Editor: Vện
Tiêu Ngự nghĩ ngợi, nhích đến vỗ vai phu xe, phu xe quay lại, chỉ là một nam tử trung niên bình thường.
Đây là người Tạ Cảnh Tu đã dặn hắn phải mang theo, Tiêu Ngự tin tưởng y.
Tiêu Ngự nhìn tình hình bên ngoài, thấp giọng nói, “Phu xe đại ca, có phải
đã xảy ra chuyện gì không Ta thấy tình huống không bình thường.”
Phu xe ngạc nhiên nhìn hắn, cũng xem xét thị vệ bốn phía.
“Giờ thì không biết.”
“Không biết” Tiêu Ngự nghi hoặc. Sao lại không biết
Phu xe ngập ngừng, không biết phải giải thích thế nào.
“Thế tử đã có dự tính, chúng ta cứ yên lặng quan sát.” Phu xe nhìn hắn, “Thế tử giao nhiệm vụ cho ta bảo vệ Phượng đại tiểu thư, những thứ khác mặc
kệ.”
Quả nhiên là vậy, Tạ Cảnh Tu phái người đến bảo vệ hắn vì sớm biết sẽ xảy ra chuyện.
Đẳng cấp cỡ Trịnh thị làm sao sánh được với kẻ thù của phủ Nguyên Vương. Tiêu Ngự ngồi vào xe, hạ màn xuống.
—o0o—
Trong màn sương đày dặc, chỉ huy đội thị vệ Hồ Cẩn hốt hoảng quất ngựa đuổi
theo Tạ Cảnh Tu, “Thế tử, không ổn. Không thấy xe ngựa của Phượng đại
tiểu thư.”
Tạ Cảnh Tu dừng lại, “Không thấy”
“Đúng vậy!” Hồ Cẩn chán nản tự trách, “Sương mù quá dày, ta đã sai người dò xét cẩn thận, không ngờ vẫn bị lợi dụng sơ hở.”
Nhị Cửu nhìn Tạ Cảnh Tu, nghi hoặc, “Tại sao lại cướp xe của Phượng đại
tiểu thư! Phượng đại tiểu thư có biết gì đâu. Chẳng lẽ muốn dùng Phượng
đại tiểu thư uy hiếp Thế tử!”
Thế tử nhà mình chưa bao giờ lay
động tâm tư với bất kỳ nữ nhân nào, càng không vì tình riêng mà chậm trễ chính sự. Nhưng việc liên quan đến Phượng đại tiểu thư, Nhị Cửu không
biết Thế tử sẽ giải quyết thế nào.
Nếu vì vậy mà bị gây khó dễ
thì công lao của những người theo Nguyên lão Vương gia vào sinh ra tử
đến An Huy tìm chứng cứ sẽ đổ sông đổ bể.
Tạ Cảnh Tu không phản ứng với Nhị Cửu, mắt vẫn nhìn Hồ Cẩn.
“Hồ chỉ huy nói xem nên ứng phó thế nào”
Hồ Cẩn là thủ hạ của Nguyên Vương Tạ Phục, lần này Tạ Phục đã đến tìm y, để y dẫn Hồ Cẩn tiếp ứng Nguyên lão Vương gia.
Hồ Cẩn đã hầu hạ trong phủ Nguyên Vương hơn hai mươi năm, rất được Tạ Phục tín nhiệm.
Tạ Cảnh Tu không trái ý Tạ Phục, giao toàn quyền chỉ huy đội thị vệ cho Hồ Cẩn, một trăm người này là do Hồ Cẩn chọn ra từ những thị vệ giỏi nhất.
Tạ Cảnh Tu đã nghi người thì không dùng người, từ đầu đến cuối chẳng tra xét tiếng nào.
Hồ Cẩn trầm ngâm một lát, nói, “Nhiệm vụ của thuộc hạ là bảo vệ Thế tử và
lão Vương gia, nên thuộc hạ có thể phân hai tiểu đội đi tìm Phượng đại
tiểu thư, nhưng đại đội nhất định phải ở lại bên cạnh Thế tử và lão
Vương gia. Thuộc hạ nghĩ đám tử tặc này bắt Phượng đại tiểu thư nhân lúc sương mù dày đặc vì muốn chúng ta phân tán binh lực. Chúng ta không thể bị lừa.”
Tạ Cảnh Tu vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt, gật đầu với Hồ Cẩn.
“Vậy cứ làm theo lời Hồ chỉ huy.”
Hồ Cẩn đáp, đích thân đi phân công, chỉ là trong lòng hơi nghi ngờ. Không
phải nói Thế tử động lòng với Phượng đại tiểu thư sao Dáng vẻ này nào có như yêu thích gì đâu
Hồ Cẩn nhanh chóng chọn ra tiểu đội hai mươi người, trở lại phục lệnh Tạ Cảnh Tu.
