Editor: Vện
“Đại lão thái gia, Tình Nhi còn mấy câu, không biết
có nên nói hay không.” Phượng Chiếu Tình đột ngột đứng dậy bước ra giữa
sảnh, nhẹ nhàng hành lễ với mọi người. Phong thái đoan trang, dáng người uyển chuyển, đúng là khí chất của một thiên kim tiểu thư, khiến người
ta muốn quên mất dáng vẻ hùng hổ lúc đối mặt trưởng tỷ vừa rồi.
So với bào muội Phượng Chiếu Điềm, Phượng Chiếu Tình hiển nhiên hợp tiêu chuẩn khuê nữ của các trưởng bối hơn.
Tuy Đại lão thái gia là quý nhân bận rộn nhưng cũng biết chút ít về chắt nữ này. Vì thường ngày Phượng Chiếu Tình rất gắn bó với các tỷ muội khác,
cũng được các chư tỷ yêu thích. Nàng là khách quen ở nhà lớn, Đại lão
thái gia từng nghe tiểu bối kể về nàng, cũng khá hài lòng tác phong làm
việc của nàng.
Bởi vậy thái độ Đại lão thái gia đối với Phượng
Chiếu Tình ôn hòa hơn nhiều, gật đầu nói, “Có chuyện gì cứ nói thẳng, ta tin ngươi biết chừng mực.”
Phượng Chiếu Tình khẽ mỉm cười, mở
lời, “Đại lão thái gia quá khen, Tình Nhi không dám nhận. Những chuyện
khác Tình Nhi không biết, nhưng chuyện hôm nay, đúng là Lục muội không
thỏa đáng.”
Phượng Chiếu Điềm vừa nghe liền cuống lên, định mở miệng liền bị Trịnh thị kéo về.
Trịnh thị biết con gái lớn làm việc có chủ kiến, nàng từng ở kinh thành mấy
năm, xưa nay đều xem Tam tiểu thư xuất thân cao quý là tấm gương, từng
lời ăn tiếng nói đều tuân thủ quy tắc. Ở thành Hoài Thiên này, không có
tiểu thư nhà nào sánh bằng Phượng Chiếu Tình.
Vừa rồi bị Phượng
Chiếu Ngọc vạch trần việc tham ô, giờ Trịnh thị đã hết cách, toàn bộ hy
vọng đều ký thác vào đứa con gái lớn thông tuệ, mong nàng có thể ém
chuyện lắng xuống, nhất định không thể cho Đại lão thái gia tra xét sổ
sách.
Nhớ khi xưa, tiểu cô ở Phượng phủ cũng xuất thân từ thành
Hoài Thiên, lúc đó Phượng phủ đâu sung túc như hiện nay, vậy mà nàng vẫn có thể bay lên làm Hầu gia phu nhân. Trịnh thị vô cùng cưng chiều hai
con gái, hy vọng các nàng càng lớn càng xuất sắc. Đặc biệt là con gái
lớn, Trịnh thị tin tưởng tương lai nàng chắc chắn sẽ vô cùng xán lạn.
Phượng Chiếu Tình tiếp tục, “Lục muội nhỏ tuổi, lại được nuông chiều thành
quen nên tính tình mới trẻ con như vậy, thường xuyên khiến mẫu thân đau
đầu. Hôm nay nàng gây phiền cho các trưởng bối, thật sự nên được dạy dỗ
lại, không thể để nàng tùy hứng như vậy nữa.” Nàng là tỷ tỷ, nói những
lời này vô cùng khí phách.
Phượng Chiếu Tình như đã nhìn ra Đại
lão thái gia muốn để các nàng chịu tiếng xấu để bảo toàn thanh danh cho
Phượng phủ và Phượng Vân Phi, dù rằng các nàng cũng chẳng phải bị oan.
Bây giờ đẩy Phượng Chiếu Điềm ra chịu trách nhiệm thì những người khác
sẽ thoát tội, cũng xem như nhanh trí. Chỉ là gặp chuyện lại đẩy muội
muội ra trước, nhân phẩm thật không ra gì.
Nghe Phượng Chiếu Tình nói vậy, bầu không khí không còn giương cung bạt kiếm như vừa rồi, Đại lão thái gia cũng thầm gật đầu.
Tuy ông có thể trừng phạt Phượng tam lão gia và Trịnh thị để cứu vãn thể
diện cho cả nhà, nhưng nếu có cách giải quyết tốt hơn thì sẽ bớt lo,
không phải sao Lý do con trẻ xích mích là tốt nhất, huống chi sổ sách ở
tiền viện đâu thể tùy tiện tra xét. Nếu tra ra được có người động tay
động chân thì phải xử phạt thế nào Nếu phải phạt, vì mấy nghìn lượng bạc mà mất đi nô bộc đời đời hầu hạ, vậy thì mất nhiều hơn được. Còn nếu
không phạt thì làm sao khiến mọi người tin phục
Không điều tra là tốt nhất.
