Editor: Vện
Tiêu Ngự dọn đến nơi ở mới, lễ vật của Phượng Vân Phi gửi cũng được khiêng theo. Tiêu Ngự chẳng để ý mớ y phục trang sức,
nhưng mà nhìn chúng rất có giá trị, sau này đem đi đổi thành tiền. Bách
Linh lại rất để ỷ, tự đi giám sát thúc giục đám người hầu khiêng rương
hòm đến Thanh Vân các, không thiếu cái nào.
Sau khi chuyển hết đồ vào nhà kho, Bách Linh háo hức khuyên Tiêu Ngự ra vườn đi dạo.
“Trước đây tiểu thư chưa từng ra khỏi cửa viện, bây giờ vất vả lắm mới thoát
khỏi tay Tam thẩm, nên ra ngoài vui chơi chút đi. Vườn tược trong Phượng phủ chúng ta đẹp lắm.”
Tiêu Ngự đồng ý, hai người ra khỏi Thanh Vân các, tản bộ đến vườn, Bách Linh liên miên rỉ rả bên tai hắn.
“Tiểu thư, hồi nãy lúc Tam lão thái gia sai người khiêng rương đồ đến chỗ
chúng ta, tiểu thư không thấy sắc mặt của Lục tiểu thư đâu, đen như cái
đít nồi vậy đó.” Bách Linh cười vô cùng vui vẻ, “Quá hả giận luôn, cho
nàng hết dám cướp đồ của tiểu thư!”
“Chỉ là vật về với chủ thôi mà, ngươi dễ thỏa mãn quá ha.” Tiêu Ngự cười.
Bách Linh bĩu môi, “Tiểu thư nói phải. Đúng rồi, trước đây lão gia gửi nhiều thứ tốt lắm, đều bị các nàng cướp mất, chắc không đòi được rồi. Đáng
ghét quá.”
“Không sao đâu, rồi cũng lấy đổi ra bạc thôi, tiểu thư nhà ngươi không chịu thiếu xu nào đâu.” Tiêu Ngự cười híp mắt.
Bây giờ bác sĩ Tiêu đã vô cùng bình thản với thân phận Phượng đại tiểu thư, tự xưng tiểu thư không chút áp lực.
Bách Linh vẫn bất bình, “Bạc làm sao sánh được với trang sức và xiêm y… Ở
thành Hoài Thiên có tiền cũng không mua được những thứ đó.”
Hai người đang sải bước, một đôi giày đen thêu chỉ bạc đột nhiên bước ra chặn đường, chắn trước mặt Tiêu Ngự.
Tiêu Ngự nhìn thấy, hơi nhíu mày.
Lại là Phượng Chiếu Kỳ, chỉ là ngẫu nhiên chạm mặt hay là cố ý tìm hắn
Phượng Chiếu Kỳ dùng ánh mắt thăm dò đánh giá Tiêu Ngự, cuối cùng trầm giọng
lên tiếng, “Chuyện hôm đó ta đã thấy hết rồi. Ngươi nên thấy may mắn vì
ta đã không ngăn cản, nhưng tốt nhất tỷ đừng có suy tính gì khác nữa,
cũng đừng có hành y chữa bệnh cho người khác. Bản thân là thiên kim tiểu thư mà sờ mò người này người kia, còn ra thể thống gì hả”
Thấy
Tiêu Ngự chỉ nhìn mình cười, cứ như thấy việc đó chẳng có gì to tát.
Phượng Chiếu Kỳ nghẹn lời, lại nói thêm, “Nếu ngươi vì bất cứ lý do gì
gây trở ngại việc thăng chức của phụ thân, ta sẽ không tha cho ngươi.”
Bách Linh trợn tròn mắt nhìn gương mặt tuấn tú giống tiểu thư nhà mình như
đúc của Phượng Chiếu Kỳ, không hiểu tại sao cậu lại ăn nói lạnh lùng với tiểu thư
Tiêu Ngự mỉm cười lắc đầu.
