Editor: Vện
“Ánh mắt của Thế tử gia thật tinh tường.” Khóe miệng
Tiêu Ngự giật giật, không để ý y nữa, bước nhanh đến chỗ Nguyên lão
Vương gia.
“Lão tiên sinh thấy thế nào” Tiêu Ngự nhẹ giọng hỏi.
Nguyên lão Vương gia lắc đầu, cười nói, “Lão phu mạng lớn lắm, phải sống thêm mấy chục năm nữa, hiện tại không chết được đâu.”
Tiêu Ngự cũng cười, hắn rất thích tính cách lạc quan hào hiệp của Nguyên lão Vương gia. Tiêu Ngự nhìn thứ nước bài tiết trong thùng gỗ, trong suốt
như nước vo gạo, không còn nghi ngờ gì nữa, là bệnh dịch tả.
Nét
mặt già nua của Nguyên lão Vương gia cũng thấy không được tự nhiên, Tiêu Ngự cười nói, “Là đại phu thì không kiêng kỵ gì cả, lão tiên sinh không phải tạo gánh nặng tâm lý.”
Nguyên lão Vương gia cười, “Là lão phu nông cạn.”
Tạ Cảnh Tu trầm mặc đứng một bên, nhìn thiếu niên trước mặt nhanh chóng
viết đơn thuốc, đưa cho người hầu đi sắc thuốc, lại nhờ người dẫn hắn
đến trù phòng.
Nếu không phải biết trước Phượng đại tiểu thư là
nữ tử thì Tạ Cảnh Tu sẽ thật sự tin rằng người chín chắn trước mắt này
đúng là một thiếu niên.
“Ngươi có chắc chắn chữa khỏi cho lão Vương gia không” Tạ Cảnh Tu đi theo hắn.
Tiêu Ngự gật đầu, “Triệu chứng của lão tiên sinh còn chưa trở nặng, nhất định sẽ trị hết.”
Tạ Cảnh Tu không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng theo sau Tiêu Ngự.
Rất hiếm đại phu dám đảm bảo chắc chắn trị hết bệnh, ngay cả Thái y trong
Thái y viện cũng không dễ dàng nói như vậy. Thái y viện có một phong
tục, hễ cứ bệnh nặng là phải thảo luận khiến người ta lo lắng vô cùng,
nếu trị hết thì lập được công, còn trị không hết lại bảo là mệnh trời
không thể trái.
Còn một số đại phu biết chữa chết người sẽ bị trả thù nên không ai dám nói nhất định chữa khỏi bệnh, cứ nói nhát gừng để
sau này không bị chỉ trích. Nếu chữa được thì không sao, còn lỡ trị
không được có khi còn bị bắt giải lên quan phủ.
Không biết Phượng đại tiểu thư quá tự tin vào y thuật của mình hay là nghé con mới sinh không sợ cọp.
“Lão tiên sinh không sao đâu, Thế tử gia đừng lo lắng.” Tạ Cảnh Tu nghe
Phượng đại tiểu thư nói vậy, còn vô cùng tự nhiên vỗ vai y.
Cái này… là đang an ủi y sao Tạ Cảnh Tu hơi ngẩn người.
Đưa ra một lời bảo đảm trong phạm vi năng lực, không chỉ vì tự tin vào y
thuật của mình mà còn muốn động viên thân nhân người bệnh. Tiêu Ngự đã
quá quen với chuyện này.
Hắn liếc Thế tử gia vẫn rập khuôn theo
sau mình, so với lần trước cao ngạo lạnh lùng mà uy nghiêm, lúc này Tạ
Cảnh Tu lại không tỏa ra khí thế bức người nữa.
Không lẽ vì sợ
Nguyên lão Vương gia xảy ra chuyện mà ký thác mọi hy vọng vào đại phu
Tiêu Ngự chỉ có thể lý giải như vậy. Tuy thanh niên này không thể hiện
biểu cảm gì, nhưng nếu không lo lắng thì sẽ không đi theo hắn như vầy,
Tiêu Ngự mới tốt bụng an ủi y.
