Editor: Vện
Chuyện thành thân với Tạ Cảnh Tu, Tiêu Ngự thỏa thuận với y xong liền vứt ra sau đầu.
Kỳ thật cách này chẳng khác mấy với biện pháp thoát thân của hắn, thành
thân với Tạ Cảnh Tu cũng coi như đường tắt. Chỉ nhờ làm giả hộ tịch
thôi, khẳng định Tạ Cảnh Tu làm tốt hơn hắn mong đợi nhiều, hộ tịch của
hắn hẳn không có gì mờ ám.
Điều duy nhất khiến hắn bận tâm là phải nói với Tạ Cảnh Tu thế nào.
Tạ thế tử tuy có lúc tùy hứng nhưng cũng do thân thế quá lớn, Tiêu Ngự cảm thấy Tạ thế tử vẫn là một thanh niên vô cùng thành thục, lý trí. Chỉ
cần dùng lí lẽ thuyết phục, không cố tình gây sự với Tạ thế tử là được,
nhìn y đồng ý ba điều quy ước là biết. Cho nên Tiêu Ngự không thấy phiền não chút nào.
Hắn đã đến cửa hàng của Phương gia ở kinh thành
hai lần, cuối cùng cũng gặp được đại chưởng quỹ, biết được vài ngày nữa
có một vị lão gia của bổn gia Phương gia đến đây tuần tra cửa hàng. Chỉ
cần gặp được một người họ Phương là Phương thị sẽ có chỗ dựa. Từ lúc
biết việc ban hôn, Phương thị không một ngày yên tâm, ở trong nhà Tạ
Cảnh Tu mua cho Tiêu Ngự mà tâm thần bất ổn, luôn cho rằng nàng đã liên
lụy Tiêu Ngự.
Sau đó Phượng Chiếu Kỳ có đến lần nữa, lần đầu đến
bị Tạ Cảnh Tu đàn áp, không thể ở lại để gặp Phương thị, lần này rốt
cuộc cũng gặp được nhau, rõ ràng Phượng Chiếu Kỳ thân thiết với Phương
thị hơn Tiêu Ngự nhiều lắm.
Tuy là song sinh nhưng Phương thị
không tự chủ được mà ỷ lại vào Tiêu Ngự, còn với Phượng Chiếu Kỳ, nàng
yêu thương cưng chiều thấy rõ. Cùng tuổi mà con cả và con út khác biệt
quá lớn.
Dù gì linh hồn hắn đã ba mươi, đâu thể giống thiếu niên mười mấy tuổi làm nũng dưới gối mẫu thân…
Phượng Chiếu Kỳ vốn còn tức tối chuyện hắn phải gả cho Tạ Cảnh Tu, Tiêu Ngự
khuyên nhủ mấy lần, còn phải dùng thể diện đảm bảo với Phượng Chiếu Kỳ,
Tạ Cảnh Tu tuyệt đối không ỷ vào việc thành thân mà làm bậy, đây chẳng
qua chỉ là biện pháp bọn họ thương lượng để thoát khỏi Phượng gia, phải
vậy Phượng Chiếu Kỳ mới chịu đình chiến, giữ thái độ quan sát Tạ Cảnh
Tu, “tỷ phu” tương lai trên danh nghĩa.
Hiện tại Tiêu Ngự chỉ chờ Phương lão gia đến kinh thành, không ngờ chưa chờ được Phương lão gia
lại phải tiếp một vị khách không mời.
Phượng Vân Phi mặc thường
phục xuất hiện trước nhà, nhìn Tiêu Ngự ra mở cửa, mặt chần chừ mất tự
nhiên một lát, Tiêu Ngự mất kiên nhẫn hỏi, “Phượng lão gia đến đây làm
gì”
Phượng Vân Phi trầm mặt, không vui nói, “Chiếu Ngọc, dù thế nào đi nữa ta vẫn là phụ thân ngươi. Thái độ của ngươi vậy là sao!”
Tiêu Ngự liếc mắt khinh thường, thấy ngoài cửa bắt đầu có hàng xóm và người
đi đường tò mò hóng chuyện, hắn chỉ có thể mời Phượng Vân Phi vào trước, đóng cửa lớn.
