Editor: Vện
Phượng Chiếu Kỳ đi đến trước mặt Tiêu Ngự, cau có
nhìn hắn. Bách Linh cuống quýt chạy đến, sốt sắng che trước người tiểu
thư nhà mình, Phượng Chiếu Kỳ thấy thế lại càng thêm bực.
Đây là đề phòng cậu đó hả
Phượng Chiếu Kỳ nói, “Bộ dáng của ngươi nào có phong thái của đại gia khuê
các. Mau bỏ tay áo xuống, đứng thẳng lên, đừng có dựa cột.”
Tiêu Ngự cười cười, vô cùng ngoan ngoãn kéo tay áo xuống, bấy giờ Phượng Chiếu Kỳ mới hài lòng.
“Đến chỗ ta làm gì” Tiêu Ngự hỏi.
“Có chút chuyện muốn hỏi ngươi.” Phượng Chiếu Kỳ nghiêm túc.
Tiêu Ngự hơi nhíu mày, Phượng Chiếu Kỳ tiếp, “Đừng có nhíu mày, nào có ra đại gia khuê các.”
“…” Quản lý khó tính chưa kìa.
Tiêu Ngự cho Phượng Chiếu Kỳ vào phòng, Bách Linh dâng trà rồi lùi về sau lưng Tiêu Ngự.
Phượng Chiếu Kỳ nâng tách, đảo nhẹ lá trà, nhấp một hớp rồi đặt lại trên bàn, quả là phong thái của công tử thế gia.
Tiêu Ngự chà đầu ngón tay, thú vị nhìn cậu.
Phượng Chiếu Kỳ mất tự nhiên ho nhẹ, nói, “Hôm nay ta đến đây là có chuyện muốn hỏi ngươi.”
“Gọi tỷ tỷ.” Tiêu Ngự ngắt lời cậu.
Phượng Chiếu Kỳ ngơ ngác, “Ngươi nói gì”
“Ta là tỷ tỷ của ngươi, cứ gọi ngươi ngươi còn ra thể thống gì.” Tiêu Ngự nhíu mày, “Mau gọi tỷ tỷ.”
“Ngươi!” Phượng Chiếu Kỳ nghẹn lời, đỏ mặt nghiêm nghị nhìn hắn.
Nữ nhân này, chả có hiền thục nết na gì hết!
“Ta có chính sự muốn bàn với ngươi…”
“Không gọi tỷ tỷ thì không bàn ghế gì hết.” Tiêu Ngự nói.
“Ngươi!”
Phượng Chiếu Kỳ trợn mắt nhìn Tiêu Ngự hồi lâu, Tiêu Ngự vẫn ung dung, thản nhiên cầm bình uống trà lài.
Phượng Chiếu Kỳ bó tay thua trận, bất đắc dĩ gọi, “Tỷ tỷ.”
“Ừ, ngoan.” Tiêu Ngự hài lòng gật đầu, cười nói, “Muốn nói gì với tỷ tỷ hả”
Làm tỷ tỷ là có thể tùy tiện vậy đó!
Phượng Chiếu Kỳ bị thái độ của Tiêu Ngự chọc cho ứa gan, chả thèm bày cái mặt
nghiêm túc nữa, buồn bực một hồi mới mở miệng, “Tỷ nói Tam thẩm tham ô
sáu nghìn lượng bạc của tỷ hả Bộ tỷ thiếu tiền lắm sao”
“Đó là
Tam thẩm của ngươi, không phải Tam thẩm của ta.” Tiêu Ngự đáp. Trịnh thị vốn có quan hệ gì với hắn đâu, mà loại người như vậy bác sĩ Tiêu càng
không muốn xếp vào thân thích.
Phượng Chiếu Kỳ không xoắn xuýt
chuyện đó, chỉ nói, “Vậy là tỷ thiếu tiền đúng không Trong tay ta còn
tiền, ta có thể cho tỷ một ít.”
Tiêu Ngự bất ngờ nhìn cậu.