Hai tỳ nữ gấp rút chạy đến, hành lễ với hai người rồi đi về hướng phòng của Nguyên lão Vương gia.
Tiêu Ngự giật mình, gọi các nàng lại.
“Các ngươi tính làm gì”
Hai tỳ nữ nhìn nhau, cung kính trả lời, “Nô tỳ muốn đi dọn dẹp thùng gỗ.”
Tiêu Ngự lắc đầu, “Đừng đụng đến nó, để ta về dọn cho.” Bài tiết của bệnh
nhân bị dịch tả phải được khử trùng trước khi xử lý, nếu không rất dễ
lây nhiễm.
Hai tỳ nữ hết sức kinh ngạc, Phượng đại tiểu thư muốn
tự mình dọn dẹp thùng gỗ Hai người nhìn Tạ thế tử đứng cạnh Phượng đại
tiểu thư, lại nhìn nhau, ngầm hiểu ý.
Tiêu Ngự lại nói, “Các
ngươi không chỉ không được đến gấn mà phải tạm thời cấm không cho ai ra
vào viện tử của Nguyên lão Vương gia.” Cần nghiêm ngặt cách ly người bị
dịch tả, ngăn ngừa truyền nhiễm. Lưu dân đã được bố trí khu tạm trú nên
tạm thời không lo. Thôn trấn xung quanh và bên trong thành Hoài Thiên
mới thực sự là khu vực nguy hiểm.
Hai tỳ nữ hơi chần chừ. Phượng
đại tiểu thư đã giành mất việc hầu hạ Nguyên lão Vương gia thì thôi,
chẳng lẽ còn muốn ôm đồm hết mọi chuyện trong viện tử của Nguyên lão
Vương gia Nếu Tri phủ đại nhân biết thì sao các nàng gánh nổi.
Tiêu Ngự biết các nàng lo sợ, quay lại nhìn Tạ Cảnh Tu, “Thế tử gia, ngươi
nói gì đi, ta làm vậy là có lý do của ta, mong ngươi hiểu mà giúp sức.”
Tạ Cảnh Tu nhìn hắn, lệnh cho hai tỳ nữ, “Truyền lời của Phượng đại tiểu thư cho quản gia đi.”
Bấy giờ hai tỳ nữ mới thưa, hành lễ lui xuống.
Hơn phân nửa là Phượng đại tiểu thư muốn thể hiện với Tạ thế tử rằng mình
có đức có tài, để Tạ thế tử chú ý đến mình. Dù gì cũng là dòng dõi của
phủ Nguyên Vương, Tạ thế tử còn là nhân tài, chút mưu kế tiếp cận này
đều là thủ đoạn thường thấy ở hậu viện.
Hai tỳ nữ kia nghĩ gì,
trong lòng Tạ Cảnh Tu đều rõ hết. Thủ đoạn ở hậu viện, y là người rành
hơn ai hết, đã sớm không còn ngạc nhiên nữa.
Tiêu Ngự tiếp tục đi đến trù phòng, Tạ Cảnh Tu hơi ngập ngừng, rồi vẫn cứ theo sau hắn.
Tiêu Ngự quay lại nhìn, bất đắc dĩ nói, “Tạ thế tử không cần phải theo ta,
ta nhất định chữa khỏi cho Nguyên lão Vương gia mà. Ta còn nhiều việc
phải làm lắm, Tạ thế tử hãy về trông coi lão Vương gia đi. Người bệnh
như ông rất khó chịu, có ngươi ở đó sẽ đỡ được phần nào.”
Ý trong ý ngoài đều là chê y vướng víu.
Tạ Cảnh Tu nhếch môi, làm như không nghe thấy.
Tiêu Ngự hết cách, chỉ đành mặc kệ y. Đến lúc vào trù phòng nghi ngút khói bụi, công tử đây chịu không nổi sẽ tự đi thôi.
Hai người đi thẳng đến trù phòng trong nha môn, Lý Phương Minh và các đại phu đã chờ sẵn ở đó.