Từ khi chuyển đến tiểu viện này, cổng nhà hắn
dường như đã thành sân khấu kịch, tuồng diễn thay đổi mỗi ngày, khiến
đám người lao động cổ đại lần đầu biết thế nào là sức hấp dẫn của phim
truyền hình cẩu huyết chiếu lúc tám giờ, chẳng trách mọi người xem đến
nghiện.
Phượng Vân Phi vào đại sảnh, nhìn bốn phía, “Ngươi… và mẫu thân ngươi, sống ở đây thế nào”
“Rất tốt.” Tiêu Ngự ngồi xuống, “Không phải Phượng lão gia đến đây chỉ để hỏi cái này chứ”
Phượng Vân Phi lộ vẻ lúng túng, lát sau mới nói, “Ngọc Nhi, Khâm Thiên giám
đến phủ chúng ta muốn lấy canh giờ bát tự của ngươi so với bát tự Tạ thế tử. Chuyện này… chuyện này rốt cuộc là sao Việc tứ hôn là thế nào hả!”
“Phượng lão gia là tâm phúc của Hoàng thượng, lẽ ra phải biết rõ hơn ta chứ.”
Tiêu Ngự nói, “Thánh chỉ muốn ta thành thân với Tạ thế tử, còn có thể là chuyện gì nữa.”
“Nhưng… nhưng ngươi là nam nhân mà!” Phượng Vân
Phi tức đỏ mặt, mấy cọng râu rung lên, “Sao ngươi có thể gả cho Tạ thế
tử được! Chuyện này quả là hoang đường đến cực điểm!”
Tiêu Ngự không biết tại sao Phượng Vân Phi lại tức giận, khó hiểu nhìn hắn.
“Thánh chỉ đã ban, chẳng lẽ Phượng lão gia muốn ta kháng chỉ bất tuân.”
“Giám chính đại nhân nói Tạ thế tử đã đến trước mặt Hoàng thượng cầu xin hạ
thánh chỉ.” Phượng Vân Phi đi tới đi lui, cả giận nói, “Y đã đến cầu
xin, cũng là y nên xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh. Khâm Thiên giám đã lấy
bát tự của hai ngươi, chỉ cần Khâm Thiên giám nói bát tự bất hòa, không
thể làm trái ý trời, Hoàng thượng sẽ không vì vậy mà giáng tội.” Nghĩ
một chút lại nói, “Lấy bát tự hai nam nhân tính chuyện thành thân, có
thể ra được kết quả gì chứ! Làm vậy cũng không tính là khi quân!”
Tiêu Ngự cười lạnh, “Nếu Phượng lão gia suy nghĩ cho ta, sao ngươi không
trực tiếp nói ra thân thế của ta trước mặt Hoàng thượng, vậy chẳng phải
nhanh chóng lại thuận lợi hơn sao”
“Ngươi! Ta biết ngươi oán hận
chuyện thân thế, có thể ngươi không suy nghĩ cho Phượng gia chúng ta,
cũng nên nghĩ cho chính mình. Thánh chỉ đã hạ, ngươi mà vạch trần thân
phận sẽ là tội khi quân!” Phượng Vân Phi nôn nóng.
Ai mà không
biết tội khi quân là gì chắc là rơi từ trên trời xuống. Tiêu Ngự cũng
chỉ châm chọc vài câu, hắn biết nếu khôi phục thân phận sẽ là kháng chỉ, chưa nói đến Phượng gia, Tạ Cảnh Tu là người cầu xin thánh chỉ tứ hôn,
nhất định sẽ bị trừng phạt nặng nhất.
Hoàng đế kiêng kỵ phủ
Nguyên Vương, muốn làm suy yếu thế lực Vương phủ nên mới chấp nhận cuộc
hôn nhân không môn đăng hộ đối này.
Tiêu Ngự không muốn đấu võ
mồm với Phượng Vân Phi, chỉ nói, “Phượng lão gia cũng biết ván đã đóng
thuyền, Hoàng thượng không thể thu hồi mệnh lệnh đã ban, ngươi cũng đừng hy vọng khiến Tạ thế tử làm bia đỡ đạn.” Muốn mua chuộc Khâm Thiên giám đổi bát tự Vậy mà Phượng Vân Phi cũng dám nói.