Y nhìn Nhị Cửu, suy nghĩ một chút, nói, “Nhị Cửu và Lão Thất võ công cao
cường, để hai người bọn hắn dẫn đội đi tìm Phượng đại tiểu thư. Phượng
đại tiểu thư cũng chẳng lạ gì họ, sẽ không hoảng sợ.”
Nhị Cửu
đương nhiên không muốn rời khỏi Tạ Cảnh Tu, hắn là cận vệ của Tạ Cảnh
Tu, Phượng đại tiểu thư làm sao vượt qua Tạ Cảnh Tu được.
Tạ Cảnh Tu lại nói, “Ngươi và Lão Thất nghe lệnh của Hồ chỉ huy.”
Nhị Cửu và Lão Thất không còn cách nào, chỉ có thể dẫn hai tiểu đội tiến vào sương mù, chia ra tìm người.
Hồ Cẩn nói với Tạ Cảnh Tu, “Thế tử, chúng ta chờ ở đây đi.”
Đại đội nhân mã dừng lại, trừ tiếng phì phò của ngựa thì cả đoàn hoàn toàn yên lặng.
Hồ Cẩn xuống ngựa, đứng kế Tạ Cảnh Tu, cảnh giác nhìn xung quanh.
Tạ Cảnh Tu nhìn vào màn sương mờ ảo, ánh mắt sáng rực như có thể nhìn xuyên thấu tầng tầng ngăn trở.
“Tất cả chuẩn bị sẵn sàng đi.” Tạ Cảnh Tu rũ mắt, chậm rãi kéo bao tay da
xuống, tao nhã tựa thần linh không vương khói bụi trần gian, khiến người ta vô thức thần phục.
Hồ Cẩn hơi ngớ ra, “Ý của Thế tử là…”
Tạ Cảnh Tu khẽ thở dài, “Có thể động thủ rồi.”
Mặt Hồ Cẩn bỗng nhiên trắng bệch.
—o0o—
Tiêu Ngự đột ngột mở mắt, ánh mắt trầm tĩnh mà thanh minh.
Hắn dặn Bách Linh chăm sóc Phương thị, mình thì chui ra ngoài, ngồi kế phu xe.
Phu xe cao to nhìn người nhỏ nhắn bên cạnh, Tiêu Ngự lại chỉ nhìn thị vệ bốn hướng, không lên tiếng.
Phu xe không hiểu gì, “Phượng đại tiểu thư”
Tiêu Ngự nhìn hắn, dí sát vào hỏi nhỏ, “Chúng ta đã chờ ở đây bao lâu rồi
Nửa canh giờ Một canh giờ Có thể lớn chuyện rồi, tìm chỗ hạ trại gì mà
lâu như vậy.”
Phu xe gật đầu. Hắn đương nhiên hiểu được, nhưng
nhiệm vụ của hắn là bảo vệ Phượng đại tiểu thư, những chuyện khác chỉ là mây bay.
Tiêu Ngự không thể chỉ lo cho bản thân.
Hắn đoán Tạ Cảnh Tu chuyến này không chỉ đến đón Nguyên lão Vương gia mà còn
chuyện khác muốn làm. Sự có mặt của hắn nhất định đã làm rối kế hoạch,
Tiêu Ngự lo Tạ Cảnh Tu sẽ vì vậy mà thất thế.
“Mấy thị vệ kia có tin được không” Tiêu Ngự chỉ đoàn thị vệ bao quanh xe.
Tư thế của họ có thể là bảo vệ, cũng có thể là canh giữ.
“Phượng đại tiểu thư, thuộc hạ… thực sự không biết, Thế tử chỉ lệnh cho ta bảo
vệ ngươi an toàn, những chuyện khác ta không thể hỏi.” Phu xe khó xử
nói.
Tiêu Ngự bất đắc dĩ, hình như Tạ thế tử mang tư tưởng đại gia trưởng quá nặng… Y tự tin bao nhiêu vào năng lực của mình
Phu xe nói, “Thế tử dự liệu có rất nhiều bất trắc, nên cần tùy cơ ứng biến. Xin Phượng đại tiểu thư yên tâm, ta có thể bảo đảm chiếc xe này an
toàn.”
Không phải cố gắng hết sức, mà là có thể.
Thuộc hạ của Tạ thế tử cũng tự tin giống hệt y…
Nhưng rất nhiều bất trắc là sao Không lẽ Tạ Cảnh Tu cũng không biết trong số
các thuộc hạ mang theo ai đáng tin, ai không thể tin
Tiêu Ngự thấy có thể lắm, nếu không phải thì y sẽ không phái người đến bảo vệ riêng mình hắn, cũng không báo tin tức gì hết.
