Editor: Vện
Tiêu Ngự kiểm tra tình trạng thân thể Ngô phu nhân.
Nước ối đã vỡ nhưng vị trí thai nhi khác thường, không thể chuyển dạ, là triệu chứng khó sinh.
Tiêu Ngự giải thích cặn kẽ tình huống cho
Ngô phu nhân, Ngô phu nhân đã từng sinh một đứa, dĩ nhiên biết điều này
tượng trưng cho cái gì.
Trong mắt nàng lập tức ánh lên vẻ tuyệt vọng.
“Bà đỡ kia… là bà đỡ kia đã động tay động chân, nhất định là bà đỡ kia…”
Bà đỡ kia do chính nàng tìm đến vì đề phòng Lý Yên Linh gây bất lợi trong
lúc sinh, kết quả, nàng lại bại trận vì quá mức tín nhiệm người kia.
“Lẽ nào ông trời cũng đứng về phía đôi cẩu nam nữ đó.” Ngô phu nhân nhẹ giọng thì thào, khóe mắt ướt át toát vẻ không cam lòng.
Tiêu Ngự nói, “Cũng không phải không có cách. Ngô phu nhân, ta là đại phu
ngoại khoa, tình huống của ngươi thích hợp dùng giải phẫu để xử lý.”
Hắn nhìn Ngô phu nhân liền nghĩ ngay đến Phương thị, hoàn cảnh hai người
khá tương đồng, nhưng Ngô phu nhân hoàn toàn không yếu đuối như Phương
thị, tính cách nàng cứng cỏi, ý chí cầu sinh cũng rất mạnh, cho nên Tiêu Ngự chọn cách nói thẳng với nàng.
“Muốn… muốn mổ bụng lấy con sao” Ngô phu nhân không dám tin, hoang mang một chốc liền bình tĩnh lại.
“Chỉ cần cứu được con ta thôi, ta tin tưởng ngươi, tiểu đại phu.” Ngô phu
nhân thở gấp, hai mắt sáng ngời, “Bất luận thế nào cũng phải bảo vệ con
ta!”
Tiêu Ngự cười đến ánh mắt cong thành trăng khuyết, “Ngô phu
nhân yên tâm đi, chỉ là một ca giải phẫu thông thường, bảo đảm lớn nhỏ
đều an toàn.”
Tần Cánh đem thuốc mê đã chuẩn bị sẵn đút Ngô phu
nhân uống, trong lúc chờ thuốc phát huy tác dụng, hai người kiểm tra lại dụng cụ.
Vì trước đó đã biết tình hình bệnh nhân, dụng cụ và
thuốc men trong Quảng An đường cũng coi như đầy đủ, bởi vậy lúc này hầu
như không thiếu thứ gì.
Máy ly tâm thô sơ đã được làm xong, nếu
cần truyền máu cũng không phải không được, chỉ là cần một ít thời gian
để phân tích độ tương thích tế bào máu.
Cũng may là nhìn tình huống Ngô phu nhân thì tạm thời không cần truyền máu.
Tần Cánh cẩn thận quan sát Ngô phu nhân, thấy nàng dần dần chìm vào hôn mê, ngẩng đầu nhìn Tiêu Ngự, “Phượng đại phu, có thể bắt đầu rồi.”
Tiêu Ngự chỉ huy Bách Linh cởi y phục Ngô phu nhân, để lộ bụng ra, khử
trùng, trải khăn lên, Bách Linh làm quen tay, rất nhanh đã hoàn thành
bước chuẩn bị.
Tiêu Ngự cầm dao giải phẫu đến bên giường, hít vào một hơi, lưỡi dao cắt xuống.
Bà đỡ luôn run rẩy rúc trong góc phòng trợn mắt không dám tin, đột ngột
gào lên một tiếng hoảng sợ, bất chấp mình đang ở nhà những quan lại quý
nhân không thể trêu vào, tông cửa chạy ra ngoài.
“Giết người, giết người kìa!” Bà đỡ vừa chạy vừa la, xô cửa chạy thẳng ra sân.
Không đợi Tạ Cảnh Tu lên tiếng, Nhị Cửu đã nhặt cục đá chọi tới, bà đỡ kia ngất xỉu lăn ra đất.