Hắn cho rằng đệ đệ có thành kiến sâu nặng với Phượng Chiếu Ngọc, lần gặp
mặt đầu tiên cũng đâu có thiện ý gì, sao giờ lại muốn đưa tiền cho hắn
Ràng buộc huyết thống song sinh mãnh liệt đến thế à Công tác tẩy não
mười mấy năm của Lô thị và Phượng Vân Ninh vẫn không xóa được cảm tình
của Phượng Chiếu Kỳ dành cho Phượng Chiếu Ngọc sao
Phượng Chiếu
Kỳ bị ánh mắt của Tiêu Ngự nhìn cho rợn sống lưng, ho nhẹ một tiếng,
nhìn Tiêu Ngự từ trên xuống dưới, cau mày nói, “Ta cho tỷ tiền, tỷ mau
cho người đi mua y phục trang sức mà mặc, một đại gia khuê các sao có
thể ăn mặc mộc mạc như vầy”
Ở kinh thành, cậu thấy những nữ tử
cùng tuổi ăn diện diễm lệ hào nhoáng, tỷ muội Phượng Chiếu Tình và
Phượng Chiếu Điềm còn mang vòng vàng đầy ra, ai như tỷ tỷ của cậu chỉ
lấy dây buộc tóc, một thân áo xám, nào có giống đại gia khuê các, cũng
không giống cô nương nông thôn mà giống… tiểu tử hoang dã.
Phượng Chiếu Kỳ càng nhìn càng thấy y phục trên người tỷ tỷ không giống đồ nữ, hoài nghi nói, “Tỷ mặc cái gì vậy Nữ mặc đồ nam sao Thật quá sức hoang
đường!”
Bác sĩ Tiêu nghe vậy suýt tự làm mình sặc. Cái gì mà nữ
mặc đồ nam hả! Coi như hắn đang khôi phục bản sắc đàn ông được không,
sao lại nói một đại nam nhân “giả nam trang” chứ Vớ vẩn.
Lại nghe Phượng Chiếu Kỳ nói tiếp, “Vừa rồi Ngũ muội có tìm ta kể lể một hồi,
nói là vì trả nợ cho tỷ mà tiền bốc thuốc cũng không có, nhìn rất đáng
thương. Ta biết tỷ chịu oan, nếu thiếu thì ta sẽ giúp tỷ, nợ nần của họ
coi như chấm dứt đi.”
Cậu không hề giấu diếm chuyện của Phượng Chiếu Tình.
Tiêu Ngự cười khẽ, thì ra là vậy, hóa ra là Phượng Chiếu Tình có đốc thúc
Phượng Chiếu Kỳ, vậy nên Phượng Chiếu Kỳ mới chạy đến hỏi hắn chuyện
tiền bạc.
“Nàng ta nói gì” Tiêu Ngự hiếu kỳ.
Phượng Chiếu Kỳ thật thà kể, “Chỉ là khóc lóc than thở mình bị bệnh mà không có tiền mua thuốc, vậy đó.”
“Vậy ngươi tin à” Tiêu Ngự cười hỏi.
Phượng Chiếu Kỳ hơi nhíu mày nhìn tỷ tỷ.“Ta tin hay không đâu quan trọng Chỉ là mấy nghìn lượng thôi mà, ta có thể
cho tỷ được, cần gì phải làm khó các nàng, khiến mọi người chẳng được
yên ổn.”
Tiêu Ngự cười gằn, đứng dậy nói, “Đã vậy ta với ngươi
không còn gì để nói nữa. Chuyện tiền bạc đã thanh toán xong, không ai nợ ai nữa, Đại thiếu gia có thể đi rồi. Chẳng phải Ngũ muội của ngươi bị
bệnh không có tiền bốc thuốc sao Còn không mau đi thăm đi. Nhớ đem sáu
nghìn lượng đến cho ta, không thiếu một xu. Bách Linh, tiễn khách!”
Phượng Chiếu Kỳ bị thái độ lạnh lùng của hắn dọa cho kinh ngạc. Rõ ràng vừa
rồi còn vui vẻ nói chuyện mà, sao tự nhiên trở mặt vậy Cậu cho nàng bạc
để xài còn không được sao Sao thái độ của tỷ tỷ trái ngược hẳn ban đầu
thế
Bách Linh đến trước mặt cậu, vung tay, “Đại thiếu gia, mời!”
“Ta!” Phượng Chiếu Kỳ uất ức, cậu không muốn đi, nhưng Phượng Chiếu Ngọc rõ
ràng đang tức giận, cậu đã đưa tiền sao còn tỏ ra như vậy!
