủ tầm thường.
Nếu trong đám hậu bối có người đã được phong Thế tử thì An phủ đâu đến nỗi tuột dốc thảm hại chỉ trong
một đêm. Hoàng đế chỉ phạt một mình hắn, nếu còn địa vị Thế tử thì hậu
bối An gia vẫn còn cơ hội lấy lại tước vị.
Mà cố tình mấy hậu bối của hắn không một ai xin sắc phong Thế tử. Đều do công ơn Phượng Vân Ninh ban tặng.
An Tại Thanh căm hận nữ nhân lòng dạ ác độc kêu gió gọi mưa kia. Bây giờ
nghĩ lại, ngày xưa hắn ngu ngốc bị mê muội nên mới cưới nữ nhân đanh đá
hung dữ kia về, để nàng trở thành mầm họa cho phủ Quốc công hôm nay.
Hiện tại Đại phu nhân Lộ thị của An phủ không thèm quan tâm hắn nữa, tất cả
hy vọng đối với nam nhân vì Phượng Vân Ninh mà phụ bạc trâm anh thế nữ
đã nhạt nhòa đến tan biến. Bây giờ dưới gối nàng có hai trai một gái,
chỉ cần dạy dỗ con thành tài thì ngày sau nàng sẽ được hưởng vinh hoa
phú quý, tước vị phủ An quốc công không quan trọng. Cái chức tước khập
khiễng không vững bền kia, trông chờ để làm gì.
Một bụng lửa giận của An Tại Thanh không có chỗ phát tác, dứt khoát đến tiểu viện hẻo lánh đang nhốt Phượng Vân Ninh.
Phượng Vân Ninh bây giờ đâu còn vẻ vang như ngày xưa.
An Tại Thanh sai người cho nàng uống thuốc câm, nàng không thể nói chuyện, bị vứt vào tiểu viện tồi tàn rách nát này mà kêu trời không thấu gọi
đất không linh, bên cạnh chỉ có một nha đầu đần độn thô kệch. Hiện tại
ăn uống ngủ nghỉ đều phải do tự mình làm, y phục còn không bằng nhũ mẫu
trong phủ, dung nhan héo hắt, đâu còn vẻ rực rỡ của chính thất phu nhân
phủ An quốc công hôm nào.
“A a…”
Lúc An Tại Thanh đến tiểu viện, Phượng Vân Ninh đang nhóm lửa trong sân thấy hắn, đôi mắt đục
ngầu sáng bừng lên, kích động chạy ra đón.
Nàng vốn không tin nam nhân từng thề non hẹn biển dưới trăng này sẽ tuyệt tình với nàng như
vậy, sau khi thành thân hai người luôn luôn khắc khẩu, An Tại Thanh từng lạnh nhạt với nàng nhưng vẫn không rũ bỏ được tình xưa, rốt cuộc vẫn sẽ quay trở lại với nàng.
Cho nên nàng nhất mực chờ đợi, chờ An Tại Thanh nguôi giận, chờ hắn nhớ lại tình nồng ý đượm của bọn họ năm xưa.
Nàng biết nam nhân này là người trọng tình trọng nghĩa, nếu không, ngày
xưa hắn sẽ không vì nàng mà ruồng bỏ thê tử chân chính, đắc tội nhạc phụ Lại bộ Thượng thư.
Bây giờ, nàng cuối cùng cũng chờ được.
Phượng Vân Ninh nhìn gương mặt anh tuấn đã lâu không gặp thì mừng rỡ đến mất
cả lý trí, dĩ nhiên đâu thấy sắc mặt đen như đáy nồi của An Tại Thanh.
“Tiện phụ!” An Tại Thanh nhấc chân đạp lên ngực Phượng Vân Ninh, Phượng Vân
Ninh kêu đau không thành tiếng, thân thể gầy gò ngã xuống đất.
“Rốt cuộc năm đó ngươi cho ta ăn bùa mê thuốc lú gì mà lại cưới một yêu tinh chia rẽ gia can như ngươi về!” An Tại Thanh tiến lên túm tóc Phượng Vân Ninh, ép nàng ngẩng mặt, nghiến răng nghiến lợi chì chiết.
Phượng Vân Ninh vẻ mặt kinh hoàng, nước mắt tuôn đầy mặt, thê thảm quỳ dưới đất vái lạy cầu xin.