Từ cửa phòng bật mở, người bên ngoài loáng thoáng thấy được cảnh tượng
sáng trưng dưới ánh đèn, ba bóng người vây trước giường, trong tay một
người lóe ánh sáng kim loại lạnh lẽo.
Ngô thị lang cảm giác đó là dao, hắn không dám xác định, cũng không dám lên tiếng.
Thế tử phi nói đến cứu người sao lại động dao trong lúc Ngô phu nhân đang
sinh nở Lý Yên Linh trợn to đôi mắt phượng xinh đẹp, cực kỳ chăm chú
quan sát tình hình bên trong.
Tiêu Ngự từng làm bác sĩ ở những
chốn hẻo lánh thiếu thốn trăm bề, mấy thôn làng mà chỉ có một phòng
khám, cả phòng cũng chỉ có mình hắn là bác sĩ ngoại khoa, còn lại một
bác sĩ nội khoa và hai y tá, sau này một người đã chuyển đi.
Nhờ phước từng trải nghiệm, hắn đã sớm luyện ra thói quen giành giật từng phút từng giây, đơn độc hăng hái chiến đấu.
“Bây giờ bắt đầu mổ tử cung.” Tiêu Ngự nói không ngẩng đầu, hắn biết Tần Cánh và Bách Linh đều sẽ lắng nghe.
Rạch một đường ngang vùng bụng dưới, Tiêu Ngự ra hiệu Tần Cánh dùng ngón trỏ tách vết mổ ra hai bên.
“Đây là mạch máu.” Tiêu Ngự chỉ một vị trí gần vết cắt, nói với Tần Cánh,
“Cẩn thận chút, đừng tổn thương nó. Nếu không sẽ tạo thành xuất huyết,
trước tiên phải buộc ga-rô mạch máu.”
Vết rạch thứ hai cắt ngang
màng gân, Tần Cánh răm rắp làm theo chỉ thị của Tiêu Ngự, tập trung tinh thần phối hợp với hắn, mở rộng vết mổ.
Người bên ngoài chỉ thấy
hai đại phu của Quảng An đường lúi cúi làm gì đó trên người Ngô phu
nhân, Lý Yên Linh thậm chí dâng lên kỳ vọng.
Có lẽ Thế tử phi
không phải đến cứu nữ nhân kia. Vừa rồi Lý Yên Linh còn hăng say mắng
chửi, giờ thì im lặng không nói tiếng nào.
Chắc là nữ nhân kia đã chết, đã tắt thở, sẽ không bao giờ tranh giành vị trí chính thê của
nàng, khiến địa vị của con trai nàng thấp kém, không thể ngẩng đầu với
đời.
Nàng chỉ là thứ nữ của Lý gia, Lý gia nâng đỡ Ngô Khải cũng
vì hắn có giá trị chứ không phải vì nàng. Nếu nàng không giành được vị
trí chính thê thì người của Lý gia căn bản không quan tâm nàng sống chết ra sao.
Cho nên nàng phải tự cướp đoạt, tự đấu tranh cho mình, chỉ khi nàng có giá trị thì Lý gia mới chịu nhìn thẳng vào nàng.
Chờ đến lúc rõ ràng nhìn thấy bàn tay của đại phu trẻ tuổi thò vào trong
bụng nữ nhân kia, ánh mắt Lý Yên Linh tức khắc sáng bừng.
Liễu
Trường Thanh có tập võ, mắt hắn dĩ nhiên tinh hơn Lý Yên Linh nhiều,
nhất thời hoảng hồn lùi về sau hai bước, nhìn Tạ Cảnh Tu.
“Tạ huynh, Thế tử phi có thật sự chữa khỏi cho Ngô phu nhân không!”
Tạ Cảnh Tu không để ý hắn, mắt nhìn chằm chằm hai bóng người phối hợp không kẽ hở kia, chân mày nhíu chặt.“Trước hết phải kiểm tra tình trạng tử cung mới cân nhắc vị trí và kích thước
vết cắt. Tần Cánh, ngươi sờ vào xem.” Tiêu Ngự tránh chỗ để Tần Cánh đưa tay vào.
Tần Cánh nhìn khung cảnh máu thịt lẫn lộn kia, hắn lại
cảm thấy vết cắt vô cùng đúng quy trình, thở ra một hơi, chậm rãi vươn
tay.
