Editor: Vện
Phượng Vân Phi sao cũng không ngờ được Phương thị lại xuất hiện trước mặt mình. Chẳng phải nàng đang hối lỗi trong từ đường
sao Tam lão thái gia đâu có nói chuyện này trong thư. Xưa nay hắn chưa
từng có chủ kiến, lần cố chấp duy nhất là đã từ chối nghị hôn với nữ nhi Huyện thừa, kiên quyết cầu xin được cưới Phương thị. Cho đến bây giờ,
lần kiên trì duy nhất đó lại biến thành một trò cười chẳng ra gì.
Phượng Vân Phi nhìn vóc dáng thân quen của Phương thị, nhưng sao gương mặt quá đỗi xa lạ, hắn hoảng hốt thất thần, không biết ứng đối thế nào.
Rõ là Phương thị ghen ghét mà hãm hại đứa trẻ trong bụng Lô thị, là nàng
sai. Hắn không bỏ vợ, vì niệm tình phu thê mà đuổi nàng về nhà cũ an
dưỡng thôi, vì sao hắn phải sợ
Phượng Vân Phi lúng túng hồi lâu, dần bình tĩnh lại.
Tiêu Ngự không ngạc nhiên với biểu hiện đó. Hắn hiểu rất rõ thói hư tật xấu
của nam nhân này, năm xưa nhìn thế giới này qua giấc mộng, Phượng Vân
Phi có thể miễn cưỡng đoạt giải nam chính xuất sắc nhất rồi.
“Phu nhân, ta… chúng ta vào nhà rồi nói.” Phượng Vân Phi gượng cười, nhìn
đám người vây xem Phượng phủ càng lúc càng đông, trong đó có không ít
con cháu thế gia. Vẻ mặt Phương thị rõ ràng rất hận hắn, sao hắn có thể
vạch chuyện xấu trong nhà ra trước mắt mọi người chứ
Tiêu Ngự
không can thiệp vào chuyện Phượng Vân Phi và Phương thị, hắn đến bên
cạnh Tạ Cảnh Tu, ngẩng đầu nhìn y. Tạ Cảnh Tu mặc một thân áo đen ngồi
trên ngựa, cúi xuống nhìn hắn.
Tiêu Ngự kéo con ngựa của Tạ Cảnh
Tu ra sau xe, tránh ánh mắt người khác. Mới đầu con ngựa còn vùng vằng
không chịu, được Tạ Cảnh Tu vỗ mấy cái mới chịu yên, ngoan ngoãn đi theo Tiêu Ngự.
Tiêu Ngự dừng chân, lại ngẩng đầu nhìn Tạ Cảnh Tu.
“Phượng đại phu còn chưa hài lòng chỗ nào.” Tạ Cảnh Tu đập đập roi ngựa trong tay, hơi nhíu mày nói.
“…” Ai không biết còn tưởng hắn tự phụ mình đẹp.
Tiêu Ngự biết lời y nói chính là dẫn nhiều người vây xem như vậy, đó là do
hắn cố ý nhờ Tạ thế tử. Tạ thế tử quả nhiên vô cùng tận tâm, chỉ ra mặt
một lúc đã phô trương thanh thế lớn như vậy, lôi kéo người xem đông
nghịt.
Hôm nay hắn muốn quậy một trận lớn, không có người qua đường xem thì sao diễn được
Tiêu Ngự cười, “Đa tạ Thế tử giúp đỡ, ta lại nợ Thế tử một ân tình.”
Tạ Cảnh Tu không khách khí gật đầu, chú ý rơi vào chữ ân tình. Y ngẩng đầu nhìn cổng lớn Phượng phủ, khẽ nhíu mày, “Hôm nay ngươi muốn quậy một
trận, sợ là không thể ở lại Phượng phủ. Có chỗ ngủ nào khác không”
“Không có.” Tiêu Ngự thành thật lắc đầu, vẻ mặt chờ mong nhìn Tạ thế tử.
Đã có Thế tử gia không gì không làm được, hơi đâu hắn đi suy nghĩ tìm chỗ ngủ làm chi nữa
Tạ thế tử nhìn hắn, nở nụ cười hiếm hoi.
“Biết rồi. Ta sẽ sắp xếp cho Phượng đại phu.”
“Đa tạ Thế tử.” Tiêu Ngự cúi người hành lễ.