Cái này cũng là thủ
đoạn trả thù của Phượng Vân Ninh sao Khiến đôi song sinh thân mật khắng
khít chia xa ngàn dặm, lúc gặp nhau lại trở mặt thành thù. Nếu Phương
thị mà biết không biết sẽ thương tâm đến mức nào.
“Ngu ngốc.” Tiêu Ngự hừ lạnh, đi vòng qua Phượng Chiếu Kỳ, chẳng buồn để ý cậu.
“Ngươi nói gì!” Phượng Chiếu Kỳ thấy tỷ tỷ đi thẳng một nước, liền đuổi theo
chặn đường Tiêu Ngự, nhìn thẳng gương mặt hờ hững của hắn, “Ta cũng vì
nể tình chúng ta là song sinh mới khuyên ngươi, ngươi lại dám mắng ta”
“Tức rồi sao Bộ ta mắng sai chắc” Tiêu Ngự cười cợt, nhìn thiếu niên vô tội
bị bọn xấu tẩy não mười mấy năm, cậu còn là đệ đệ thân sinh của thân thể này, hắn tốt bụng nhắc nhở, “Tiểu đệ này, ta không biết vị mẫu thân và
người cô Quốc công phu nhân vô đạo đức mắng nhiếc thân mẫu thế nào, còn
gièm pha ta ra sao. Nhưng ngươi có biết phụ thân đáng kính của ngươi vì
đâu mới được làm quan không, vì sao Phượng phủ phất lên như bây giờ
không Ngươi cũng đọc nhiều sách, không lẽ phu tử không dạy ngươi đạo làm người Một đám tiểu nhân lấy oán trả ơn không biết xấu hổ, lời của chúng mà ngươi cũng tin à”
“Ngươi… ngươi có ý gì! Ngươi dám nhục mạ
trưởng bối! Mẫu thân nói ngươi không biết hiếu kính, rõ ràng đâu có sai” Phượng Chiếu Kỳ đỏ mặt, nghiêm giọng nói.
“Thánh nhân nói không
sai, phụ từ tử hiếu.” Tiêu Ngự cười khẽ, “Bọn chúng không từ thì dựa vào đâu đòi tỷ tỷ ngươi phải hiếu Ta còn là trưởng tỷ, ngươi đã học đạo lễ
hiếu kính, chẳng lẽ ngươi muốn uy hiếp một tỷ tỷ đáng thương không nơi
nương tựa sao Ai mắng chửi tỷ tỷ trước mặt ngươi thì ngươi đều tin hết à Ai dạy ngươi thứ đạo lý vô liêm sỉ như vậy”
Được rồi, thật ra hắn là ca ca. Nhưng mà lúc này phải xài thân phận tỷ tỷ mới danh chính ngôn thuận dạy đệ đệ được.
Phượng Chiếu Kỳ á khẩu, Tiêu Ngự chỉ để lại một câu, “Ngươi suy nghĩ cho kỹ
đi, đừng có ai nói gì cũng tin.” Rồi dẫn Bách Linh rời đi.
Phượng Chiếu Kỳ nhìn chòng chọc bóng lưng Tiêu Ngự, lần này không dám cản đường nữa, cuối cùng không cam lòng bỏ đi.
Đi chưa được xa thì có một tiểu nha đầu lạ hoắc chạy đến báo, “Đại tiểu
thư, có một phu nhân muốn gặp người, nàng đang chờ ở Liên Bích cư.”
Liên Bích cư là viện tử dùng tiếp khách có ao sen bọc quanh, Tiêu Ngự nghĩ
một lúc, đoán là vị Tri phủ phu nhân – Lý phu nhân. Hôm qua Lý nhị thiếu gia ngã xuống nước, còn đang tĩnh dưỡng trong Liên Bích cư, đến giờ vẫn chưa đi.