Lúc Bách Linh truyền lời của Phượng đại tiểu thư, bảo bọn họ chờ ở trù phòng, ai cũng cảm thấy hết sức hoang đường.
Không phải muốn chữa bệnh dịch tả sao Trị trong trù phòng hả Đùa cái gì thế!
Có điều bây giờ không đại phu nào dám đến gặp Nguyên lão Vương gia, trù phòng thì trù phòng, còn đỡ hơn để họ lại khu tạm trú.
Tiêu Ngự vừa bước vào, đám người nhao nhao lập tức yên tĩnh, đồng loạt nhìn hắn.
Lúc thấy rõ Phượng đại tiểu thư đang giả dạng thiếu niên, phía sau hắn còn
có Nguyên Vương thế tử, nhất thời ai cũng kinh ngạc, lại chẳng hiểu gì
cả.
Nếu bình thường, khuê tú nhà ai mà có thể móc nối quan hệ với Tạ thế tử thì lập tức sẽ thành tin tức chấn động thành Hoài Thiên rồi.
Nhưng bây giờ mạng người quan trọng hơn, ai còn đi săm soi mấy thứ lễ
nghi đồ bỏ kia nữa Huống chi Phượng đại tiểu thư khiến người ta rất khó
xem hắn như tiểu thư mà đối đãi, một thân nam trang của hắn không khiến
người ta thấy phản cảm, trái lại còn cảm giác hắn vốn nên như vậy.
Lý Phương Minh cung kính hành lễ với Tạ Cảnh Tu trước rồi mới nhìn Tiêu Ngự.
“Phượng đại tiểu thư, sao ngươi lại ăn mặc như vầy Mời ngươi đến chữa bệnh đã
là liều lĩnh lắm rồi, sao tiểu thư còn đường đột như vậy” Lý Phương Minh vẫn còn nhớ vị Thế tử gia lạnh lùng này cố ý dặn hắn không được mời
Phượng đại tiểu thư, khó đảm bảo y không có ý đồ gì với Phượng đại tiểu
thư.
Bây giờ Phượng đại tiểu thư không chỉ muốn chữa bệnh mà còn
ăn mặc như nam tử, tay áo xắn cao, mặt thì để lộ, cứ như vậy mà đi qua
đi lại trước mắt bao nhiêu đại phu. Nếu Tạ thế tử thật sự để ý đến hắn
thì sao lại không có biểu hiện gì hết vậy Tốt xấu gì cũng phải đội mũ
mạng chứ, có nam nhân nào muốn dung mạo nữ nhân của mình bị người ngoài
trông thấy đâu. Lý Phương Minh sốt sắng, liên tiếp bảo Tiêu Ngự đi thay y phục.
Tiêu Ngự không kiên nhẫn cắt lời hắn, “Lý tri phủ đừng vội, mạng người quan trọng hay mặt mũi quan trọng”
Lý Phương Minh cứng họng, mặt trầm xuống. Hắn đường đường là một Tri phủ
tứ phẩm mà bị một nha đầu xoay như chong chóng! Nhưng lại nhìn Tạ thế tử trầm mặc theo sau Tiêu Ngự, Lý Phương Minh chỉ có thể nuốt bất mãn
xuống bụng.
Phượng đại tiểu thư này cũng thật thủ đoạn, Tạ thế tử đến thành Hoài Thiên chưa lâu đã bị hớt tay trên rồi.
Tiêu Ngự không quan tâm người khác nghĩ gì, nhưng hắn cũng nhận ra Tạ Cảnh
Tu rất có giá trị sử dụng. Hắn vào trù phòng, đứng trước bàn thái rau,
tư thế như mấy vị chủ tịch trong phòng hội nghị, vỗ bàn một cái, nói với mọi người, “Tình hình lây lan có vẻ nghiêm trọng, như ta đã từng nói.
Việc chữa trị thì ta có kinh nghiệm hơn các vị một chút, bởi vậy mới mặt dày mở cuộc thảo luận ở đây, ta sẽ nói phương pháp chữa trị của mình và nghe ý kiến từ các vị đại phu. Chúng ta phải xác định được biện pháp
hiệu quả nhất rồi nhanh chóng diệt trừ bệnh dịch.”