Đội ngũ như vậy mà dám dẫn ra ngoài, còn đến cả trăm người, đúng là liều lĩnh.
—o0o—
Ở nơi khác, Hồ Cẩn nhếch khóe môi, miễn cưỡng cười.
“Thuộc hạ không biết ý Thế tử là gì Xin Thế tử nói rõ ràng.”
Tạ Cảnh Tu khẽ cười, đôi mắt nâu nhạt nhìn gã. Cách lớp sương mù mờ mà cặp mắt kia vẫn lấp lóe thấu triệt.
Y đã biết rồi, chắc chắn trời vừa sáng y đã nhận ra. Tay cầm đao của Hồ
Cẩn toát mồ hôi. Tiểu chủ nhân trầm mặc ít lời này đã biết hết tất cả
nhưng vẫn diễn kịch với gã.
“Hồ chỉ huy là người thân tín của phụ thân, theo phụ thân cũng đã lâu. Công danh lợi lộc, vinh hoa phú quý gì cũng không thiếu. Ta muốn hỏi Hồ chỉ huy một câu, tại sao” Tạ Cảnh Tu
nhíu mày, cứ như thật sự không biết.
Trong đôi mắt trong suốt ấy
không có thù hận, không có căm ghét, dường như không hề lưu tâm Hồ Cẩn
phản bội, cũng không thể ghi vào lòng y dấu vết gì.
Hồ Cẩn nhìn
bốn phía, cả trăm thị vệ sẵn sàng nghênh địch đều là tâm phúc của gã. Tạ Cảnh Tu đơn thân độc mã, y đã lọt vào vòng vây, có mọc cánh cũng khó
thoát.
Gã lợi dụng Phượng đại tiểu thư, dễ dàng đuổi đi những hộ
vệ trung thành của Tạ Cảnh Tu. Chừa lại đều là người của gã, ngoại trừ
Nguyên lão Vương gia trên xe ngựa và Lão Cửu.
Gã phụng lệnh
Nguyên Vương Tạ Phục mà đến, Tạ Cảnh Tu không có lý do chối từ. Dọc
đường đến thành Hoài Thiên, gã đều tìm cơ hội diệt trừ Tạ Cảnh Tu nhưng
vẫn không được. Mấy lần liều mạng ra tay, nhưng người phái đi như giọt
nước mưa rơi xuống biển, biến mất không tung tích.
Vậy mà Tạ Cảnh Tu vẫn như không phát hiện, vẫn tín nhiệm gã.
Vốn tưởng lên đường về kinh thành thì hy vọng càng thêm xa vời, Hồ Cẩn đã
tính từ bỏ, lại không ngờ Phượng đại tiểu thư trở thành biến số lớn
nhất.
Thế tử phủ Nguyên Vương xưa nay lạnh nhạt lại đi động lòng
với một đứa nhà quê thô tục bất tài, không tuân lễ giáo. Hồ Cẩn từng
chứng kiến đám khuê tú kinh thành điên cuồng vì Tạ Cảnh Tu, giờ thấy
cảnh này không khỏi buồn cười. Nhưng, đây là cơ hội tốt nhất của gã.
Tạ Cảnh Tu vô tâm lạnh lùng, vậy nên rất khó đả động y. Nhưng một khi nam nhân đã động lòng thì sẽ để lộ sơ hở.
Hồ Cẩn cẩn thận quan sát mấy ngày, cuối cùng cũng đợi được hôm nay sương buông dày đặc, bắt đầu xuống tay.
Kế hoạch ban đầu rất thuận lợi, tiếp theo gã chỉ cần đánh thuốc mê Nguyên
lão Vương gia là có thể bịt kín chuyện mình gài bẫy Tạ Cảnh Tu.
Lại không ngờ tất cả đã bị vạch trần.
Hồ Cẩn từ từ lui về phía sau, vài thị vệ mặt không đổi sắc tiến lên, như ra uy đứng bên Hồ Cẩn.
Tạ Cảnh Tu không cử động, chỉ nhìn gã lùi ra sau các thị vệ.
“Hồ chỉ huy, ngươi già rồi.” Tạ Cảnh Tu thất vọng lắc đầu, “Ngươi bắt đầu sợ chết.”
Mặt Hồ Cẩn vặn vẹo, cười dữ tợn, “Thế tử gia, có trách thì nên trách ngươi
quá thông minh. Tại sao ngươi không ngốc một chút, hồ đồ một chút đi Vậy sẽ không trở thành tảng đã ngáng đường người khác, buộc người ta phải
ra tay diệt trừ.”