Không biết Lý phu nhân muốn gặp hắn làm gì Hắn cứu con trai bảo bối của nàng, chẳng lẽ muốn tỏ lòng biết ơn
Tiêu Ngự nói tiểu nha hoàn, “Dẫn đường đi.”
Ba người đi thẳng đến Liên Bích cư, tiểu nha đầu cáo lui, Tiêu Ngự dẫn
Bách Linh vào một gian phòng nhỏ, quả nhiên đã có Lý phu nhân ngồi đó.
Lý phu nhân đang uống trà người hầu dâng, thấy Tiêu Ngự vào liền gọi nha
hoàn đấm chân đứng lên, gật đầu với Tiêu Ngự, “Phượng đại tiểu thư, mời
ngồi.”
Cứ như nàng là chủ nhân nơi này. Tiêu Ngự không so đo với
nàng, tìm đại một cái ghế mà ngồi, mỉm cười hỏi, “Lý phu nhân tìm ta có
chuyện gì”
Lý phu nhân đang… nhìn hắn từ trên xuống dưới. Chỉ
thấy Phượng đại tiểu thư một thân y phục tầm thường, một món trang sức
cũng không có, tướng mạo tuy đẹp nhưng không dịu dàng. Nhìn sao cũng
không thấy được dáng vẻ của nàng dâu tốt.
Con trai nàng là thiên
chi kiêu tử, phu quân nàng là Tri phủ tứ phẩm, sang năm chắc sẽ thăng
lên nữa, tương lại họ sẽ chuyển đến kinh thành, Lý phủ bọn họ sẽ trở
thành quý phủ cao sang.
Một nha đầu nông thôn ở thành Hoài Thiên
sao xứng với con trai nàng chứ Chỉ có Phượng Chiếu Tình là nàng tính
cưới cho trưởng tử.
Trưởng tử của Lý phủ do chính thất sinh, Lý phu
nhân chỉ là kế thất nhưng chỉ cần không ngại là được. Còn con trai Lý
Lạc của nàng, khoan nói tương lai có cưới được vương công quý nữ hay
không nhưng tuyệt đối không thể chọn người thân thế phức tạp như Phượng
đại tiểu thư, chưa kể hắn còn bị An quốc công phu nhân thù ghét.
Lại nhắc chuyện cứu người, xưa nay chưa từng nghe ai nói cứu người phải cởi y phục, hẳn là do Phượng đại tiểu thư cố ý làm vậy để dựa dẫm con trai
nàng
Lý phu nhân nghĩ ngợi, vẻ mặt không vui, nhìn Tiêu Ngự chẳng hiểu cái gì.
“Phượng đại tiểu thư, ngươi đã cứu Lạc Nhi, bất luận thế nào chúng ta cũng nên
báp đáp.” Lý phu nhân chậm rãi nói, chỉ là giọng điệu vênh váo tự đắc,
nào có nghe ra ý muốn tri ân đền đáp.
“Chỉ tiện tay thôi, phu nhân khỏi bận tâm.” Tiêu Ngự cười nói, dùng thái độ đối xử với người nhà bệnh nhân.
Vậy mà Lý phu nhân lại cảm thấy Phượng đại tiểu thư cố ý làm bộ làm tịch.
Ai cũng biết ơn cứu mạng lớn hơn trời, huống chi đó là con trai bảo bối
của nàng, vậy thì càng trọng đại. Tiểu cô nương bày ra tư thái này khiến Lý phu nhân vô cùng mất hứng.
Khi đã có thành kiến với một người thì mặc kệ đối phương làm gì cũng thấy ngứa mắt.
Lý phu nhân ngồi thẳng lưng, nói tiếp, “Ta thấy dường như Phượng đại tiểu
thư hơi túng quẫn. Như vầy đi, chờ ta về phủ sẽ chuẩn bị một phần hậu lễ đưa đến quý phủ, xem như báo đáp ơn cứu mạng của Phượng đại tiểu thư.”