Mở cuộc họp ở
nơi trù phòng lửa cháy bập bùng như vầy, nhìn hơi buồn cười. Không chờ
những người kia phát biểu, Tiêu Ngự vừa dứt lời đã có một quản gia chạy
vào, hoảng hốt báo với Lý Phương Minh, “Đại nhân, không ổn rồi, phu nhân phát bệnh nặng! Đại nhân mau phái đại phu qua xem đi!”
“Cái gì!” Lý Phương Minh vội đến sứt đầu mẻ trán.
Hắn còn chưa kịp hoàn hồn, lại có một nô bộc thở hồng hộc chạy vào truyền
lời, “Lão gia, trong nhà Hồ tri huyện có người phát bệnh nặng, hắn nghe
nói lão gia đã gom hết đại phu về quý phủ nên phái người đến xin mời một đại phu đi xem.”
Tin cấp báo liên tiếp như giọt nước lạnh nhỏ
vào dầu sôi, trù phòng sôi sục. Các vị đại phu miễn cưỡng giữ bình tĩnh
bây giờ không kiềm chế được nữa.
Cái gọi là phát bệnh nặng, tất cả mọi người đều đã rõ, ôn dịch đã lan tràn khắp nơi rồi.
Tấn công dồn dập làm người ta không thể thở kịp. Đây chính là chỗ đáng sợ của bệnh dịch.
“Vô dụng, vô dụng thôi.” Có mấy đại phu bạc đầu lắc đầu liên tục, “Ôn dịch
đã lan truyền, giờ chỉ còn trông vào ý trời. Ý trời đã định.”
Dịch bệnh không biết phát sinh từ đâu bạo phát mạnh mẽ trong đêm đó, nó lượn lờ khắp nơi, không do dự thu hồi những sinh mệnh tay không tấc sắt. Bủa vây khắp chốn, không còn lối thoát.
Nếu ôn dịch đã lan tràn ra ngoài thì giờ chết đã điểm, các vị thần đã nổi giận.
Đây là phán xét của trời cao, vì phàm nhân mắc sai lầm nên mới bị thượng
thiên trừng phạt. Bọn họ chỉ là những đại phu tầm thường, làm sao chống
lại ý trời đây
Kinh hoàng qua đi, mọi người chỉ còn lại chán nản. Lúc bọn họ muốn trốn từ khu tạm trú về thành thì trong thành đã không
còn an toàn nữa rồi, giống như có một tấm lưới vô hình bao vây tất cả.
Bây giờ có hoảng sợ cũng dư thừa, nhóm lão đại phu nói đúng, chỉ có thể
nghe theo mệnh trời.
“Các ngươi sai rồi, ý trời không phải như thế.”
Âm thanh thiếu niên trong trẻo đột ngột vang lên trên đầu mọi người, tiếng huyên náo và tiếng thở dài dần lắng xuống, chỉ thấy Phượng đại tiểu thư bước đến tủ bếp, cầm lọ muối và lọ đường ra, đặt mạnh xuống bàn.
“Trời có đức hiếu sinh, thượng thiên chưa bao giờ xem thường sinh mạng người
dân! Tần lão đại phu và Tần tiểu đại phu còn đang chữa trị trong khu tạm trú, ngày đêm không nghỉ! Các ngươi đã không muốn cứu viện thì thôi,
đừng ở đây dùng ý trời để bao biện cho mình!” Đôi mắt sáng ngời của Tiêu Ngự quét một lượt tất cả, mặt lộ vẻ tức giận, cao giọng nói.
“Ngươi, ngươi đừng có ở đây làm bộ làm tịch, Tần lão đại phu ở lại khu tạm trú, còn ngươi, không phải cũng quay về thành sao Ngươi có tư cách gì vung
tay múa chân với chúng ta chứ!” Triệu đại phu giận dữ.