Về chuyện Trịnh thị cay nghiệt với Phượng Chiếu Ngọc thì đóng cửa lén giải quyết là được.
Phượng Chiếu Tình lại nói, “Còn Đại tỷ quanh năm không ở gần người thân, nóng
lòng nhớ phụ thân nên mới hấp tấp tranh đoạt lễ vật Đại bá phụ gửi đến,
chuyện này là có nguyên nhân, thật đáng thương.”
Tranh đoạt Lời
này thật vi diệu. Khóe miệng Tiêu Ngự khẽ nhếch, nhìn vị tiểu thư đoan
trang tú lệ này làm cách nào vùi lấp trận sóng gió này.
“Mẫu thân vốn đã chuẩn bị người khiêng lễ vật về viện của Đại tỷ nhưng trước phải nhập vào sổ sách, ngay cả sổ cũng giao cho Đại tỷ. Đại tỷ có gấp cũng
không nên… Lục muội oán Đại tỷ không hiểu được lòng thành của mẫu thân
nên mới cãi cọ. Mọi chuyện là như vậy, kỳ thực cũng không phải chuyện gì lớn, đều do người hầu không hiểu chuyện chọc vào chư vị trưởng bối.
Không dạy kỹ người hầu là do mẫu thân quản thúc còn thiếu sót, Tình Nhi
không dám bao che, nay xin nhận lỗi với các vị thúc bá.” Nói xong thì
cúi người hành lễ.
“Điêu nô khinh chủ là chuyện thường ngày.
Phượng ngũ tiểu thư không cần phải tự trách.” Một phụ nhân trung niên
ngồi ghế hàng dưới Hồ tri huyện mở miệng, vẻ mặt hiền lành nhân hậu,
dường như rất thông cảm với câu chuyện của Phượng Chiếu Tình. Còn quay
ngoắt lại nhìn Phượng Chiếu Ngọc, vẻ mặt không hề tốt đẹp.
Phượng Chiếu Tình nói mấy câu này bảy phần thật ba phần giả, khiến người ta
không nhận ra mình nói dối. Nàng đổi trắng thay đen, đổ cho Phượng Chiếu Ngọc gây rối, vì lợi ích cá nhân mà không màng lễ giáo.
“Đại tỷ
quanh năm không ra khỏi viện tử, chuyện này cũng không có cách nào. Bởi
vì lúc trước di nương của Đại tỷ chỉ lo… không chăm sóc tốt cho Đại tỷ.
Thân thể Đại tỷ yếu đuối từ nhỏ, mấy năm trước còn mắc bệnh nặng, dọa
mẫu thân sợ hết hồn. Mời rất nhiều đại phu, ai cũng nói Đại tỷ cần tịnh
dưỡng. Nếu Đại tỷ muốn ra ngoài thì chỉ cần nói mẫu thân một tiếng. Mẫu
thân dù lo lắng nhưng chỉ cần sắp xếp ổn thỏa, hơi phiền chút nhưng
không phải là không thể.”
Phượng Chiếu Tình vừa dứt lời, phụ nhân trung niên liền hừ lạnh, mở miệng, “Một tiểu thư khuê các đương nhiên
cửa lớn không ra cổng trong không bước, cả ngày muốn ra ngoài là thế nào Còn nói không được gặp ai, vậy không biết Phượng đại tiểu thư muốn gặp
người nào”
Phụ nhân trung niên dường như hết sức hài lòng Phượng Chiếu Tình, mỗi lời phụ họa đều nhắm vào Phượng Chiếu Ngọc.
Phượng Chiếu Tình đánh tráo khái niệm, đem chuyện hắn tiết lộ bị giam lỏng bẻ
cong thành Phượng Chiếu Ngọc không muốn an phận trong nhà, đối với một
tiểu thư khuê các thì đây là tội rất nặng.
Tiêu Ngự ngẩng đầu
nhìn Đại lão thái gia. Nếu vị tộc trưởng này nghe lời Phượng Chiếu Tình, vứt hắn về tay Trịnh thị thì lần này e là thực sự nguy hiểm đến tính
mạng. Trịnh thị sẽ không kiêng kỵ thân phận Phượng Chiếu Ngọc, tiểu
thiếu niên đáng thương vốn đã bị xem là con rơi của gia tộc, những người kia đâu biết thủ đoạn của Phượng Vân Ninh. Không ai coi trọng cái mạng
nhỏ của hắn. Chỉ có Phương thị thật lòng muốn bảo vệ hắn nhưng nàng lại
không có năng lực.