Tiêu Ngự không chút khách khí phất tay, “Biến biến biến, mau biến đi! Thấy ngươi là nóng máu.” Nói rồi đi vào trong.
“Tỷ đứng lại!” Phượng Chiếu Kỳ muốn chụp hắn, lại bị Bách Linh cản.
“Đại thiếu gia đừng làm vậy, Đại tiểu thư nhà ta không phải Ngũ muội của
thiếu gia đâu, đừng ra vẻ thân thiết.” Bách Linh giang hai tay chặn
Phượng Chiếu Kỳ, từng bước đẩy cậu ra cửa, lớn giọng nói, “Đại thiếu gia đi thong thả, cảm tạ đại ân đại đức của Đại thiếu gia, Bách Linh thay
mặt tiểu thư cảm ơn Đại thiếu gia đã đưa tiền cho chúng ta.”
Phượng Chiếu Kỳ nghe mấy lời châm chọc mà tức tối vô cùng, cậu lại không hiểu
nguyên nhân, vừa tức vừa vội mà không cam lòng bỏ đi, cũng không muốn
mất mặt, giờ lại bị Bách Linh đứng ngoài cửa lùa, giận muốn giậm chân.
Nha hoàn trong sân đều nhìn, Phượng Chiếu Kỳ không chịu nổi mấy con mắt hiếu kỳ, giận dữ vung ống tay áo, đi ra khỏi viện.
Bách Linh trở vào, thấy Tiêu Ngự đang cầm cái chén nhỏ đặt ở bậu cửa sổ tưới hoa dại, mặt đầy thích thú, nào còn dáng vẻ phẫn nộ vừa rồi.
“Tiểu thư, Đại thiếu gia về rồi.”
Tiêu Ngự nghe vậy gật đầu, Bách Linh đến cạnh hắn, thở dài nói, “Tiểu thư,
sao tiểu thư lại lãnh đạm với Đại thiếu gia như vậy Vất vả lắm hắn mới
chủ động đến tìm tiểu thư, tiểu thư phải nắm lấy cơ hội lôi kéo Đại
thiếu gia chứ, sao lại đẩy hắn về chỗ Ngũ tiểu thư.”
Tiêu Ngự cười, “Không sao đâu, hắn sẽ còn quay lại.”
Bách Linh nghi hoặc, “Thiệt hả”
“Đương nhiên.” Tiêu Ngự thả cái chén lên bàn, chà xát tay cười nói, “Chậm nhất là ngày mai, chắc chắn hắn sẽ quay lại tìm ta nói lý.” Ngừng lại một
chút, “Với lại, lời hắn nói rõ ràng muốn che chở Ngũ muội mới đến đây
đưa tiền cho tỷ tỷ, thứ không nhận ra thân sơ, ta không đuổi hắn đi, giữ lại để thêm bực hả.”
Bách Linh hết hồn, “Ơ Nô tỳ còn tưởng tiểu
thư giả bộ thôi, tiểu thư giận thật hả.” Trong ấn tượng của Bách Linh,
tiểu thư nhà mình chưa tức giận bao giờ. Trước kia thì lạnh nhạt không
nhìn ra tâm tình, sau đó thì trở nên thông minh hoạt bát, nhưng vẫn vô
cùng bình tĩnh thấy biến không sờn. Tam thẩm quá đáng như vậy mà tiểu
thư chỉ cười cho qua chuyện, chưa thấy hắn tức giận bao giờ.
Tiêu Ngự cũng buồn bực. Nếu nói quan hệ huyết thống, hắn không hề có cảm
giác thân thiết hay đau lòng với Phượng Vân Phi, còn Phương thị thì chỉ
là nghĩa vụ và trách nhiệm. Chỉ có Phượng Chiếu Kỳ có thể tác động tâm
tình hắn. Có thể là giữa huynh đệ song sinh tồn tại sự ràng buộc không
thể nói rõ.
Tiêu Ngự đoán không sai. Trên thực tế, còn chưa đến
ngày hôm sau, mới chạng vạng mà Phượng Chiếu Kỳ đã kích động chạy về,
không đợi Bách Linh ngăn cản, cậu thở phì phò chạy thẳng vào phòng Tiêu
Ngự.
