Editor: Vện
Tiêu Ngự thấy chủ nhân chiếc xe vừa ra lệnh, thanh
niên gọi là Nhị Cửu lập tức thu hồi biểu hiện cà lơ phất phơ, cúi đầu
thưa một tiếng. Tiêu Ngự còn chưa kịp nhìn thấy động tác của hắn, chỉ
nghe mấy tiếng kêu thảm thiết, đám côn đồ chặn đường ngã xuống như rạ.
“Từ từ.” Tiêu Ngự hô một tiếng nhưng đã muộn. Hắn vội vàng đến kiểm tra
bọn chúng, thấy chúng chỉ ngất đi thôi, không nguy hiểm đến tính mạng
nên yên tâm. Trên cổ tay mỗi người có một lỗ máu, hẳn là bị cục đá của
thanh niên kia đập trúng, chốc nữa chúng có tỉnh lại cũng không còn sức
chiến đấu.
Nhị Cửu nhảy lên xe, thấy tiểu thư trong xe đối diện
đội mũ mạng đi xuống kiểm tra đám người… đám cướp gục trên đất, Nhị Cửu
cười khinh thường, “Tiểu thư thấy chúng đáng thương hả Vậy chúng ta
không xen vào việc người khác nữa.”
“Nhị Cửu, đi thôi.” Người trong xe nói.
“Đợi chút.” Tiêu Ngự vội kêu, đến hành lễ trước xe, “Đa tạ ơn cứu mạng của
hai vị, không biết hai vị tráng sĩ là người phương nào”
Tráng sĩ
Mặt của Lão Thất và Lão Cửu đồng loạt co giật. Lần đầu tiên họ nghe có
người gọi Thế tử là tráng sĩ. Ngẫm lại dáng vẻ không vương bụi trần của
Thế tử mà so với tráng sĩ… vậy mà Phượng đại tiểu thư cũng nghĩ ra được.
Nhị Cửu cứng họng, trừng Tiêu Ngự.
“Bọn ta phải đi, mau nhường đường.” Nói rồi vung roi cho ngựa chạy, hoàn toàn không phản ứng với Tiêu Ngự.
Tiêu Ngự cũng không kiên trì, đã bày tỏ lòng biết ơn rồi, người ta không
muốn nhận cũng không có cách nào. Hắn còn phải cứu tỉnh những người dưới đất để hỏi chúng nhốt vợ con phu xe ở đâu.
Tiêu Ngự bảo phu xe
đánh xe qua một bên, nhường đường cho chiếc xe kia. Hắn bê một tảng đá
ném xuống suối, đập ra một lỗ thủng to trên mặt băng, cầm túi nước đến
bên suối hứng nước.
Nhị Cửu thấy thú vị, vén màn nói với chủ
nhân, “Công tử, tiểu thư này thật sự muốn cứu tỉnh đám cướp hả Ngài nói
xem, sau khi chúng ta đi rồi nàng có bị lòng tốt của mình làm hại, bị
bọn cướp giết luôn không.”
Người trong xe không lên tiếng, Nhị
Cửu tốt bụng hô với Tiêu Ngự, “Tiểu thư, ngươi có biết câu chuyện về
Đông Quách tiên sinh(*) không”
(*)Đông Quách tiên sinh: nhân vật điển hình nhân từ với kẻ xấu, giúp người hại ta.
Tiêu Ngự làm ngơ hắn, cầm túi nước đến trước một đại hán.
Phu xe đang luống cuống đánh xe lùi qua một bên, vừa gấp vừa sợ nên nửa ngày vẫn không kéo được chiếc xe qua.
Nhị Cửu rảnh rỗi ngồi trên càng xe nhìn Tiêu Ngự tạt nước lạnh lên mặt đại hán nhưng gã vẫn bất tỉnh.
Tiêu Ngự nhíu mày, trực tiếp xách cổ áo gã ném vào suối.
Nhị Cửu, “…”
Dòng suối đóng băng lạnh đến thấu xương, gã kia vừa chìm vào không lâu đã bị lạnh đến tỉnh lại, kêu gào vùng vẫy trong nước.
Tiêu Ngự kéo gã lên ném xuống bùn, gã lạnh đến mức tím tái, run bần bật như cầy sấy.
Tiêu Ngự ngồi xổm xuống, nói, “Có mấy vấn đề muốn hỏi, ngươi phải thành thật trả lời.”
Gã cúi đầu, răng đánh lập cập nhưng vẫn cố chấp không nói.
Tiêu Ngự không nói nhiều, kéo cổ tay gã vứt xuống suối.
Nhị Cửu, “…”
Lão Thất, Lão Cửu, “…”
Phượng đại tiểu thư bây giờ và Phượng đại tiểu thư từ bi độ lượng ngày đó hình như… không giống cho lắm.