“Phượng đại phu lại thiếu ta một ân tình nữa.” Tạ Cảnh Tu nói.
Hình như từ lúc hắn nói thẳng thân phận của mình, Tạ Cảnh Tu liền bắt đầu
gọi hắn là Phượng đại phu, không còn nghe xưng hô Phượng đại tiểu thư
nữa.
Như vậy rất tuyệt. Tạ Cảnh Tu là một nam nhân rất đáng để
kết giao, Tiêu Ngự vốn định dàn xếp cho Phương thị xong thì lên kế hoạch thoát thân thần không biết quỷ không hay, giờ cũng bắt đầu cân nhắc đến Tạ Cảnh Tu.
Nhưng bây giờ còn quá sớm để nói chuyện đó, Tiêu Ngự quay lại nhìn Phương thị, Phương thị đang hất bàn tay tính đỡ của
Phượng Vân Phi ra, sắc mặt lạnh nhạt, không biết đang nói gì với Phượng
Vân Phi.
“Thế tử, ngươi đưa lão Vương gia về Vương phủ trước đi.” Tiêu Ngự nói. Đây là việc nhà Phượng phủ, còn dính líu đến cả Phượng
Vân Ninh của phủ An quốc công, hắn không muốn liên lụy Tạ Cảnh Tu.
Tạ Cảnh Tu cũng không kiên trì, gật đầu, “Ta để Nhị Cửu lại mai phục gần đây, tối nay ta đến đón ngươi.”
Cảnh hai người núp sau xe ngựa nhỏ giọng thì thầm lọt vào mắt người có tâm
tư. Trong đám đông có hai công tử ăn mặc phú quý mặt đẹp như hoa, vừa
nhìn đã biết một tiểu thư một nha hoàn giả nam, họ không nhìn Phượng Vân Phi và Phương thị dây dưa trước cổng, chỉ chăm chăm vào Tiêu Ngự và Tạ
Cảnh Tu.
“Nữ nhân kia là ai” Người có vẻ là tiểu thư lạnh giọng hỏi.
Nha hoàn nhìn xung quanh, thấy thị vệ đi theo vẫn đang đứng gần đó, có hai
người đã thủ thế sẵn sàng bảo vệ họ, lúc này mới yên lòng trả lời, “Nghe nói Phượng thái y có một trưởng nữ là Phượng đại tiểu thư được nuôi ở
nông thôn, nhìn cảnh này chắc là Phượng đại tiểu thư đó.”
“Chẳng
trách dám quyến rũ nam nhân giữa đường giữa phố, hóa ra là nha đầu nhà
quê không có giáo dục.” Công tử mỹ lệ khinh thường hừ lạnh, mặt không
giấu được vẻ đố kỵ và oán hận.
Nha hoàn vội khuyên nhủ, “Đó là do Tạ thế tử được giáo dục nghiêm khắc, công tử có thấy y nhìn nữ nhân nào bằng cặp mắt khác bao giờ chưa. Công tử không thể kích động, nếu để lão gia biết chúng ta lén trốn ra, nhất định sẽ đánh gãy chân tiểu nhân…”
Công tử mỹ lệ không kiên nhẫn, “Đừng nói nhảm, ta tự biết chừng mực. Một nha đầu nông thôn quê mùa, ta thèm để vào mắt.”
Lúc này nha hoàn mới ngậm miệng.
Tiêu Ngự không biết mình đã bị ghi hận vì tội “quyến rũ” Tạ Cảnh Tu, lùi lại mấy bước nhìn Tạ Cảnh Tu dẫn đoàn xe rời đi.
Phượng Vân Phi thấy Tạ Cảnh Tu bỏ đi, nhất thời luống cuống. Vừa rồi hắn chỉ
lo vỗ về Phương thị, chưa cảm ơn người ta đàng hoàng, đó là người của
phủ Nguyên Vương, sao hắn có thể thất lễ như vậy
Tiêu Ngự ngăn
hắn đang tính đuổi theo, cười nói, “Phượng đại nhân không cần đuổi theo, ta đã cảm ơn Tạ thế tử rồi, ngăn y lại mới là vô lễ đấy.”
Phượng Vân Phi đành từ bỏ, chỉ nghe trưởng tử gọi một tiếng Phượng đại nhân mà không nhịn được nhíu mày.
“Ngọc Nhi, ta là phụ thân ngươi, ngươi đừng gọi phụ thân bằng xưng hô xa lạ như vậy.” Phượng Vân Phi nói.