Mắt Tiêu Ngự sáng rực. Đúng vậy, hắn không thích thái độ của Lý phu nhân nhưng cực kỳ ưng ý cách làm của Lý phu nhân.
Vầy mới được chứ, nói nhảm ít thôi, cho tiền mới là chuyện chính. Trong mắt Tiêu Ngự, gương mặt cay cú của Lý phu nhân lúc này lại trở nên hết sức
đáng yêu.
Bách Linh đứng sau giận dữ vò nát khăn, Lý phu nhân này chẳng những không biết ơn mà còn thiếu tôn trọng tiểu thư nhà mình,
muốn lấy bạc đuổi người à.
Vậy mà nghe Tiêu Ngự cười nói, “Vậy cũng được.”
Lý phu nhân ngẩn ra, cứ tưởng sẽ phải dây dưa một hồi, không ngờ lại đạt
mục đích dễ dàng như vậy, mấy lời giải thích chuẩn bị trước coi như uổng phí, nàng vô cùng bất ngờ.
Lý phu nhân ho khan một tiếng, mở lời, “Mặt khác, ta còn một yêu cầu quá đáng.”
Chuyện tiền bạc đã giải quyết xong, nàng bắt đầu vào vấn đề chính, “Lạc Nhi bị dọa sợ, tuổi lại nhỏ, ta hy vọng chuyện hôm nay chấm dứt tại đây. Sau
này xin Phượng đại tiểu thư đừng xuất hiện trước mặt Lạc Nhi nữa, Phượng đại tiểu thư có làm được không”
Tiêu Ngự trợn mắt, thì ra đây
mới là lý do chính. Thời đại này chú trọng nam nữ thọ thọ bất tương
thân, không lẽ Lý phu nhân sợ hắn uy hiếp con trai nàng, ép nó cưới hắn
làm vợ hả trời
Bác sĩ Tiêu im lặng. Khoan bàn chuyện khác, lúc
này Lý nhị công tử mới có bao nhiêu, cùng lắm chắc chín, mười tuổi Nếu
thật sự phải gả thì hắn cũng không chọn con gấu con chín tuổi đâu. Huống chi thân thể này cũng đâu có lớn, cả đám toàn dưới vị thành niên.
Muốn gì hả, xã hội phong kiến ác ôn này.
Tiêu Ngự bất đắc dĩ nói, “Lý phu nhân cả nghĩ quá rồi. Ta suốt ngày ở trong
hậu viện Phượng phủ, sao gặp được Lý nhị công tử chứ, mà ta cũng hy vọng chuyện này chấm dứt tại đây.”
“Vậy là tốt nhất.” Lý phu nhân lạnh nhạt gật đầu, bày tư thái muốn tiễn khách.
Tiêu Ngự ngoan ngoãn đứng lên cáo từ, Bách Linh trừng Lý phu nhân một cái vì lúc trước gây khó dễ tiểu thư nhà mình, Lý phu nhân vừa trục lợi thành
công tức mà không dám nói.
Tiêu Ngự vừa bước một chân ra khỏi
Liên Bích cư, Lý Lạc đột nhiên chạy ra. Vừa rồi nó nghe tiểu tư nói có
Phượng đại tiểu thư đến, không ngờ hắn đi nhanh vậy, bây giờ nhìn quanh
chẳng thấy ai nữa.
Lý phu nhân vội gọi, “Lạc Nhi, con vẫn chưa khỏe, chạy đi đâu đó Mau quay lại nằm nghỉ.”
Đúng là cơ thể Lý Lạc chưa khỏe hẳn, không gặp được Phượng đại tiểu thư, nó
liền ủ rũ để nô bộc dìu vào trong, làm Lý phu nhân sợ hết hồn.