Gã kia lạnh đến mức kêu cha gọi mẹ, giãy giụa bò lên bờ, Tiêu Ngự đứng
trên bờ đá nước vào người gã. Gã chịu không nổi nữa, gào lên, “Ta nói ta nói, mau để ta lên bờ đi! Cái gì ta cũng nói hết!”
Bấy giờ Tiêu Ngự mới lôi gã lên, nhờ Bách Linh vào trong xe rót một tách trà nóng đưa cho gã.
Cổ tay gã bị đá đập ra hai lỗ máu, ngón tay không thể dùng lực, không bưng được tách, Tiêu Ngự tốt bụng đổ trà vào miệng gã.
“Sớm ngoan như vậy thì tốt rồi.” Tiêu Ngự ôn hòa đút trà nóng cho gã, thả
tách xuống, lắc lắc ngón tay, nói, “Ta hỏi ngươi, ai ra lệnh cho các
ngươi làm vậy”
Gã run rẩy nói, “Là… là một phụ nhân, nàng không
nói xuất thân, cho lão đại của chúng ta hai trăm lượng bạc, bảo chúng ta đi diệt trừ tiểu thư. Bất kể là bán hay giết gì cũng được, nói chung là không được để tiểu thư quay về.”
Tiêu Ngự gật đầu, lại hỏi, “Còn vợ con phu xe đằng kia các ngươi nhốt ở đâu”
Gã lắp bắp khai ra một địa chỉ, Tiêu Ngự lườm gã, “Nếu ngươi dám lừa ta…”
“Không, không dám, tuyệt đối không dám! Ta không dám gạt tiểu thư đâu!” Gã sợ bị đông lạnh lắm rồi, luôn miệng kêu không dám.
Tiêu Ngự nhìn bộ dáng gã, chắc không có bản lĩnh đi đấu trí lừa gạt người ta đâu.
Thấy phu xe cuối cùng cũng dời được xe qua, lẳng lặng đứng chờ hắn, Tiêu Ngự và Bách Linh cũng né qua.
Nhị Cửu ra roi, cho xe ngựa chạy qua. Tiêu Ngự đứng ở ven đường, nhìn theo
chiếc xe kia. Tấm màn chỉ bạc cửa sổ xe bị gió thổi phất lên, thấp
thoáng lộ ra một góc trường bào màu tím, Tiêu Ngự không nhịn được quan
sát kỹ hơn, bất thình lình đối diện một đôi mắt lạnh lẽo.
Gió đông lùa qua rừng cây héo úa vang lên tiếng xào xạc, vậy mà đôi mắt đó dường như còn buốt giá thê lương hơn cả gió đông.
Đã cách một lớp lụa mà Tiêu Ngự vẫn cảm thấy ánh mắt đó đang đánh giá mình từ đầu đến chân, không nhịn được mà rùng mình.
Vị tráng sĩ trong xe ngựa này… thật sự làm người ta thấy rất lạnh lẽo. Tiêu Ngự vuốt cánh tay.
Nhưng lúc người tên Nhị Cửu kia ra tay giúp đỡ thì chỉ phế bỏ cánh tay của
chúng, để chúng không thể hại người nữa chứ không trực tiếp lấy mạng,
nhìn hành động không giống như kẻ vô tình.
Bách Linh thấy chiếc
xe đã đi xa, kéo Tiêu Ngự nói, “Tiểu thư, chúng ta cũng mau lên xe đi,
ngoài đây lạnh lắm.” Nói rồi nhìn đám người dưới đất, lòng vẫn còn rất
sợ.
Tiêu Ngự và Bách Linh lên xe, sau khi về thành thì đến nha
môn báo án những đại hán kia cho Hồ tri huyện, lại xin Hồ tri huyện phái người đi giải cứu người nhà phu xe.
Bận rộn một hồi đã đến trưa, Tiêu Ngự suy nghĩ, chọn ngày không bằng gặp ngày, hắn lại lên xe, đến từ đường tìm Phương thị.
Phương thị gặp được Tiêu Ngự đương nhiên vô cùng vui mừng, nhưng khi Tiêu Ngự hỏi việc ly hôn thì nàng lại ấp úng.