Phượng đại phu nói đúng, lúc này nào còn phân biệt nam nữ
nữa, thân thể yên tĩnh nằm trước mặt chỉ là một sinh mạng vô tội ký thác toàn bộ hy vọng vào bọn họ.
Loại tín nhiệm này nặng hơn nghìn cân.
Âm thanh Tiêu Ngự chậm rãi dẫn dắt bên tai, “…Kiểm tra hướng tử cung xoay
quanh, mở rộng độ giãn nở, kiểm tra kích thước đầu thai nhi…”
Tần Cánh nhớ lại bài giảng của Tiêu Ngự, những tư liệu và tranh ảnh minh
họa, đầu ngón tay vừa di chuyển, hình ảnh sinh động lập tức xuất hiện
trong đầu.
Dường như cánh cửa luôn khép chặt đột ngột mở ra, những suy nghĩ mông lung nháy mắt trở nên hết sức rõ ràng.
Tần Cánh đột nhiên lý giải được thao tác cẩn thận mà dứt khoát của Phượng
đại phu lúc hạ lưỡi dao sắc bén cắt xuống máu thịt. Bởi vì cấu tạo cơ
thể vừa phức tạp vừa tuyệt vời này đã in vào tâm trí hắn, đầu ngón tay
hắn biết rõ cả những vị trí nhỏ nhặt nhất, chỗ nào sâu chỗ nào cạn, cho
nên hắn chưa bao giờ do dự.
Chờ Tần Cánh thu tay về, Tiêu Ngự để Bách Linh rót nước muối vào thành bụng và hai bên thành tử cung.
Đẩy bàng quang ra, để lộ tử cung, lại dùng dao cắt ngang tử cung, đâm thủng màng thai, Bách Linh dùng ống trúc hút sạch nước ối, tiếp theo là lấy
thai nhi ra.
Ngoài phòng sinh, Lý Yên Linh cảm thấy hơn nửa là nữ nhân kia đã chết, liền thoải mái cáo trạng với Ngô Khải là có người
ngoài tùy tiện xông vào phủ Thị lang làm loạn, Ngô Khải cố nén tâm phiền ý loạn, liên tục trấn an, bất thình lình nghe thấy tiếng khóc nỉ non
của trẻ sơ sinh vang vọng giữa không trung, chấn động màng tai từng
người.
Lý Yên Linh và Ngô Khải nháy mắt ngẩn ngơ, không dám tin nhìn nhau.
Hai người bọn họ đều thấy Thế tử phi thò tay vào trong bụng Ngô phu nhân mà, làm sao người vẫn còn sống chứ
Tiếng trẻ con khóc đại biểu cho sinh mệnh mới vừa chào đời lọt vào tai bọn họ chẳng khác gì tiếng gào khóc từ địa phủ.
Liễu Trường Thanh sốt sắng bắt lấy cánh tay Tạ Cảnh Tu, “Thật… thật sự sinh được rồi hả”
Tạ Cảnh Tu ghét bỏ hất tay hắn ra.
Không lâu sau đã thấy một tiểu nha hoàn ôm một cái tã lót, tươi cười bước ra từ phòng sinh.
Người của Ngô phủ vây quanh bên ngoài không hẹn mà cùng lùi về phía sau, vẻ mặt kinh hoàng sợ hãi.
Bách Linh vỗ về đứa bé, cười nói, “Chúc mừng Ngô đại nhân, chúc mừng Ngô đại nhân, là một thiên kim. Bây giờ Ngô đại nhân có trai gái song toàn, xem như đại hỷ rồi.”
Ngô Khải biết nàng là nha hoàn thiếp thân của
Thế tử phi, nào dám thất lễ, liền nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc,
cúi người tạ ơn Bách Linh.
Bách Linh không để ý hắn, lại nói,
“Thế tử phi đang khâu vết thương cho Ngô phu nhân, chờ vết thương được
may xong, chúng ta sẽ chuyển Ngô phu nhân về Quảng An đường chăm sóc, ở
đây không có nha hoàn của Ngô phu nhân, mau đi cho người thu dọn vật
dụng hằng ngày của phu nhân các ngươi đi.”
“Không được!” Lý Yên
Linh vừa nghe nữ nhân kia vẫn chưa chết, vừa tức tối vừa thất vọng, sao
có thể để nàng rời khỏi hậu viện Ngô gia được.