Phượng Chiếu Tình lại tiếp, “Chuyện lần này,
thật sự là do mẫu thân lo Đại tỷ thấy bức bối trong lòng, Đại tỷ lại ít
giao tiếp với người ngoài nên bị điêu nô lừa gạt mới hiểu lầm tấm lòng
của mẫu thân. Bây giờ hiểu lầm được tháo gỡ, Đại tỷ nhất định sẽ không
trách mẫu thân nữa. Những nô tài gây xích mích cũng nên được giáo huấn
lại.”
“Cái gì mà giáo huấn lại, vẫn là Tình Nhi quá lương thiện.” Phụ nhân trung niên khinh thường nói, “Đối với thiên kim tiểu thư lòng
lang dạ thú chà đạp lòng tốt thì đích thật không đánh không mắng được,
nhưng chẳng lẽ bỏ qua cho đám cẩu nô tài Cũng vì mẫu thân con quá nhân
từ mới bị đám điêu nô làm phản. Nếu sớm bán quách chúng đi thì làm gì có phiền phức hôm nay.”
Phượng Chiếu Tình mỉm cười, “Đa tạ Lý phu nhân răn dạy, Tình Nhi vô cùng cảm kích.”
“Được rồi, ta sớm biết Tình Nhi là người tốt mà, đúng là phượng hoàng của
thành Hoài Thiên.” Lý phu nhân cười nhìn Trịnh thị, miệng khen Phượng
Chiếu Tình không dứt.
Tiêu Ngự nhận ra rồi, chắc Lý phu nhân coi trọng Phượng Chiếu Tình, muốn nàng là nàng dâu tương lai chứ gì
Dù cho nàng toan tính thế nào cũng không nên bỏ đá xuống giếng Phượng
Chiếu Ngọc không nơi nương tựa, Phượng Chiếu Tình và Trịnh thị chẳng
thua gì nhau. Xem ra, nàng không chỉ muốn bắt Phượng Chiếu Ngọc trở về
lòng bàn tay của Trịnh thị mà còn muốn đối phó với Bách Linh, diệt trừ
người cuối cùng thật lòng thật dạ với Phượng Chiếu Ngọc.
Mới nhỏ mà tâm địa vô cùng ác độc.
Tiêu Ngự ngẩng đầu nhìn Đại lão thái gia, thấy ông trầm ngâm không nói, như đang suy nghĩ.
Phượng Chiếu Tình đột nhiên nhìn Phượng Chiếu Kỳ đứng sau Đại lão thái gia,
mỉm cười nói, “Tiểu muội nhiều lời, vượt quá phép tắc. Không biết Đại ca nghĩ gì về chuyện này”
Thái độ của Phượng Chiếu Kỳ đối với Phượng Chiếu Tình khá là hòa nhã, gật đầu nói, “Cứ theo ý Ngũ muội.”
Bách Linh nhìn xung quanh, lòng như lửa đốt. Mẹ con Trịnh thị thì hùng hổ ép người, ngay cả thân đệ song sinh của tiểu thư cũng không lên tiếng bênh vực, trái lại còn hùa theo Phượng Chiếu Tình. Bách Linh nôn nóng đến đỏ mắt, nước mắt lưng tròng mà không dám khóc.
“Mọi việc đã quá rõ
ràng.” Phượng tam lão gia thấy không ai nói gì nữa, vội chắp tay lên
tiếng, “Xin Đại lão thái gia ra quyết định, đám tiểu bối chúng con sẽ
tuân theo.”
Phượng tam lão gia cảm thấy Phượng Chiếu Tình đã giúp họ lấy lại ưu thế, gương mặt ung dung.
Tiêu Ngự rũ mắt, khẽ lắc đầu. Thật sự không có sơ hở gì hả
Tiêu Ngự bước lên hành lễ, nói, “Nhiều lời vô ích, xin Đại lão thái gia kiểm tra sổ sách.”
Kiểm tra sổ sách.
Phượng Chiếu Tình vừa phun châu nhả ngọc nhíu mày, liếc nhìn Phượng Chiếu Ngọc.
Nàng nói nhiều như vậy mà Phượng Chiếu Ngọc chỉ đáp lại có một câu.
Mà câu này lại khiến nàng á khẩu không thể phản pháo.
Nàng tuyệt đối không muốn để người ta điều tra sổ sách theo ý Phượng Chiếu
Ngọc nhưng không thể nói được, Trịnh thị cũng không thể, nếu không chính là chột dạ.
Trịnh nghe xong bốn chữ kia, sắc mặt lập tức vặn
vẹo. Con tiểu tiện nhân này một mực muốn phơi bày chuyện nàng sợ nhất
trước mắt mọi người!