Tiêu Ngự hít một hơi, hỏi, “Mẫu thân, rốt cuộc người đang sợ cái gì”
Phương thị do dự một lát, cuối cùng thở dài nói, “Ngọc Nhi, con có biết tại
sao năm xưa phụ thân con lại đi cầu hôn con gái của thương hộ không”
Nàng không cần Tiêu Ngự trả lời, suy nghĩ đến xuất thần, dịu dàng cười, “Năm đó, phụ thân con nổi tiếng khắp thành Hoài Thiên. Hắn y thuật cao siêu, lại có chí cầu tiến, không biết bao nhiêu nữ tử của thư hương thế gia
muốn kết thân với hắn, phụ thân con cũng đã nghị hôn với nữ nhi nhà
Huyện thừa. Nhưng mà, có một lần ta đến chùa Bạch Mã dâng hương, trên
đường gặp phải động đất và mưa dông, ngọn núi bị sụp một nửa, xe ngựa
của ta bị kẹt trong đống đất đá, chân bị gãy, kêu trời không thấu, gọi
đất không linh. Hôm đó phụ thân con lên núi hái thuốc, là hắn đã cứu ta, băng bó vết thương cho ta, mãi đến sáng ngày thứ hai mưa mới tạnh,
chính hắn đã cõng ta về tận trong thành.”
Phương thị khụt khịt,
“Lúc đó hắn hái thuốc trên núi lâu ngày, mặt mũi lấm lem nên không ai
nhận ra hắn cõng ta về. Thế nhưng tất cả mọi người đều biết ta đã qua
đêm trên núi cùng một nam nhân, dù không có chuyện gì phát sinh nhưng
cũng khiến ta khó kiếm được lương duyên. Chuyện này không liên quan đến
phụ thân con, hắn cứu ta chỉ vì lòng tốt mà thôi. Nhưng mà, hắn đã bác
bỏ nghị hôn, mấy lần đến nhà cầu hôn ta.”
Tiêu Ngự không ngờ
chuyện xưa lại là như vậy. Hắn cứ tưởng Phượng Vân Phi cầu hôn Phương
thị là vì của hồi môn, chẳng ngờ Phượng Vân Phi năm xưa lại có tình có
nghĩa và trách nhiệm đến vậy.
“Vì chuyện này mà trong lòng ta,
phụ thân con là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất. Bất luận hắn
có làm gì ta cũng không thể hận hắn được.” Phương thị ôm ngực, đau khổ
nói, “Ngọc Nhi, có phải con trách mẫu thân quá vô dụng không”
Tiêu Ngự lắc đầu, thấy Phương thị cúi đầu rơi lệ, biết lòng nàng đang rất
đau đớn, không biết nàng đã phải trải qua kiếp sống giam cầm mười mấy
năm, mấy trăm nghìn ngày như thế nào Nếu Phượng Vân Phi là người vô tình vô nghĩa thì không sao, bọn họ có thể bắt đầu một cuộc đời mới, nhưng
hắn lại bị tiền tài danh vọng làm mờ mắt, phu quân cuối cùng lại biến
thành một người khác hoàn toàn mà nàng chỉ có thể luẩn quẩn ở cái chốn
hiu quạnh này.
Tiêu Ngự cầm tay Phương thị, cứ để nàng khóc cho thỏa, cuối cùng thở hắt ra, kể lại chuyện hôm nay bị tập kích.
Phương thị kinh hoàng nhìn Tiêu Ngự, quan sát hắn kỹ càng, vội la, “Chuyện như vậy sao không nói sớm! Con có bị thương ở đâu không!”
Tiêu Ngự lắc đầu, “Lần này không sao, nhưng chưa chắc sau này may mắn được như vậy.”
Phương thị hoài nghi, “Chuyện này rốt cuộc là sao”
Tiêu Ngự nói, “Mẫu thân, hẳn người đã biết tại sao ta bị nuôi như nữ tử đúng không”
Phương thị mở to mắt nhìn Tiêu Ngự, thấy sắc mặt hắn vẫn bình thường, không có chút khó hiểu hay hoài nghi, cứ như đã biết hết tất cả. Nhưng mà… tại
sao con trai nàng lại biết được chuyện năm xưa! Hai đại nương được
Phượng Vân Ninh phái đến cũng chỉ biết Ngọc Nhi là nam nhưng vẫn phải
xem là nữ tử mà nuôi chứ đâu biết chuyện Phượng Vân Ninh tráo con.
Nếu đã như vậy, Ngọc Nhi biết được từ đâu!
Tiêu Ngự nói, “Sự kiện năm xưa chỉ có người, phụ thân, Phượng Vân Ninh, tâm
phúc của Phượng Vân Ninh và tổ phụ biết, ngoài ra thì không còn ai. Các
ngươi không ai nói vì cho rằng sẽ giấu diếm được cả đời. Thế nhưng, trên đời không có bức tường nào mà gió không lọt qua được. Ta đã biết hết
rồi.”