Tiêu Ngự
lạnh lùng nói, “Ta không vung tay múa chân với các ngươi. Ta đã nghĩ
chúng ta đều là người cùng ngành, còn muốn mượn sức chư vị chống đỡ bệnh dịch, bây giờ nhìn lại, dường như ta đã sai rồi. Loại người gặp chuyện
chỉ biết than trời trách đất căn bản không làm được việc lớn, đừng nói
cùng làm đại sự.” Hắn nhìn Lý Phương Minh, “Xin Tri phủ đại nhân tập hợp tất cả người hầu trong phủ đến đây. Bệnh dịch lan tràn quá nhanh, ta
không muốn cãi cọ với đám người này nữa, hãy gọi những ai tình nguyện
đến đây. Tất cả phải nghe ta chỉ huy, làm theo yêu cầu của ta. Bất luận
thành bại thế nào, hậu quả một mình ta gánh hết!” Hắn nói xong, cầm bình nước mang theo đặt cái rầm xuống bàn làm Lý Phương Minh hết hồn.
Trình đại phu nhìn thiếu niên trước mắt, môi mấp máy muốn lên tiếng, lòng bàn tay nặng nề bấu chặt.
Đại phu nào lúc mới học cũng ảo tưởng mình có thể trở thành thần y như Hoa
Đà, thấu hiểu âm dương, định đoạt sinh tử, thành thạo tất cả các chứng
bệnh. Nhưng hiện thực thì nào được như vậy, không ai chịu nổi sức nặng
của mạng người, đối với thân nhân đang lo lắng, họ chẳng thể thốt ra một lời bảo đảm chứ đừng bảo một mình gánh hết sống chết của ngàn vạn con
người. Đây là trận đấu sinh tử chứ không phải thuận miệng nói qua loa.
Cái gì mà bất luận thành bại thì hậu quả do hắn gánh hết, thiếu niên này…
quá ngông cuồng, điên đến buồn cười, điên đến mức… khiến người ta mong
đợi.
Ông đã từng chứng kiến Phượng đại tiểu thư làm ra kỳ tích,
lần này, nếu thật sự có thể diệt trừ bệnh dịch thì tin hắn lần nữa cũng
có sao đâu Nếu thất bại… thì lời nói ngông cuồng “hậu quả một mình ta
gánh hết” thật sự khiến người ta an tâm không ít.
Nếu kết quả cuối cùng là bó tay chịu chết thì người phải xấu hổ và hoảng sợ chính là Phượng đại tiểu thư…
Trình đại phu vừa tự khinh bỉ suy nghĩ đê tiện của mình, vừa không tự chủ mà bước đến bên cạnh Phượng đại tiểu thư.
“Tại hạ, nguyện ý nghe Phượng đại tiểu thư sai phái.” Trình đại phu ấp úng hành lễ.
Tiêu Ngự cười với ông, “Trình đại phu không cần đa lễ, còn rất nhiều chỗ cần tài y thuật của ngươi.”
Trình đại phu không dám nhận. Lúc này Lý Phương Minh đã ra ngoài triệu tập
người hầu theo lệnh Tạ thế tử. Toàn bộ người hầu của nha môn Tri phủ
cộng lại cũng phải đến hai, ba trăm, muốn triệu tập hết phải tốn chút
công sức.
Tiêu Ngự đặt lọ muối và lọ đường cạnh nhau, lấy một cái cân nhỏ đong khối lượng bù nước.
Bệch dịch tả gây nôn mửa và đi ngoài liên tục khiến mất nước rất nhiều và
mất cân bằng điện giải, bởi vậy then chốt là phải kịp thời bổ sung nước
và chất điện giải.
Triệu chứng của Nguyên lão Vương gia còn nhẹ
nên chỉ cần bổ sung nước và chất điện giải, lại uống thêm thuốc Đông y
đặc trị là có thể khắc chế bệnh.
Trù phòng lại xôn xao, các đại
phu vừa bị Tiêu Ngự mắng thẳng vào mặt không dám làm càn nữa, cũng không tiện hỏi Tiêu Ngự đang làm gì, chỉ tụm năm tụm bảy thấp giọng bàn tán.