An Tại Thanh nghĩ đến nguyên nhân Phượng Vân Ninh bị giam vào tiểu viện
này, tâm tư xoay chuyển, nắm cằm nàng, lạnh lùng nói, “Ta ngược lại thấy kỳ quái, tại sao ngươi lại bức ép trưởng tử của Phượng Vân Phi bị nuôi
lớn như nữ tử Thế mà hắn cũng đồng ý Huynh muội các ngươi cho rằng không ai nhận ra hành tung của mình sao Ta nhớ không lầm thì đứa cháu kia của ngươi cũng xấp xỉ tuổi Thiên Vũ…”
Phượng Vân Ninh nghe vậy liền
trừng to mắt, không biết đang kinh sợ vì thân phận Phượng Chiếu Ngọc
được phơi bày hay sợ An Tại Thanh nghi ngờ năm xưa Phượng phủ cũng tham
gia vào việc tráo con.
Nàng dĩ nhiên không quan tâm sống chết của Phượng Vân Phi. Nhưng hiện giờ tình cảnh của mình quá thê thảm, nàng
muốn dựa vào địa vị của Phượng phủ tìm kiếm sự che chở, nếu Phượng Vân
Phi gặp chuyện thì sao nàng có thể nhìn thấy ánh mặt trời nữa!
An Tại Thanh nhìn biểu hiện của nàng liền biết mình đã đoán đúng.
Hắn kinh tởm hất Phượng Vân Ninh ra, lấy khăn lau tay, đứng dậy nói, “À,
thì ra từng ấy năm, đám nông thôn thấp hèn các ngươi vẫn luôn xem phủ An quốc công ta như con khỉ mà đùa giỡn. Giỏi, rất giỏi.”
Phượng Vân Ninh quỳ gối lê đến ôm chân hắn, ngửa cái mặt đẫm lệ, yết hầu rung động nhưng không phát ra được tiếng nào.
An Tại Thanh ghét bỏ nhấc chân hất nàng ra, khăn lau tay cũng ném đi, bỏ đi không quay đầu lại.
Phượng Vân Ninh đuổi theo, đại nương gác cửa đóng sập cửa, khóa từ bên ngoài.
Nàng đứng bên cửa gào khóc thật lâu, khóc đến lúc cổ họng đau rát mà vẫn không vang lên một chút âm thanh.
Phượng Vân Ninh hết cách, chỉ có thể từ từ gượng dậy, ôm ***g ngực đau đớn quay vào tiểu viện.
Chiếc khăn lụa rơi trên nền gạch tan hoang mập mờ tỏa sáng dưới ánh nắng.
Phượng Vân Ninh thẫn thờ một lát, cúi xuống nhặt khăn lên, lại ôm mặt
khóc nức nở.
Hối hận không Có lẽ là có, chỉ là không còn ai cảm thông cho nỗi ân hận này nữa rồi.
—o0o—
Nguyên Vương thế tử phi lại là nam nhân, chuyện này không thể nghi ngờ đã trở
thành đề tài gay cấn nhất để mọi người bàn tán lúc trà dư tửu hậu, giúp
đám công tử phong lưu rượu chè thâu đêm, nhưng cũng có người vì tin tức
đó mà thấp thỏm bất an.
Lô thị ngồi trong phòng, ngón tay mảnh khảnh vô thức bấu chặt khăn lụa, mắt nhìn chằm chằm đốm lửa nhảy nhót đến xuất thần.
Phượng Vân Phi cấp tốc chạy đến, cười nói, “Phu nhân tìm ta sao”
Lô thị phục hồi tinh thần, ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ cái ghế đối diện.
“Ngồi đi.”
Phượng Vân Phi vốn định ngồi kế Lô thị, lúc này đành phải nghe theo nàng ngồi cách xa ra.
“Nghe nói, trưởng nữ Phượng Chiếu Ngọc của lão gia hóa ra lại là trưởng tử” Lô thị không vong vo, vẻ mặt nghiêm túc.
Phượng Vân Phi hít vào một hơi, “Phu nhân cũng biết rồi à. Đều do ta sơ suất, để đứa trẻ kia chịu oan ức.”
“Rốt cuộc lão gia có biết chuyện này nghiêm trọng đến thế nào không!” Lô thị thấy bộ dáng không nghiêm chỉnh của hắn, nhịn không được nâng cao
giọng.