Phượng Vân Phi
nghe lời nói của hắn cực kỳ bao che Tạ thế tử, trong lòng vừa sợ vừa
giận. Nếu Phượng Chiếu Ngọc là nữ còn có thể nói hắn hướng về người
ngoài, nhưng hắn rõ ràng là trưởng tử, còn bị ép gả cho nam nhân, tại
sao hắn không tức giận mà còn che chở cho người khởi xướng!
“Ngươi… ngươi làm sao vậy!” Phượng Vân Phi đổi giọng, “Ngươi che chở nam nhân
kia Không lẽ ngươi thật sự muốn gả cho y! Hiện tại y đối tốt với ngươi
vì xem ngươi là thiên kim khuê các. Chờ thành thân rồi, y phát hiện
ngươi là nam nhi, ngươi tưởng ngươi còn đường sống sao! Sao ngươi lại hồ đồ như thế!”
Tiêu Ngự không biết nói gì, bị một lão hồ đồ chỉ vào mũi mắng hắn hồ đồ.
“Rốt cuộc Phượng lão gia đến đây làm gì” Tiêu Ngự đứng lên, “Ta không có
thời gian nghe ngươi giảng đạo, nếu không còn chuyện gì, mời Phượng lão
gia trở về.”
Bị con trai thẳng thừng hạ lệnh đuổi khách, Phượng
Vân Phi vô cùng khó chịu. Phụ vi tử cương, dù Phượng Chiếu Ngọc vì hắn
mà chịu oan ức nhưng cũng không nên ngỗ nghịch trưởng bối như vậy, huống hồ mấy năm gần đây hắn vẫn luôn chu cấp về thành Hoài Thiên, thậm chí
Lô thị còn phái người về chăm sóc, đâu phải hắn không quan tâm.
Phượng Vân Phi thấy tấm lòng từ phụ quan tâm lo lắng Phượng Chiếu Ngọc cứ như
nước đổ đầu vịt, sắc mặt khó coi vung tay áo, “Chờ ngươi bị gả vào hậu
viện Vương phủ, kêu trời không thấu gọi đất không linh, cũng đừng hối
hận vì quyết định bừa bãi hôm nay.”
“Bách Linh, tiễn khách.”
Bách Linh không biết từ đâu nhảy ra, đến trước mặt Phượng Vân Phi cười ngọt ngào, “Phượng lão gia, ta đưa ngài ra cửa.”
Phượng Vân Phi xanh mặt, chỉ muốn bỏ về, cuối cùng vẫn nén giận nói, “Khâm
Thiên giám và Lễ bộ phụng chỉ Hoàng thượng chuẩn bị cho… hôn lễ của
ngươi, kiệu hoa…” Phượng Vân Phi líu lưỡi một hồi mới phun ra được hai
chữ này, “…nhất định phải xuất phát từ Phượng phủ. Ta không phản đối
ngươi ra ở riêng, nhưng trước lúc thành thân phải vào Phượng phủ ở.”
Tiêu Ngự gật đầu, “Biết rồi.” Thời đại này trọng khuôn phép hơn trời, bất
luận xảy ra chuyện gì, bất luận hắn có gây sóng to gió lớn thế nào thì
trong mắt người đời, hắn vẫn là con cháu của Phượng gia. Vì mang phận nữ tử nên hắn phải gả đi từ Phượng gia, nếu là nam tử phải vì Phượng gia
gây dựng cơ đồ, ngày nào hắn còn mang thân phận Phượng Chiếu Ngọc, ngày
đó vẫn là một thể với Phượng gia, muốn hoàn toàn thoát thân chỉ là mơ
mộng hão huyền.
Phượng Vân Phi thấy hắn lạnh nhạt đáp lời, không còn lý do gì để ở lại, vung tay áo, mang một bụng giận dữ bỏ về.
Tiêu Ngự nhìn bóng lưng hắn, thở dài một hơi.
Nếu không phải tình thế ép buộc Phượng Vân Phi đi đến bước này, hắn hẳn sẽ
là người chồng người cha tốt, bảo vệ gia đình. Đáng tiếc, hắn không chịu nổi quá nhiều áp lực, lương tâm cắn rứt cũng không dằn được bản tính
ích kỷ nhu nhược. Nói hắn lo lắng, rốt cuộc có mấy phần là thật Chỉ sợ
chính bản thân Phượng Vân Phi cũng không biết.