Trước đó hắn bị người ta kết tội không thể quản lý chuyện nhà, làm cha bất
lực, trưởng tử ở thành Hoài Thiên xa xôi lại bảo vệ hắn, bác bỏ tất cả
công kích nhắm vào Phượng Vân Phi.
Phượng Vân Phi vô cùng vui
mừng vì trưởng tử ái mộ mình, đó chính là nguyên nhân mấy hôm nay Phượng Vân Phi vui vẻ khi nghe tin Phượng Chiếu Ngọc lên kinh thành.
Tiêu Ngự cười khẩy, không có ý kiến. Hắn đến chỗ Phương thị, Phương thị đã tái mặt, tay khẽ run.
Tuy đã sớm quyết định cắt đứt liên hệ với Phượng Vân Phi, cũng biết Tiêu
Ngự muốn nàng ly hôn với Phượng Vân Phi, nhưng tính tình nàng xưa nay
hiền lành, chống đỡ được đến bây giờ đã là cực hạn, nếu không có Bách
Linh âm thầm tiếp sức thì Phương thị làm sao chịu được bao nhiêu con mắt ở đây.
Phương thị ngẩng đầu, lo lắng nhìn con trai, cắn mạnh
môi, nhẹ giọng nói, “Ngọc Nhi đừng lo, con sẽ không phải hứng chịu cơn
giận vô lý của đám vô lương tâm kia đâu, mẫu thân sẽ kiên trì đến cùng.”
Phượng Vân Phi vội bước tới, cũng nhỏ giọng bảo Tiêu Ngự, “Ngọc Nhi, mau
khuyên mẫu thân ngươi đi, nàng cố tình không chịu bước vào cổng phủ.
Chúng ta hãy vào rồi nói. Đừng lo, Ngọc Nhi sẽ không bị ghẻ lạnh trong
Phượng phủ đâu, ta đã dạy dỗ người hầu rồi, nơi này là nhà của Ngọc Nhi, không ai dám thất lễ với Ngọc Nhi.”
Phương thị nắm chặt tay Tiêu Ngự như lấy dũng khí. Nàng trừng mắt nhìn Phượng Vân Phi, âm thanh bén
nhọn, “Nhà cùa Ngọc Nhi sao Ta cho đây là nhà của phu nhân An quốc công
và nữ nhân Lô thị mới đúng, ta không biết còn ai ngoài hai nữ nhân kia
mới ở được cái nhà này Hai mẹ con ta không dám trèo cao đâu!”
Trong ký ức Phượng Vân Phi, Phương thị vẫn là nữ tử dịu dàng hiền hậu, chưa
từng biểu lộ dáng vẻ đanh đá thế này, còn bị nàng châm chọc cho bối rối, mặt trầm xuống.
“Khởi Văn, ngươi biến thành như vậy từ khi nào
Đúng là nữ nhân ngu muội, đừng nói ngươi đã quên việc tốt mình làm lúc
trước đấy” Phượng Vân Phi trách mắng, “Người đâu, mang Phương di nương
và Đại… Đại tiểu thư vào phủ.”
Nếu một tiếng “Phương di nương”
chưa đủ làm đau Phương thị thì danh xưng “Đại tiểu thư” càng đâm sâu vào nỗi đau của nàng. Đau đến thấu tim gan, đau đến khóe mắt muốn nứt ra,
đau đến nỗi nàng muốn giết chết tất cả những kẻ đã phụ bạc nàng và Ngọc
Nhi, bao gồm cả bản thân nàng nữa.
Bách Linh thấy người hầu
Phượng phủ đã xông tới, nóng vội nhìn Tiêu Ngự. Lâu ngày nàng đã quen
với việc chủ nhân mình có gặp khó khăn nào cũng có thể khống chế, lại
thấy không dựa được vào Phương thị yếu đuối, chỉ có thể trông chờ vào
Tiêu Ngự. Nếu không, ba người thật sự bị “mời” vào Phượng phủ thì chẳng
phải rơi vào miệng cọp rồi sao Lúc đó mới thật sự là kêu trời không thấu gọi đất không linh.
Tiêu Ngự khẽ lắc đầu, bảo Bách Linh đừng vội.