Phượng Vân Phi sửng sốt, “Nghiêm trọng Phu nhân nghe người ta nói gì vậy.” Hắn cười qua loa, “Nếu lo lắng Tạ thế tử tức giận thì
phu nhân cứ yên tâm. Tạ thế tử đã sớm tỏ rõ thái độ, y một lòng hướng về Ngọc Nhi, tuyệt đối không giận cá chém thớt.”
Lô thị cười lạnh, “Lão gia đúng là vô tâm, chuyện tốt ngươi làm ra không phải đã quên sạch rồi đấy chứ.”
Phượng Vân Phi không hiểu, “Chuyện này… nhờ phu nhân chỉ giáo.”
“Tại sao muội muội ngươi bị An quốc hầu ruồng bỏ, đừng nói là ngươi không
biết!” Lô thị lạnh lùng nói, “Lấy con trai của một nông phụ tráo đổi
huyết mạch phủ An quốc công, nên nói nàng ngu ngốc hay gan to bằng trời
đây. Chuyện của nàng đã bại lộ, lão gia là tòng phạm lại chẳng biết tự
lo cho mình, nên nói lão gia vô tâm hay ngu xuẩn đây!”
Phượng Vân Phi giật thót, mồ hôi lạnh chảy ròng.
“Phu nhân… sao phu nhân lại biết…”
“Sao ta lại biết ngươi là tòng phạm” Lô thị liếc Phượng Vân Phi một cái, lại mệt mỏi dời mắt, “Từ lúc biết thân phận của Phượng Chiếu Ngọc ta đã
nhận ra rồi. Trưởng tử của ngươi bị Phượng Vân Ninh bức ép thành nữ nhi
mà giáo dưỡng, ngươi là phụ thân mà không quan tâm không thăm hỏi.
Phượng Chiếu Ngọc sinh cùng năm với An Thiên Vũ, ngươi cho người trong
phủ Quốc công là kẻ ngốc hết hay sao mà không nhìn ra mối liên hệ trong
đó!”
Phượng Vân Phi nghe vậy liền tá hỏa, đứng lên đi qua đi lại.
“Vậy tức là… An quốc hầu… đã biết rồi sao! Làm sao bây giờ Phải làm thế nào đây”
Lô thị nhìn dáng vẻ không có chủ kiến của hắn, phiền càng thêm phiền.
“Bây giờ phủ An quốc công đã thất thế, ngươi đường đường là ngự tiền Tổng
quản Thái y tứ phẩm, sợ cái gì” Lô thị nói, “Ta chỉ muốn nhắc nhở, sau
này hầu trước mặt Hoàng đế càng phải cẩn thận hơn, tuyệt đối đừng phạm
sai lầm. Phủ An quốc công xưa không bằng nay, không đủ quyền lực để đối
đầu trực diện với Tổng quản Thái y đâu.”
Phượng Vân Phi suy nghĩ, thấy cũng có lý, mình không cần phải cuống cuồng lên.
Hắn mỉm cười, đến trước mặt Lô thị, phục tùng xoa bóp vai nàng.
“Đều nhờ phu nhân thông minh nhạy bén, vi phu thực sự không thiếu được hiền thê như phu nhân.”
Lô thị ngán ngẩm tránh né hắn, “Lão gia không cần như vậy, ta còn nhờ
Phượng phủ che chở, đương nhiên phải suy tính cho Phượng phủ. Hiện tại
có một vấn đề khó khăn, mong lão gia vì ta mà dốc hết sức chăm lo cho
Phượng phủ, thay ta giải quyết chuyện này.”
Phượng Vân Phi nghe
trong lời nàng có gì đó làm hắn khó chịu, nhưng rất nhanh lại bỏ qua,
thấy đôi mắt trong veo của Lô thị nhìn hắn, vội hỏi, “Phu nhân có chuyện gì khó xử Ta là phu quân của ngươi, dĩ nhiên nên che mưa chắn gió cho
ngươi. Phu nhân hà tất khách khí như vậy.”
“Rất tốt.” Lô thị đưa cho hắn một xấp giấy mạ vàng.
Phượng Vân Phi nghi hoặc tiếp nhận, lật xem từng trang, lại nghe Lô thị nói,
“Đây là danh sách của hồi môn Phương gia muốn đòi lại. Lão gia cũng
biết, Phượng phủ không dễ đặt chân ở kinh thành, tài sản ngươi giao cho
ta, ta đã dùng hết vào chi tiêu hằng ngày của Phượng phủ và các mối quan hệ, nay biết lấy đâu ra sáu vạn lượng bù vào của hồi môn cho nàng”
Phượng Vân Phi nghe nhắc đến Phương thị, thất thần trong nháy mắt.