Sau khi xem bát tự xong sẽ định ngày thành thân, xem ra ngày đó sẽ không quá xa, trước lúc đó phải sắp xếp cho Phương thị xong xuôi.
Mấy ngày sau, một
người hầu từ cửa hiệu tơ lụa của Phương gia đến báo Phương tam lão gia
đã lên kinh thành, đại chưởng quỹ đã kể lại chuyện của Phương thị cho
Tam lão gia, hiện tại Phương tam lão gia đang chờ hắn trong cửa hiệu.
Tiêu Ngự vội vã theo chân người hầu đến cửa hiệu, đi thẳng vào tiểu lâu nằm sâu trong cửa hiệu, lên tầng hai của tiểu lâu.
Người hầu đứng ngoài cửa thông báo, “Ông chủ, Phượng công tử đến rồi.”
“Phượng công tử mau vào đi, Tam lão gia chúng ta chờ đã lâu.” Đại chưởng quỹ tự ra mở cửa, mời Tiêu Ngự vào.
Một bóng người cao ráo đứng đưa lưng về phía họ, mặc thanh y xanh như màu
trúc, áo bào rộng càng tôn lên dáng vẻ phong lưu, người kia đứng trước
thư án, lật xem một quyển sách dày cộp.
Người kia nghe tiếng xoay lại, nhìn Tiêu Ngự, cười nói, “Ngươi chính là ngoại sanh của ta sao”
Tiêu Ngự thấy dung mạo người kia, chỉ thấy mắt lóa cả lên, lập tức sinh ra cảm giác kinh diễm.
Ở hiện đại hắn cũng từng khám bệnh cho vài minh tinh và chính khách, nhưng chưa từng thấy ai có tướng mạo… đẹp đến thế này.
Lông mày dài mảnh, mắt phượng thâm thúy, sống mũi thẳng, chóp mũi cao, khéo léo như nữ tử, đôi môi mỏng cũng phớt hồng.
Ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn không vương chút phấn son, chỉ khiến người ta thẫn thờ vì vẻ đẹp bất phân giới tính.
Phương tam lão gia dường như đã quen bị người khác ngắm nghía, cũng không để
bụng, vẫn cười nói, “Ta là Tam đệ của mẫu thân ngươi, ngươi nên gọi ta
một tiếng Tam cữu.”
Tiêu Ngự vội khom người hành lễ, “Chiếu Ngọc bái kiến Tam cữu.”
“Không cần đa lễ.” Phương tam lão gia đỡ hắn, bảo hắn ngồi xuống ghế.
Đại chưởng quỹ biết họ muốn nói chuyện riêng, vội dẫn người hầu rời đi.
Phương tam lão gia, “Ta có nghe về chuyện mẫu thân ngươi ly hôn. Hiện tại
ngươi vội vàng tìm người Phương gia, có phải muốn tìm người che chở mẫu
thân”
Phương tam lão gia là dân buôn bán, nói đúng vào trọng
điểm, không dây dưa dài dòng, trái ngược với dáng vẻ xinh đẹp như đóa
hoa trong nhà ấm.
Tiêu Ngự gật đầu, “Ta biết năm xưa ngoại tổ
giận mẫu thân không chịu ly hôn với Phượng Vân Phi mới trục xuất mẫu
thân ra khỏi nhà. Bây giờ mẫu thân đã làm được, Phương gia cũng nên nhận nàng về chứ Không biết cữu cữu có thể giúp ta việc này không”
Phương tam lão gia cười nói, “Tất nhiên là được. Ngươi không nhờ, ta cũng
không để nữ nhi Phương gia lưu lạc bên ngoài. Ở thành Nam có một trạch
viện của ta, vẫn luôn để trống, chỉ có mấy người hầu quản lý. Để mẫu
thân ngươi dọn vào đó ở đi.”
Tiêu Ngự không nghĩ vấn đề trăn trở
bấy lâu lại được giải quyết dễ dàng thế này, Phương tam lão gia tuy nhìn rất trẻ nhưng có vẻ là gia chủ Phương gia, khẩu khí an bài hoàn toàn
thuộc về một gia chủ.