Tiêu Ngự ước tính tỉ lệ muối và đường, bỏ vào nước đun sôi để nguội, lấy thìa múc ra nếm thử, mùi vị thích hợp để bù khoáng rồi.
Hắn đổ nồi nước đã pha vào bình, cầm ra ngoài. Đi mấy bước mới phát hiện Tạ Cảnh Tu vẫn ngồi bất động như tượng Phật trên ghế chủ vị, lòng thầm
nghĩ hình như vừa rồi y đã chống lưng giúp mình, lại nhìn gương mặt lạnh nhạt không cảm xúc kia, Tiêu Ngự thấy chắc hắn tự mình đa tình thôi.
Hắn nhoẻn cười, báo với Tạ Cảnh Tu, “Đi thôi, về chữa bệnh cho lão tiên sinh.”
Tạ Cảnh Tu nhìn hắn, im lặng đứng lên đến trước mặt hắn, vén màn đi ra, Tiêu Ngự cũng bước theo.
Chờ hai người đi xa, các đại phu trong trù phòng lại bắt đầu nhốn nháo.
“Dung dịch muối và đường có thể chữa bệnh dịch tả hả Đây là phương pháp của môn phái nào vậy”
“Chắc là nha đầu này làm bậy rồi”
“Phượng đại tiểu thư có bao giờ làm bậy đâu, không phải lần nào cũng cứu được sao!”
“…”
Tiêu Ngự đương nhiên không biết những người kia nghị luận cái gì sau lưng
mình, cùng Tạ Cảnh Tu về phòng của Nguyên lão Vương gia.
Hắn đặt
bình nước vào tay Nguyên lão Vương gia, cười nói, “Lão tiên sinh cố gắng uống hết bình nước này đi, không được chừa lại, chẳng mấy chốc sẽ hết
bệnh.”
Nguyên lão Vương gia nhìn Phượng đại tiểu thư đứng bên
giường mỉm cười dịu dàng và tôn nhi của mình sau lưng hắn, quả là một
đôi trai tài gái sắc, hết sức xứng đôi. Chỉ là Phượng đại tiểu thư ăn
mặc kỳ cục quá.
Ông nếm một ngụm, không nhịn được bật cười, “Nha
đầu, ngươi tự thân vào trù phòng pha nước đường cho lão phu đó hả Tay
nghề cần luyện tập nhiều hơn đấy.”
Tiêu Ngự cũng cười, “Lão tiên sinh gắng chịu đựng đi, chờ khỏe rồi ta sẽ nấu cho ngươi một đại tiệc thịnh soạn để bồi bổ.”
Đang nói chuyện, ngoài sân có ai hô hoán, nói là Lý tri phủ đã triệu tập đủ
người rồi. Tiêu Ngự cáo từ Nguyên lão Vương gia, Nguyên lão Vương gia
nói Tạ Cảnh Tu, “Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh đi cùng Phượng đại
tiểu thư đi.”
Tạ Cảnh Tu, “…” Tuy nhíu mày nhưng vẫn lặng lẽ đi theo.
Đến trù phòng, chỉ thấy trước sân đầy ắp người, mặt ai cũng lộ vẻ hoang mang.
Trong trù phòng chỉ chứa được mười mấy người quản sự và quản gia và các đại
phu, may mà nha môn Tri phủ quá rộng, nếu không sẽ không đủ chỗ cho họ.
Tiêu Ngự bước lên vị trí cao nhất, Lý Phương Minh thấy Thế tử gia lẽo đẽo
theo sau Phượng đại tiểu thư như cái đuôi nhỏ, càng ngày càng xác định
Thế tử gia có tình ý với hắn, càng không dám thất lễ với Tiêu Ngự, mau
chóng chấn chỉnh trật tự, bảo mọi người yên lặng.
Tiêu Ngự không
nói lời thừa, vào thẳng vấn đề, “Ta tin là Tri phủ đại nhân đã nói rõ
với chư vị về tình hình dịch bệnh. Tuy dịch bệnh diễn biến quá nhanh
nhưng may là được phát hiện sớm, chỉ cần xử lý kịp thời sẽ không khuếch
tán quy mô lớn. Bây giờ có rất nhiều việc cần chư vị chung tay góp sức.