Bách Linh nhìn Tạ Cảnh Tu, nàng chỉ ra truyền đạt lời của Tiêu Ngự, không dám nhiều lời những chuyện khác.
Liễu Trường Thanh nhìn Ngô Khải, “Ngô đại nhân, tiện thiếp của ngươi không
biết quy củ, chủ mẫu muốn đến y quán xem bệnh, làm gì đến lượt nàng tùy
tiện lên tiếng!”
Một tiếng tiện thiếp khiến Lý Yên Linh trước giờ tự cao tự đại tức muốn bốc khói.
Nàng căm hận nhất là thân phận thiếp thất. Nàng đường đường là nữ nhi Lý
gia, dựa vào cái gì mà một nữ nhân quê mùa ngu dốt cũng có thể đè đầu
cưỡi cổ!
Lý Yên Linh tức giận nói, “Liễu thiếu gia, đây là việc nhà Ngô phủ, chưa đến lượt họ Liễu ngươi hỏi đến!”
Ngô Khải sợ nàng đắc tội Tạ Cảnh Tu, vội vàng ngăn cản Lý Yên Linh, liên tục xin lỗi Liễu Trường Thanh.
“Nữ tử hậu viện không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, vạn mong Liễu thế tử đừng
trách.” Ngô Khải nhìn phòng sinh, chính thê của hắn vẫn im hơi lặng
tiếng, có lẽ không chết cũng cực kỳ suy yếu.
“Còn phải cảm tạ Thế tử phi cứu mạng thê tử, nhưng dù sao thê tử vẫn là nữ tử thâm trạch,
sao có thể ra khỏi nhà đến Quảng An đường dưỡng thương được. Ngô phủ
chúng ta cũng có đại phu y thuật rất tốt, thê tử ở lại Ngô phủ dưỡng
thương cũng thuận tiện chăm sóc hơn.”
Không chờ Liễu Trường Thanh nói gì, một giọng nói mười phần trung khí ngữ điệu giận dữ đột ngột truyền đến từ ngoài viện.
“Giỏi cho đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ! Muốn giữ mẹ ta lại cho các ngươi
tiếp tục hãm hại sao! Thủ đoạn cũng thật cao minh, chi bằng hỏi trước
xem quả đấm của ta có đồng ý hay không!”
Ngô Khải định mở miệng
trách cứ, bóng người còn chưa thấy rõ đã bị một luồng sức mạnh dữ dội ập đến, một cước mang uất hận dồn nén đá cho dạ dày của hắn đảo lộn. Chưa
kịp tỉnh táo lại nghe tiếng bạt tai bốp bốp rất kêu, Ngô Khải còn tưởng
mặt hắn bị tát, ai dè nghe Lý Yên Linh tức đến khó thở gào khóc, “Thứ
con hoang nhà ngươi dám đánh ta! Người đâu, còn không mau bắt thằng con
hoang này đi loạn côn đánh chết!”
“Để ta đánh chết thứ độc phụ
nhà ngươi trước đã!” Ngô Hữu Quân vừa nhận được tin tức của Liễu Trường
Thanh lập tức chạy về, thô bạo đá những người hầu Ngô phủ nằm lăn lóc
dưới đất, hai bàn tay to bè dùng sức tát vào mặt Lý Yên Linh.
“Trước kia nể mặt ngươi là trưởng bối nên chưa từng tính toán với ngươi. Không ngờ ngươi dám bày cái trò ác độc như vậy! Ngươi dám xuống tay với phu
nhân sao! Còn dám phái người giết ta! Ngươi thật sự cho là ta không dám
đánh chết ngươi à!”
Lý Yên Linh bị Ngô Hữu Quân đánh cho ôm đầu vừa khóc rống vừa chửi bậy, Ngô Khải gấp đến liên tục giậm chân.
“Nghịch tử này! Còn không mau buông Linh phu nhân ra!” Ngô Khải dẫn người hầu
đến giải cứu, lại bị Ngô Hữu Quân quét chân gạt ngã, lần này khó bò dậy
được.
Tiêu Ngự may xong vết mổ cho Ngô phu nhân, rửa sạch tay mới ra khỏi phòng sinh, bên ngoài đã loạn thành cảnh tượng náo nhiệt đánh
nhau túi bụi thế này đây.
Theo số chương thì lết được nửa đường rồi, còn hơn trăm chương nữa thôi.