Nếu năm xưa Phượng Vân Ninh không làm khó dễ thì Phương thị vẫn là thê tử
của hắn, là mối tình đầu dịu dàng nết na thời niên thiếu.
Nhưng bây giờ đã quá muộn rồi.
“Chuyện này… lúc Phương thị gả vào Phượng gia mang theo mười dặm trang sức, đổi thành ngân lượng phải đến mười vạn lượng bạc.” Phượng Vân Phi nói, “Bây giờ chỉ đòi có sáu vạn lượng…”
Những ngày tháng Phương thị ở lại Phượng gia đâu xài hết bốn vạn lượng, e là Phương thị đã dùng để lót
đường cho hắn lên kinh thành.
Có số bạc đó mới có địa vị của hắn hôm nay, mới có sinh mệnh của Chiếu Kỳ và Chiếu Ngọc.
Phượng Vân Phi luôn dốt nát ở những phương diện khác lại hiểu được tâm tư của Phương thị chỉ trong tích tắc.
Đây là muốn triệt để cắt đứt quan hệ, còn muốn để lại tài sản cho Chiếu Kỳ, chắc là sợ sau này cậu bị Lô thị hà hiếp. Cõi lòng Phượng Vân Phi cay
đắng không nguôi.“Chỉ đòi có sáu vạn” Lô thị cười lạnh thành tiếng, “Lão gia nói nghe nhẹ nhàng quá, bổng lộc một tháng của ngươi được bao nhiêu Cộng thêm tiền thưởng của quý nhân nữa thì được bao nhiêu Nếu ngươi đưa ra được sáu vạn lượng thì ta không ngại xuất tiền đưa đến Phương gia
ngay.”
Phượng Vân Phi không nhịn được nhíu mày.
“Từ lúc gả vào Phượng phủ, tất cả tài sản của Phượng phủ đều giao cho ngươi quản
lý. Nếu nói Phượng phủ không dễ đặt chân ở kinh thành, rõ ràng Phương
thị trông coi việc bếp núc bao nhiêu năm mà vẫn đâu có xài nhiều tiền
đến vậy. Lúc bàn giao cho ngươi thì của hồi môn của Phương thị vẫn còn
rất nhiều, chưa tính tài sản tích góp mấy năm của Phượng gia, cộng vào
cũng phải hơn mười mấy vạn lượng. Tại sao bây giờ chỉ có sáu vạn lượng
mà không lấy ra được”
Lô thị nghe hắn liệt kê rành mạch, sắc mặt trắng bệch.
“Chuyện gì ngươi cũng hồ đồ, vậy mà việc tiền bạc lại tính toán chi li với ta
như vậy.” Lô thị cười lạnh, “Được, nếu ngươi đã không tin ta thì hãy nhờ người khác cao minh hơn trông coi việc bếp núc đi.”
“Ta không
tin ngươi khi nào…” Phượng Vân Phi vội nói, thấy mặt Lô thị lãnh đạm
không muốn phản ứng với hắn, hắn cũng không muốn ồn ào thêm, an ủi mấy
câu, “Chuyện tiền bạc ta sẽ nghĩ cách, phu nhân đừngl o.”
Thấy Lô thị vẫn không để ý hắn, Phượng Vân Phi chỉ có thể thở dài, xoay người rời đi.
Không phải hắn không tin Lô thị, dáng vẻ Lô thị luôn giản dị, ẩm thực và sinh hoạt thường ngày cũng mộc mạc, không phô trương, nhìn không có vẻ là
người tham tài.
Nhưng hắn vẫn chưa quên, vụ mất trộm sính lễ Tạ thế tử đưa đến Phượng phủ, mọi bằng chứng đều chỉ về Lô thị…
Phượng Vân Phi không nghĩ ra, nhưng đúng là Lô thị vô cùng chu đáo với Phượng
phủ, chỉ lệch lạc chuyện tiền bạc, hắn cũng không muốn tính toán chi li.
—o0o—
Phượng Vân Phi đang sốt vó chuyện của hồi môn, chủ nợ là Phương gia cũng nóng vội không kém.