Nếu Phương thị chỉ hận Phượng Vân Phi phụ bạc thì nàng có thể sẽ nhẹ dạ, bị tính tình nhu nhược lấn lướt. Nhưng oán hận của Phương thị xuất phát từ việc Phượng Chiếu Ngọc vị đối xử bất công, lúc này hắn hoàn toàn tin
tưởng Phương thị, tin nàng có thể chống đỡ cho hắn mà không trở thành
gánh nặng.
Quả nhiên, Phương thị kéo Tiêu Ngự ra phía sau che
chắn, chỉ vào Phượng Vân Phi mà mắng, “Các ngươi ai dám đến đây! Hôm nay có nhiều người đang nhìn như vậy, ngươi tính bức tử mẹ con ta trước mặt công chúng sao! Phượng Vân Phi, ngươi là tên bội bạc! Ngươi muốn bỏ ta
lấy nữ nhân khác cũng không sao, ngươi muốn giáng thê thành thiếp ta
chẳng quan tâm, ai bảo ngươi có muội muội là Quốc công phu nhân chứ!
Nhưng, ngươi ngàn vạn lần không nên chà đạp con ta!”
Phượng Vân
Phi không ngờ Phương thị chẳng hề kiêng dè bao nhiêu người, cứ thế phơi
bày chuyện xấu trong nhà, Phương thị trước đây không phải người như vậy. Người vây quanh Phượng phủ đông đến nước chảy không lọt, dân chúng cũng ỷ thế đông mà thoải mái chỉ trỏ bàn tán, Phượng Vân Phi mặt mũi đỏ gay, vừa lúng túng vừa tức giận.
“Ngươi… sao ngươi lại biến thành như vậy!” Phượng Vân Phi hết sức đau đầu, “Ngươi còn dám nói ta giáng thê
thành thiếp, ngươi nhìn lại mình đi, nào có phong thái chủ mẫu một phủ
Chính ngươi năm đó làm hỏng việc, không chịu hối lỗi còn đi trách tội
người khác, đây là đạo lý gì hả!”
“Ta hiện tại thế nào à Năm xưa
đã làm gì sao” Phương thị cười lạnh, ánh mắt liếc Phượng Vân Phi sắc như dao. Trước đây nàng chưa từng nghĩ mình lại làm ra hành vi phóng túng
như vậy, còn khóc lóc om sòm bên đường, không ngờ lại sảng khoái thế
này.
“Năm xưa ta có tốt cách mấy cũng không sánh được tài nữ phu
nhân của ngươi, không phải sao” Phương thị lạnh lùng nói, “Năm xưa ta
làm sai chuyện gì Phượng Vân Phi, bên trong vẫn còn che giấu một bí mật
lớn, trước mắt bao nhiêu người, có trời cao làm chứng! Ở đây ai cũng là
người sáng suốt, ngươi có bản lĩnh thì mau kể lại xem ngày xưa ta làm
sai cái gì, kể rõ ràng tỉ mỉ đi! Ta ngược lại muốn xem, là Khởi Văn ta
bị mọi người phỉ nhổ hay Phượng Vân Phi và tiểu thiếp của ngươi bị chúng nhân khinh thường!”
Lời Phương thị vừa dứt, đám đông lập tức bùng nổ.
“Vợ cả đánh tới cửa rồi, tiểu thiếp đâu Còn không mau gọi tiểu thiếp ra đối chất!”
“Đúng là muốn nhìn xem tiểu thiếp kia sắc nước hương trời thế nào mà có thể bắt nạt vợ cả đến như vậy!”
Sắc mặt Phượng Vân Phi lúc xanh lúc trắng, siết chặt nắm đấm. Lô thị vừa ra đến cổng liền nghe được tiếng la hét, bước chân ngừng lại, mặt vẫn trầm tĩnh nhưng móng tay đỏ tươi đã bất giác bấu chặt lòng bàn tay.
Nàng cũng vừa mới biết Phương thị đến tận cửa quậy, sợ Phượng Vân Phi mủi
lòng với Phương thị mới ra đây. Lại không ngờ nghe thấy những lời sỉ
nhục như vậy.
Cả đời nàng đã bao giờ bị nhục nhã đến thế đâu.
Tiêu Ngự bình tĩnh nhìn đám đông kích động. Chưa chắc họ muốn ủng hộ Phương
thị, chỉ thấy náo nhiệt là tham gia thôi, chuyện lùm xùm của nhà quan
lớn nức tiếng kinh thành có ai mà không muốn biết.