Phương thị ngẫm nghĩ, Phượng Vân Ninh dám làm ra chuyện tày trời, ngộ nhỡ sự việc bại lộ thì cả Phượng gia sẽ bị liên lụy. Nàng hơi hoảng sợ ôm ngực, Tiêu Ngự an ủi, “Mẫu thân đừng sợ, ta biết được cũng
vì tình cờ thôi. Hiện tại chỉ có ta biết, không có ai nữa đâu.” Hắn biết hết tất cả qua giấc mộng, nói vậy cũng đâu có sai.
Bấy giờ
Phương thị mới hơi an tâm, lại nghe Tiêu Ngự nói, “Ta cũng sẽ không vạch trần Phượng Vân Ninh, vì nàng mà khiến Phượng gia mất mặt, ta không
muốn thấy chuyện đó xảy ra.” Ngoài Phượng Vân Ninh thì Phượng gia còn
Đại lão thái gia, Tam lão thái gia, ca ca của Bách Linh và thằng nhóc
tiểu thiếu gia bám người, và còn rất rất nhiều người mà hắn không biết.
Bọn họ là người vô tội mà Nếu Phượng Vân Ninh có bản lĩnh lừa được phủ
An quốc công cả đời thì cứ để nàng giấu diếm đi.
“Ta đã không
muốn làm khó nàng, vậy mà nàng vẫn nhất quyết không tha cho ta. Chuyện
lần này chính là chỉ thị của Phượng Vân Ninh.” Tiêu Ngự nói, “Ta là
nhược điểm của nàng, chỉ cần ta còn sống ngày nào thì ngày đó nàng vẫn
chưa thể yên lòng. Trừ phi ta vĩnh viễn nằm trong lòng bàn tay nàng, có
lẽ nàng sẽ thả cho ta một con đường sống. Ta có muốn sống như người bình thường, coi như ta cầu xin trước mặt nàng, thề nhất định không vạch
trần chuyện cũ thì nàng cũng sẽ không tin, càng muốn trừ khử ta hơn. Mẫu thân, đây chính là tình cảnh của ta.” Tiêu Ngự nói xong, nghiêm túc
nhìn Phương thị.
Phương thị nhìn thiếu niên trước mặt, miệng mấp máy, cuối cùng không nói được gì, ôm Tiêu Ngự vào lòng, nước mắt đầm đìa.
Nàng chỉ nghĩ đến chuyện xưa, chỉ không muốn oán hận Phượng Vân Phi, không
muốn khiến hắn khó xử mà chẳng mảy may nhớ đến tình cảnh con trai mình
khó khăn thế nào.
Rõ ràng con trai nàng mới là người vô tội nhất. Vì Phượng Vân Ninh nhẫn tâm vô tình, vì Phượng Vân Phi nhu nhược mà con trai nàng vừa mới chào đời đã bị xem như con gái mà nuôi, lay lắt sống
qua ngày. Bây giờ hắn vẫn trưởng thành khỏe mạnh, còn xuất sắc đến vậy,
chẳng có người trẻ tuổi nào ưu tú bằng.
Ngày xưa nàng không bảo
vệ được con mình, giờ còn để con đến khuyên nhủ. Lúc con trai nàng gặp
nguy hiểm mà nàng vẫn còn nghĩ đến nam nhân đã phụ bạc mẹ con nàng. Nàng là mẫu thân vô dụng nhất thiên hạ.
“Ta đồng ý, ta đồng ý. Chúng
ta cùng đi báo quan đi.” Phương thị khóc không thành tiếng, vươn đôi tay khô gầy cẩn thận vuốt ve gương mặt Tiêu Ngự, “Con của ta, con trai
ngoan của ta, mẫu thân sẽ không bao giờ để con một mình, cũng không để
con chịu ấm ức nữa…”
“Mẫu thân.” Tiêu Ngự ngả vào lòng Phương thị, khóe mắt cũng nóng lên.
Phương thị ôm Tiêu Ngự khóc một hồi mới dần ngừng được, nàng lau khô nước mắt nhưng vẫn không muốn buông Tiêu Ngự ra.
Tiêu Ngự hơi khó chịu nhưng vẫn ngoan ngoãn để Phương thị ôm.
Phương thị nói, “Ngọc Nhi, coi như chúng ta muốn báo quan, nhưng phải làm thế
nào Không thể vạch trần cô cô của con thì sao con khôi phục được thân
phận Ta chẳng có cách nào…”
Tiêu Ngự đáp, “Mẫu thân đồng ý là tốt rồi, việc còn lại cứ để ta lo.” Hắn cười với Phương thị, “Ta lớn rồi,
mẫu thân chỉ cần dựa vào ta là được.”
“Ừ.” Phương thị gật đầu,
mắt lại nóng lên, vuốt ve gương mặt tuấn tú của Tiêu Ngự, “Con trai ta
lớn lên anh tuấn như vậy, lại còn giỏi giang, sau này nhất định sẽ tìm
được lương duyên tốt.”