Tiêu Ngự và Tạ Cảnh Tu chọn một ngày rảnh về Vương phủ thăm Lông Xù, mới ra
đến cửa Quảng An đường đã vừa khéo chạm mặt Phương tam lão gia.
“Thế tử, Ngọc Nhi.” Phương tam lão gia mặc áo bào tay rộng, thần thái phong
lưu, đứng cạnh xe ngựa chắp tay hành lễ với hai người.
Lần nào
Tiêu Ngự gặp Tam cữu cũng bị sắc đẹp của hắn chiếu cho lóa mắt, lần này
cũng không ngoại lệ. Tiêu Ngự quay lại nhìn Tạ Cảnh Tu, thấy Tạ Cảnh Tu
hành lễ với Phương tam lão gia từ xa, mặt còn mang ý cười nhẹ nhàng.
“Không phải xưa nay ngươi mang phong cách cao lãnh à, sao lại thân thiết với Tam cữu ta quá vậy.” Tiêu Ngự lành lạnh nói.
Tạ Cảnh Tu nhìn hắn, “Cao lãnh là sao”
Tiêu Ngự hừ một tiếng, đến chỗ Phương tam lão gia.
“Tam cữu, ngọn gió nào mang ngươi đến đây vậy.” Tiêu Ngự cười nói.
Phương tam lão gia nhìn Tạ Cảnh Tu một lát, “Các ngươi đang tính về Vương phủ hả Lên xe đi, chúng ta nói chuyện trong xe.”
Tiêu Ngự, “…” Lão nhân gia khỏi phải khách sáo.
Ba người cùng lên xe ngựa của Phương tam lão gia, Lão Lục đánh xe trống theo sau.
Phương tam lão gia vẫn trước sau như một, vào thẳng vấn đề.
“Ngọc Nhi, ta dùng danh nghĩa Phương gia đòi Phượng phủ trả của hồi môn của
mẫu thân ngươi, giờ đã hơn một tháng, Lô thị và Phượng phủ qua quýt đùn
đẩy, e là nàng không muốn trả.”
Tiêu Ngự còn chưa lên tiếng, Tạ Cảnh Tu đã hỏi, “Bao nhiêu tiền”
“Sáu vạn lượng.”
“Sáu vạn lượng, cũng không phải số tiền nhỏ.”
“Ta cũng nghĩ vậy.” Phương tam lão gia rót trà cho Tạ Cảnh Tu.
Tiêu Ngự, “…Hai người các ngươi quen nhau từ khi nào vậy”
Cả hai cùng quay đầu nhìn hắn, Tạ Cảnh Tu nói, “Cũng nhờ Ngọc Nhi giới
thiệu Phương tam lão gia cho ta. Phương tam lão gia không hổ là hoàng
thương đứng đầu Đại Lương, hợp tác với Phương tam lão gia đúng là việc
đôi bên đều có lợi.”
Phương tam lão gia bật cười, quả thực diễm lệ vô song.
“Quá khen. Thế tử mới là nhân trung long phượng, Phương gia nguyện cống hiến làm trâu làm ngựa cho Thế tử.”
Hai người nhìn nhau mỉm cười, đối đáp bằng trà, hiểu ý mà không cần phải nói.
Tiêu Ngự, “…” Tại sao hắn có cảm giác đã tự đào hố chôn mình
Phương tam lão gia vẫn dứt khoát như vậy, mấy câu đã nói rõ ý định. Đơn giản
là muốn Tiêu Ngự và Tạ thế tử tạo áp lực cho Phượng phủ, bắt bọn họ mau
chóng nhả tiền ra.
Phương gia dù có tiền nhưng cũng chỉ là thương nhân, dĩ nhiên đâu đủ sức đối đầu với Phượng phủ.
Tạ Cảnh Tu đáp ứng cái rụp, còn tích cực hơn cả Tiêu Ngự. Tiêu Ngự buồn bực chống cằm ngắm cảnh.
Thật ra… tướng mạo của hắn cũng không tồi, nhưng dù sao vẫn còn quá ngây
ngô, nào có vẻ chín chắn và quyến rũ được như Phương tam lão gia.
Xe ngựa của Phương tam lão gia đưa hai người đến tận cổng Vương phủ mới cáo từ rời đi.
Tiêu Ngự lập tức hỏi Tạ Cảnh Tu, “Thế tử, Tam cữu của ta có đẹp không”
Tạ Cảnh Tu dắt Tiêu Ngự lên bậc thang trước cổng Vương phủ, nghe vậy liền
suy nghĩ, gật đầu nói, “Phương tam lão gia có thể nói là phong thái thần tiên.”