Nét cười trên mặt Tạ Cảnh Tu tắt dần, Nguyên
lão Vương gia đột ngột bước xuống xe, không để Lão Cửu dìu, chỉ Hồ Cẩn
giận dữ nói, “Hồ Cẩn, thì ra ngươi chính là kẻ phản bội Vương phủ.”
Hồ Cẩn nói, “Kẻ phản bội Vương phủ sao Không không, tại sao ta lại là kẻ
phản bội Vương phủ được. Ta vĩnh viễn trung thành với Nguyên Vương!”
“Là Tạ Phục phái ngươi đến à! Tạ Phục sai ngươi đối phó với Thế tử và lão già này sao!” Nguyên lão Vương gia tái mặt.
Hồ Cẩn lắc đầu cười.
Tạ Cảnh Tu vỗ vai Nguyên lão Vương gia như để động viên. Tâm tư của Tạ
Phục đặt hết vào nữ nhân, ai mà không biết cái danh đệ nhất tình thánh
kinh thành, hắn không có hơi sức, cũng không đủ lạnh lùng để hạ lệnh
giết người.
Hậu viện của Tạ Phục bê tha, chỉ có bản thân hắn chìm đắm không thể tự chủ. Tạ Cảnh Tu mới ba tuổi đã lĩnh hội thứ bề ngoài
yên ổn che lấp hung tàn độc ác.
“Thuộc hạ nào dám bất kính với
Nguyên lão Vương gia. Thuộc hạ dự định để Nguyên lão Vương gia ngủ một
giấc thôi. Có trách thì hẵng trách Thế tử gia nhìn thấu kế hoạch của ta. Bây giờ lão Vương gia không ngủ như dự liệu, ta cũng không còn cách
nào.” Ánh mắt Hồ Cẩn nghiêm túc lên, vung tay, “Hành động!”
Một mũi tên đột ngột xé rách màn sương, nhắm thẳng vào tim Tạ Cảnh Tu.
—o0o—
Tiêu Ngự bỗng dưng thấy tim đập mạnh một cái, nắm chặt vạt áo, cứng ngắc đứng thẳng lên.
Phương thị hoảng hồn, thân thiết hỏi, “Ngọc Nhi, con sao vậy”
Tiêu Ngự lắc đầu, vội vã vén màn gọi phu xe.
Phu xe hỏi, “Phượng đại tiểu thư muốn phân phó gì”
Lông mày Tiêu Ngự nhíu chặt, nhìn bốn phía. Sắc trời đã tối, không lọt một
tia sáng, giữa màn sương mù, bóng tối càng thêm nặng nề.
Bốn hướng lặng ngắt như tờ.
Ngoài lề:
1. Hôm qua là ngày xui xẻo nhất từ đầu năm đến giờ, sáng tôi dậy trễ,
phóng đến công ty mà chưa kịp cạo râu. Trưởng phòng tôi có quy định,
thấy đứa nào lún phún râu sẽ mời vào uống trà, được trưởng phòng đích
thân cạo râu, bonus luôn lông mày. Tôi chạy xuống phòng kế toán mượn dao gọt xoài của mấy chị, tôi đã lén vào toilet cạo, vừa xong, quay qua
thấy trưởng phòng tôi đứng ngay cửa, tay cầm điện thoại. May mà vừa cạo
xong, tôi tưởng thoát nạn rồi, đến giờ giải lao, vừa xuống sảnh tôi đã
gặp bức hình mình đang cầm dao đưa lên cổ dán ngay cái bảng nhân viên
của tháng một cách trang trọng không khác gì hình thờ, và trước tấm bảng đang đặt một bàn thức ăn cúng cô hồn…
Đến giờ tan tầm thì nó mưa như hút hết nước sông Bạch Đằng xối xuống đầu, được nửa đường thì xe
tắt máy, tôi chỉ biết câm lặng đẩy xe trong khi những người khác chạy
như ca-nô…
Về nhà lại phát hiện quên mua gạo, cơm không có đã
đành, 2 cái áo vest phơi hồi sáng tôi nghĩ chắc bị mưa dội ướt rồi,
nhưng không, hai đứa nó đã cuốn theo chiều gió, bay đâu mất mẹ luôn, mai chắc tôi mặc áo đầm đi làm…
Và quan trọng nhất, t7 và cn tôi tăng ca, nên hai ngày sau không có chương mới nhé.
2. Trong lúc đau thương, tự nhiên tôi nghĩ từ lúc tạo wp, tôi toàn edit
theo kiểu cho tôi xem, các bạn có thấy tôi edit thảm họa lắm không Không giấu gì, lớp 11 tôi suýt bị ở lại lớp vì môn văn, nên vốn từ và câu cú
của tôi rất nghèo nàn và kinh dị, các bạn hãy góp ý nếu không hài lòng.