Đầu tiên là phải cách ly người bệnh, ngăn chặn lây nhiễm.”
Hắn
vừa dứt lời, các đại phu lập tức xuýt xoa. Nói đi nới lại là vẫn muốn xa lánh người bệnh. Tình hình trước đó cũng vậy mà, dồn tất cả bệnh nhân
vào một chỗ, cho ăn cơm uống thuốc, có vượt qua được hay không phải
trông vào số mạng có lớn không. Phượng đại tiểu thư dùng lời ngay lẽ
phải khiển trách họ một trận, còn tưởng tốt đẹp lắm.
Tiêu Ngự làm như không nghe thấy dị nghị, nói tiếp, “Toàn bộ vật dụng của bệnh nhân
không được đem ra ngoài khu cách ly, chất bài tiết càng phải được khử
trùng. Những ai muốn vào khu cách ly chăm sóc và chữa trị đều phải chuẩn bị công tác phòng hộ cẩn thận, mặc y phục riêng, bịt kín mũi và miệng,
sau khi tiếp xúc với bệnh nhân phải rửa tay đúng quy trình, chốc nữa ta
sẽ chỉ mọi người. Lúc ra khỏi khu cách ly phải thay y phục ngay, thu tất cả mớ y phục đó đi thiêu hủy, không được sử dụng lại. Người chăm sóc
bắt buộc phải giữ an toàn cho bản thân rồi mới tính đến chuyện chăm nom
người bệnh.”
Chẳng trách hắn lại mặc thứ trang phục nam kỳ cục
như vậy, thì ra đã đổi y phục sau khi rời khỏi khu tạm trú. Tạ Cảnh Tu
đứng sau Tiêu Ngự một bước, mắt khẽ liếc qua đánh giá hắn rồi thu về rất nhanh.
Những lời này làm những người hầu bị triệu tập an tâm
không ít. Bọn họ đều bán mình hầu hạ cho Lý gia, nếu Lý tri phủ muốn đẩy bọn họ ra thí mạng để lập công thì họ cũng không thể phản kháng. Nhưng
ít ra thiếu niên địa vị dường như rất cao này còn nghĩ cho họ, nói họ
trước hết phải đảm bảo an toàn cho bản thân mình.
Có đại phu lên tiếng, “Phượng đại tiểu thư nói phải cách ly, nhưng phải làm sao mới cách ly được người trong thành”
Lại có người nói, “Lúc trước bên ngoài chỉ là vùng hoang vu, bây giờ có khu tạm trú cho lưu dân cũng tiện, đẩy hết người bệnh vào đó là được rồi.”
“Tuyệt đối không được.” Tiêu Ngự nghiêm khắc nói, “Không thể để bệnh nhân cảm
thấy mình bị vứt bỏ, nếu không họ sẽ không phối hợp. Phải để bệnh nhân
chủ động ra khỏi nhà mà vào khu cách ly để được trị liệu, tuy có sẵn khu tạm trú nhưng sẽ khiến bệnh nhân nảy sinh tâm lý chống đối.”
“Cái gì cũng không được, Phượng đại tiểu thư muốn phải làm gì bây giờ! Rốt
cuộc phải cách ly ở đâu.” Có người cười châm chọc, lớn tiếng nói.
Tiêu Ngự quét mắt nhìn đám đông, tìm bóng dáng Bách Linh.
Bách Linh gật đầu với hắn, bước ra nói, “Nếu tiểu thư nhà ta nói phải cách
ly người bệnh để trị liệu, tất đã chuẩn bị nơi chốn sẵn rồi. Ở ngoại
thành có một thôn trang của Phượng gia, tiểu thư đã sắp xếp làm khu cách ly.”
Thôn trang của Phượng gia Phượng đại tiểu thư lấy thôn
trang của chính nhà mình làm khu cách ly Đám người còn muốn chế giễu hai mặt nhìn nhau, đồng loạt câm nín.