Tiêu Ngự bực bội nghiến răng. Trong lòng thật khó chịu, làm sao bây giờ!
Dục vọng độc chiếm là tật xấu của nhân loại!
Nhưng luôn luôn có người thích trông mặt mà bắt hình dong, thấy người đẹp là quên cả đường về!
Thật đáng khinh, ha ha ha.
Tiêu Ngự tự xoắn xuýt theo Tạ Cảnh Tu vào Vương phủ, đến chỗ ***g của Lông Xù.
Hai người còn chưa đến gần đã nghe tiếng trẻ con khóc kinh thiên động địa, vang đến từ hướng của Lông Xù.
Tiêu Ngự kinh ngạc nhìn Tạ Cảnh Tu, “Trong phủ Nguyên Vương có con nít hả”
Tạ Cảnh Tu không bất ngờ, gật đầu, “Nhị đệ có một nhi tử.”
“…Cháu trai lớn của ngươi” Tiêu Ngự suy nghĩ mối quan hệ của y, Tạ Cảnh Tu chỉ ung dung nắm tay Tiêu Ngự, thong thả vào tiểu viện nhốt Lông Xù.
Chỉ thấy giữa sân có một thằng nhóc tròn lẳn ngồi phịch xuống, toàn thân
dính bùn đất và canh nóng, bên cạnh là một cái chậu to đang đổ nước,
nhìn hết sức thê thảm.
Thằng bé dùng tay lau má, gương mặt nhỏ
nhắn dính toàn bùn, nó ngửa đầu gào khóc làm một đám người hầu rối rít
chạy vòng vòng dụ dỗ, làm thế nào cũng không dỗ được.
Lông Xù cách song sắt bày cái mặt hung ác trừng mắt nhe nanh, cổ phát tiếng gầm gừ uy hiếp.
“Huyền Trạm!” Tạ Cảnh Tu trầm giọng khiển trách.
Khóe môi Tiêu Ngự tính gọi Lông Xù giật liên hồi.
Thật đúng là… cái tên Huyền Trạm mà gọi một cách nghiêm túc như vậy làm hắn suýt phá ra cười.
Lông Xù nghe hiểu, lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, cái đuôi to bự lắc qua
lắc lại, cổ rên ai oán, nghiêng đầu nhìn hai chủ nhân đứng ở cửa.
Tạ Cảnh Tu chậm rãi đến trước mặt thằng bé, nhìn xuống từ trên cao.
“Tham kiến Thế tử.” Người hầu trong tiểu viện thấy y liền hoảng hốt, đồng
loạt quỳ xuống, thằng bé vừa rồi còn khóc rống dỗ thế nào cũng không nín bây giờ im bặt, mở to đôi mắt đen láy sũng nước chăm chăm nhìn nam nhân trước mặt, lại khóc nấc lên.
Tiêu Ngự thấy Tạ Cảnh Tu đi dỗ thằng bé, hắn liền đến song sắt nhìn Lông Xù, Lông Xù nghiêng đầu nhìn hắn, mặt ngu khó tả.
“…Đừng có trưng cái mặt ngu ra.” Tiêu Ngự đỡ trán.
Lông Xù gâu một tiếng, lập tức phóng tới, le lưỡi liếm Tiêu Ngự qua song
sắt, vừa liếm vừa rên ư ử, giống như biết Tiêu Ngự nói gì.
“Được
rồi được rồi, mày nghĩ mày còn nhỏ lắm hả” Tiêu Ngự liền né cái lưỡi đầy nước miếng làm Lông Xù uất ức nghẹn ngào, chân trước dựa chấn song đứng thẳng người.
Tiêu Ngự gãi móng vuốt Lông Xù, quay đầu nhìn Tạ Cảnh Tu.
Thấy Tạ Cảnh Tu khoanh tay đứng trước mặt thằng nhỏ, tầm mắt buông xuống đầy vẻ khinh thường, trầm giọng nói, “Còn quậy nữa đánh chết ngươi, ném vào ***g cho chó ăn.”
Tiêu Ngự, “…” Thế này mà là dỗ con nít sao, đây là đe dọa thằng nhỏ!
Đây là đợt bom cuối trong cơn hít cần đấy, tăng ca rồi.