Tiêu Ngự lập tức cảm tạ, Phương tam lão gia giơ tay cản hắn, nói tiếp, “Hiện tại nơi đó vẫn còn vắng vẻ, nhưng
Phương gia đang chuẩn bị đặt chân lên kinh thành, năm sau người trong
tộc sẽ dời lên đây, lúc đó trạch viện kia không đủ chỗ chứa nữa. Ta đang tính mua luôn mấy viện tử xung quanh, thừa dịp mọi người chưa đến, tu
sửa mở rộng khu nhà, xây thành đại trạch làm chỗ ở cho người trong tộc.
Bây giờ ta đã thương lượng giá cả với chủ nhân mấy trạch viện đó xong,
nhưng vẫn chưa thông qua được kẽ tay quan phủ, chậm trễ không lấy được
khế đất. Ta nghe nói hôn phu của ngươi là Nguyên Vương thế tử đúng
không”
Thì ra câu cuối cùng mới là trọng điểm.
Đúng là bất luận thứ gì, chỉ cần lợi dụng được là phải lợi dụng ngay, Tiêu Ngự bị
bản sắc gian thương của Tam cữu làm kinh hãi, thật sự quá trái ngược với khí chất thanh cao không vương bụi trần và dung nhan tuyệt mỹ như họa,
làm hắn bỏ qua luôn hai chữ hôn phu.
“Ngoại sanh nếu có thể nhờ
Tạ thế tử giúp một lần, nhất định làm chơi ăn thật.” Phương tam lão gia
nói, “Nếu dùng bạc báo đáp, e là bất kính với Tạ thế tử. Sau này Tạ thế
tử muốn sử dụng lãnh địa của Phương gia, Phương gia tình nguyện cống
hiến chút sức mọn cho Thế tử.”
Lời này thật dễ nghe, Tiêu Ngự suy tính một lúc mới hiểu được. Cái gì mà góp chút sức mọn, muốn khuếch
trương thế lực ở kinh thành, trước hết phải tìm được chỗ dựa.
Ánh mắt của Tam cữu hắn quả thật rất tinh tường, nếu có thể dựa vào Tạ thế
tử, bằng năng lực và nhân phẩm của y, chuyến này xem như ôm được cái đùi vàng rồi.
Phương tam lão gia đẩy tách trà đến trước mặt Tiêu Ngự, cười hỏi, “Ý ngoại sanh thế nào”
Tiêu Ngự vội gật đầu, đáp, “Ta sẽ làm theo ý Thế tử.”
Phương gia là nhà ngoại của hắn, đương nhiên đáng tin hơn người khác. Nếu giúp Tạ Cảnh Tu và Phương gia hợp tác thì đôi bên đều được lợi, dại gì không làm.
Phương tam lão gia làm việc rất có hiệu suất, hai người
nhanh chóng thống nhất ý kiến, Phương tam lão gia giữ Tiêu Ngự lại dùng
cơm rồi mới cho người hầu đưa hắn về, mình thì lập tức lôi bàn tính ra,
lạch cạch tính toán sổ sách.
Theo sắp xếp của Phương tam lão gia, Phương thị rất nhanh đã dời đến trạch viện Phương gia. Tiêu Ngự ở cùng
Phương thị hai ngày, Phượng Vân Phi liền cho xe ngựa đến đón hắn về
Phượng phủ “chờ gả”.
Phương thị nước mắt ràn rụa nhìn Tiêu Ngự
lên xe. Cũng nhờ Tiêu Ngự hết lời khuyên can hai ngày nay, cho nàng biết gả con trai cho Tạ thế tử thật ra là lối thoát hiệu quả nhất, lúc này
Phương thị mới không áy náy và khủng hoảng. Nhưng nhìn bóng lưng nhi tử, trong lòng nàng lại thật sự nảy sinh cảm giác lưu luyến không muốn gả
con đi.
Chờ lần sau gặp lại, hắn không còn chỉ là con trai của nàng nữa mà còn là “con dâu” của Tạ gia…
Phương thị tưởng tượng ra tình cảnh đó, cảm giác hoang đường và não nề lại ùa về, khóc không nín được.
Người hầu Phương gia vây quanh khuyên nhủ nàng, nói Đại tiểu thư gả vào Vương phủ là được hưởng phúc, lại nói tương lai sinh con là nàng có thể được
bế cháu ngoại rồi. Khuyên còn chưa xong, càng nói Phương thị càng muốn
khóc.