Đại lão thái gia nhíu mày, Tiêu Ngự thản nhiên nhìn lại ông.
Bị ánh mắt trong suốt nhìn thẳng vào mình, Đại lão thái gia hơi bối rối.
Vị tộc trưởng trông nom Phượng phủ mấy thập niên cũng không thể kiên trì nhìn lâu hơn, đành phải quay sang chỗ khác.
Mặc cho Phượng Chiếu Tình biện giải đủ đường, mặc cho người khác giả tạo yên bình, sự thật
đã rành rành trước mắt. Mọi người đều đã nhận ra, mười mấy năm qua
Phượng Chiếu Ngọc bị Trịnh thị hà hiếp.
Nhưng bọn họ có thể vì
lợi ích cá nhân mà trải một tấm lụa phẳng phiu đẹp đẽ bao trùm tất cả
thị phi, để chân tướng không bao giờ được thấy ánh mặt trời. Mọi người
đều biết rõ trong lòng nhưng vẫn thêu hoa trên gấm, giữ vững hình tượng
thế gia đoan chính.
Gia tộc lớn nào cũng vậy, đây là vì lợi ích và thể diện của cả gia tộc, vì công chứ không vì tư.
Mà giờ phút này, tộc trưởng Đại lão thái gia lại không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong sáng vô tư đó.
Đôi mắt đó quá sạch sẽ, cũng quá thấu triệt. Dường như chuyện gì hắn cũng
biết rõ, những người lớn vì lợi ích riêng mà chỉ hươu bảo ngựa, rồi lại
đòi hỏi ông giành lại công bằng.
Ánh mắt như vậy, ông càng không dám đối diện.
Thấy Đại lão thái gia quay chỗ khác, Tiêu Ngự hơi ngẩn ra, không nhịn được cười khẽ.
Không ngờ Đại lão thái gia quản lý một đại gia tộc phong kiến nhiều năm như
vậy mà vẫn còn sót lại tính thật thà. Vì ranh giới đạo đức nên ông mới
hổ thẹn, không dám nhìn thẳng một cô bé.
Tuy ông lão vì lời của
Phượng Chiếu Tình mà do dự, phớt lờ công lý nhưng nếu đánh giá khách
quan, ông thân là tộc trưởng, không thể hành động theo cảm tính. Suy
bụng ta ra bụng người, Tiêu Ngụ vẫn rất khâm phục ông.
Nhưng còn ranh giới đạo đức là tốt rồi, có đạo đức thì Phượng lão gia tử tất không thể khoan dung với một việc.
Tiêu Ngự nói, “Tằng tổ bá phụ, con còn một chuyện muốn nói, nhưng mà chuyện
này quan trọng, con muốn nói nhỏ với tằng tổ bá phụ.”
Dứt lời, hắn liền đi đến chỗ Đại lão thái gia.
Tam lão thái gia vội hỏi, “Ngọc Nhi, không được làm càn.”
Đại lão thái gia phất tay, nói, “Không sao, Ngọc nha đầu đến đây.”
“Ngọc nha đầu” giật giật khóe miệng, vẫn duy trì phong thái đoan trang đi tiếp.
Những trưởng bối không thể gọi hắn là “Chiếu Ngọc” đàng hoàng hả trời!
Trịnh thị sốt sắng nhìn Phượng Chiếu Ngọc, Phượng Chiếu Tình cũng bó tay nhíu mày.
Vừa rồi nàng đã giải thích vô cùng tỉ mỉ, còn được phu nhân phủ khác hưởng
ứng, tại sao Đại lão thái gia vẫn không thuận sườn núi ra quyết định
luôn Vì tiếng tăm của Phượng phủ, nàng tin Đại lão thái gia biết tốt
nhất phải làm thế nào.
Nhưng chuyện gì đang xảy ra Ông lại cho phép Phượng Chiếu Ngọc cáo trạng riêng, còn ngay trước mắt nhiều người như vậy
“Chuyện gì mà không thể nói quang minh chính đại, còn muốn thầm cáo trạng. Sợ
người ta không biết mình xấu xa chắc!” Phượng Chiếu Điềm thấy tỷ tỷ mình chiếm thế thượng phong, tâm trạng đắc ý, không nhịn được mở miệng.
Phượng Chiếu Tình vội kéo nàng về, uy hiếp trừng mắt, không cho nàng nói nữa.
Phượng Chiếu Ngọc dừng lại, quay đầu nhìn lướt qua các nàng.
Trịnh thị bị đôi mắt trong veo liếc qua, lòng chợt hốt hoảng, sợ rằng Phượng
Chiếu Ngọc bị Phượng Chiếu Điềm khích mà nói ra bí mật.