Lý phu nhân đỡ con trai nằm lên giường rồi ngồi bên cạnh, thấy sắc mặt nó
chỉ hơi tái chứ không đau ốm gì mới yên lòng, oán giận nói, “Đều do ta
thường ngày mặc con nghịch ngợm, lần này suýt chút tự tổn thương mình
rồi. Sau này con còn ngang bướng như vậy, xem ta giáo huấn con thế nào.”
Lý Lạc rất biết cách đối phó Lý phu nhân, nó chỉ nói vài câu đã dỗ được Lý phu nhân mặt mày hớn hở, nào còn nhớ mình giận cái gì.
Bấy giờ Lý Lạc mới hỏi, “Vừa nãy Phượng đại tiểu thư đến đây hả”
Lý phu nhân xụ mặt, “Con hỏi nó làm gì”
“Dù gì nàng cũng đã cứu mạng con, con muốn ra mặt cảm tạ nàng.” Lý Lạc quấn lấy Lý phu nhân mè nheo.
Lý phu nhân kiên quyết từ chối, “Nam nữ thọ thọ bất tương thân, con gặp nó làm chi. Mẫu thân sẽ thay con cảm tạ, con không được đi gặp nó!”
Lý Lạc dẩu mỏ buồn bực, lát sau nói, “Con nghe nói lúc cứu con, nàng đã cởi y phục con, còn hôn con…”
Nó còn chưa nói hết, Lý phu nhân đã giận tím mặt, xỉa trán nó, tức tối
nói, “Con nghe ai nói bậy hả! Khi đó con hôn mê bất tỉnh, nó có làm gì
cũng không liên quan đến con! Về sau không được nhắc lại chuyện này
nữa!” Ngừng một lúc lại tiếp, “Với lại nó cũng không hôn con! Con chớ
nói lung tung, kẻo làm hỏng thanh danh chính mình và Phượng đại tiểu
thư.”
“Nhưng tất cả mọi người đều thấy mà!” Lý Lạc nổi cơn bướng
bỉnh, cao giọng nói, “Mặc kệ hôn hay không hôn thì nàng cũng phải gả cho con, không phải sao Nếu không còn ai dám cưới nàng nữa, vậy chẳng phải
Phượng đại tiểu thư phải ở vậy suốt đời à!”
“Thằng nhóc hư đốn
này, con muốn chọc ta tức chết đúng không! Nó có lấy chồng được hay
không thì liên quan gì đến con! Uổng công ta quan tâm con!” Lý phu nhân
chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, rồi lại không nỡ đánh con trai bảo
bối, ‘Nó là khuê tú đại gia, vốn phải ru rú trong nhà, càng đừng nói làm đại phu. Cái nghề này chỉ là hạng trung bình trong cửu lưu, y nữ trong
Thái y viện cũng chỉ là nô tỳ thôi! Loại nữ nhân này sao có thể làm con
dâu ta được! Huống chi hôm đó vì muốn cứu con mà nàng táy máy tay chân,
nếu hôm sau muốn cứu người khác không lẽ cũng phải táy máy như vậy à Dù
được Phượng lão gia tử nói tốt nhưng cũng là hạng làm việc không ra thể
thống thôi.”
“Sao mẫu thân có thể nói nàng như vậy!” Lý Lạc nổi
giận, đập cái khung giường kêu loảng xoảng, “Phượng đại tiểu thư là ân
nhân cứu mạng nhi tử, mẫu thân không được nói nàng như vậy! Nàng còn
giỏi hơn cả tiên trên trời! Không ai sánh bằng nàng hết!”
Lý phu
nhân thấy con trai kích động, vội ứng đối, “Được được được, con trai
ngoan, ta không nói xấu nó nữa, ta cũng không muốn nhắc đến nó. Con mau
nằm xuống, uống thuốc rồi ngủ tiếp đi, đừng lộn xộn nữa.”
Lý Lạc hầm hừ nằm xuống cắn đầu ngón tay, lòng nhớ đến bóng người thanh thoát diễm lệ kia.