Tiêu Ngự đang dựa vào tháp đọc sách, liếc cậu, “Khuê phòng của tỷ tỷ mà dám tùy tiện vào Ra ngoài.”
“Tỷ… tỷ đừng khinh người quá đáng! Ta là đệ đệ của tỷ mà!” Phượng Chiếu Kỳ tức đỏ mặt.
Tiêu Ngự thả quyển sách xuống, cười lạnh, “Ngươi cũng biết mình là đệ đệ của ta hả Ai không biết còn tưởng Ngũ muội mới là thân muội ngươi.”
Bách Linh theo sát hắn, Tiêu Ngự nói với nàng, “Không có gì đâu, Bách Linh,
ngươi ra ngoài trước đi, ta nói chuyện với hắn một chút.”
Bách Linh gật đầu lui ra, tìm cái ghế ngồi trước phòng vừa may vá vừa nghe ngóng động tĩnh.
Phượng Chiếu Kỳ hừ một tiếng, nghểnh cổ nói, “Ta có một vấn đề muốn hỏi!”
“Vậy hỏi đi.” Tiêu Ngự nói khẽ.
Phượng Chiếu Kỳ nhìn thái độ hắn mà bực bội, rồi lại không hiểu tại sao mình
bực, hỏi trực tiếp, “Tại sao hồi chiều lại vô lễ với ta như vậy! Ta cho
tỷ bạc tỷ còn không chịu, chẳng lẽ chê ít hay sao!”
Tiêu Ngự
không thèm nhìn cậu, “Không sai, chính là ghét ngươi cho ít đó. Đại
thiếu gia đâu có thiếu tiền, cho thêm chút không được à.”
“Tỷ!
Sao tỷ có thể như vậy!” Phượng Chiếu Kỳ tức muốn giậm chân, mà bây giờ
trong phòng đúng là không có người ngoài nên cậu liền giậm chân.
Bác sĩ Tiêu thấy vậy, cười thầm trong lòng. Bắt nạt đệ đệ thật vui quá mà!
Trên mặt hắn vẫn giả bộ nghiêm túc, “Sao lại không thể Không phải ngươi
luôn nghĩ ta là tỷ tỷ thấy tiền sáng mắt không có giáo dục chuyên môn
gây sự làm phiền đám chủ nhân trong Phượng phủ ở kinh thành sao.”
“Không có!” Phượng Chiếu Kỳ không nghĩ ngợi lớn tiếng phủ nhận, nói rồi mới giật mình.
Phương đại nương bên cạnh mẫu thân từng kể chuyện xưa cho cậu, nói di nương là hạng lừa bịp phụ thân, là một nữ nhân không an phận, cũng nghe không ít chuyện về vị tỷ tỷ ở nhà cũ. Tuy mẫu thân không cho Phương đại nương
nhiều lời, nhưng cậu cũng biết được sơ sơ phẩm hạnh của Đại tỷ.
Theo lời Phương đại nương thì hắn là thứ vô giáo dục, ngang tàng, lấy oán trả ơn.
Mới gặp có vài lần mà thái độ của hắn đối với cậu cô cùng ác liệt, mà sao
cậu lại ném hết mấy lời của Phương đại nương ra sau đầu vậy nhỉ
Phượng Chiếu Kỳ cũng biết mình có vấn đề, tức tối nhìn Tiêu Ngự, tính đớp lại vị Đại tỷ không biết điều.
Nhưng bỗng nhiên đối diện ánh mắt thấu triệt màu hổ phách kia, mấy lời độc địa vừa đến miệng liền nghẹn vào trong.
Nếu thái độ của cậu ngang bướng… tỷ tỷ sẽ lại tức giận đuổi cậu ra ngoài nhỉ Có thể sau này cũng không muốn gặp cậu nữa
Phượng Chiếu Kỳ do dự tính toán, cuối cùng vẫn biết sợ bị đuổi ra ngoài, còn sợ vị tỷ tỷ này nổi nóng.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng Phượng Chiếu Kỳ không thể tự lừa mình, hắn
giận bản thân mình lại sợ Đại tỷ, thật là… thật oan quá mà.
Tiêu
Ngự nhìn biến hóa trên mặt cậu, cuối cùng cũng chịu ngừng chiến tranh
lạnh, cười thầm nói, “Không phải ngươi có chuyện muốn nói sao Nói đi, ta nghe.”