Tiêu Ngự cũng hơi yên tâm. Hắn biết Phượng gia sẽ không chủ động lấy thôn trang của mình làm khu cách
ly, nên hắn mới để Bách Linh đi tìm Chu Chiêu, nhờ gã dùng danh nghĩa
của Phượng đại tiểu thư uy hiếp trang chủ. E là trang chủ sẽ đi cáo
trạng với Tam lão phu nhân, nhưng đó là chuyện sau này, để sau này rồi
tính.
“Đó chỉ là bước thứ nhất, bước thứ hai là trị liệu. Bệnh
dịch tả do vi trùng dịch tả gây ra, nó là vi sinh vật làm nhiễm trùng
đường ruột, khiến các chỉ số sinh hóa trong cơ thể mất cân bằng, biểu
hiện đó là nôn mửa và tiêu chảy. Thổ tả cấp tính khiến cơ thể mất rất
nhiều nước và các chất duy trì cân bằng, đến một lúc nhất định sẽ khiến
người bệnh tử vong. Bởi vậy, muốn khắc chế bệnh dịch này, phải bổ sung
thật nhiều nước và chất điện giải… không hiểu cũng không sao, tức là
phải lấy một số lượng nhất định muối và đường pha vào nước, ta sẽ chỉ
mọi người cách pha chế dung dịch. Phải cho tất cả bệnh nhân uống dung
dịch bù khoáng để bổ sung những chất đã mất. Lại dựa vào phương thuốc
của Tần lão đại phu để trị tận gốc, phần lớn bệnh nhân chắc chắn sẽ hồi
phục.”
“Ngoài ra, muốn ngăn chặn dịch bệnh lây lan, phải nhắc nhở bách tính toàn thành chú ý. Không được uống nước lã, thức ăn phải nấu
thật chín, giữ vệ sinh tay chân, nếu phát hiện có người mắc bệnh phải
thông báo với nha môn ngay để hộ tống họ từ nhà đến khu cách ly. Ta sẽ
viết ra giấy những điều cần lưu ý, nhờ Tri phủ đại nhân thông báo với
bách tính toàn thành.”
Mọi người đều tập trung lắng nghe, Tiêu
Ngự thở ra một hơi, nói tiếp, “Còn một chuyện nữa, vì vi trùng dịch tả
vẫn tồn tại trong bài tiết của người bệnh nên tất cả bài tiết phải được
khử trùng nghiêm ngặt, không được vứt hay đổ tùy tiện. Tro than có thể
khử trùng. Vậy nên ta cần một nhóm người đi thu nhặt tro than, đổ vào
đống bài tiết của người bệnh, trộn khoảng một canh giờ rồi mới được đem
đi xử lý. Chút nữa ta sẽ làm mẫu cho mọi người xem, xin mọi người chú ý
học theo.”
Tiêu Ngự giảng giải xong, liền nhờ Lý Phương Minh cho
người đi thực hiện từng yêu cầu của mình. Thu nhặt tro than, chuẩn bị y
phục phòng hộ và khăn che mặt, pha chế dung dịch, nhiệt tình của mọi
người bị Tiêu Ngự khơi dậy, khung cảnh hừng hực khí thế.
Chờ đến lúc Phượng đại tiểu thư đích thân làm mẫu cách xử lý bài tiết, mọi người mới biết Phượng đại tiểu thư không nói đùa.
Tiêu Ngự xắn tay áo, cầm cái muôi nửa quả bầu hồ lô chứa tro than đổ vào
thùng gỗ đựng vật bài tiết, giải thích, “Nửa thùng bài tiết thì dùng nửa muôi tro than, đổ vào rồi khuấy.” Hắn cầm cái chày gỗ nhúng vào khuấy
đảo, thứ mùi tanh tưởi lập tức bốc lên, hun cho nhóm người được phân
công “học tập” choáng váng.
Bình thường người hầu dọn thùng gỗ
chỉ cọ rửa thật nhanh cho xong, giờ mới thấy mình hiểu biết nông cạn. Ai mà ngờ một thiên kim khuê các như Phượng đại tiểu thư lại không hề do
dự đi làm cái việc thấp hèn bẩn thỉu này.