Editor: Vện
Phượng Vân Ninh vén màn, muốn phóng xuống xe, Khâu đại nương lập tức ngăn cản.
“Phu nhân, ngươi không thể kích động.” Khâu đại nương lôi kéo Phượng Vân Ninh, ra hiệu cho phu xe nhanh chóng giục ngựa đi.
Phượng Vân Ninh điên cuồng giãy dụa, “Buông ra, buông ta ra! Tiểu tiện chủng
kia dựa vào cái gì mà bắt con gái ta quạt cho hắn! Con gái ta là lá ngọc cành vàng! Hắn dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì chứ!”
Cảm xúc không cam lòng và căm phẫn như dòng lũ cuốn qua, lửa giận bốc ngùn ngụt đã đốt sạch chút lý trí cuối cùng.
Nỗi đau thấu xương thấu tủy không cách nào truyền đạt.
Nàng khinh thường Phương thị, khinh thường Phượng Vân Phi, khinh thường tất
cả người Phượng gia. Nàng là loài phượng hoàng trong đám rơm rạ, nàng
căm hận thời niên thiếu phải sinh hoạt trong hoa viên như cái chuồng gà
quanh quẩn mùi bếp núc, đáng lẽ nàng sinh ra phải được đứng trên đầu
thiên hạ.
Nhưng hôm nay, Phương thị bị nàng rẻ rúng chà đạp đang
tận hưởng những tháng ngày ăn sung mặc sướng ở Phương gia, con trai của
Phương thị là cái gai trong mắt nàng trở thành hiền tế của phủ Nguyên
Vương, Lộ Yên Nhiên bị nàng bày mưu tính kế đã thâu tóm trái tim An Tại
Thanh, còn nàng một thân đau ốm, con gái ruột thịt đi làm thuộc hạ hèn
mọn cho nhi tử của Phương thị để kiếm miếng cơm.
Nàng chỉ còn cái danh An quốc hầu phu nhân mà thôi, nhưng mọi chuyện đều không được như
ý, tất cả đều muốn đối nghịch với nàng, Phượng Vân Ninh tâm cao khí ngạo thật sự sắp phát điên rồi.
Khâu đại nương dùng một câu kéo lý
trí nàng quay về, “Phu nhân, sau này Đại tiểu thư còn phải dựa vào
ngươi, ngươi không thể tự sa ngã như thế này!”
Phượng Vân Ninh tức khắc ngưng giãy dụa, trừng đôi mắt đỏ bừng nhìn góc buồng xe, không biết đang nghĩ gì.
—o0o—
Tiêu Ngự và Phùng đại phu thương lượng biện pháp chữa trị cho Phượng Vân Ninh.
Tiêu Ngự thấy bụng Phượng Vân Ninh đã phình to như mang thai ba tháng, giải phẫu là phương án tốt nhất.
Phùng đại phu trầm ngâm một lát, nói, “Ta thấy không cần đâu. Ta biết thủ
pháp ngoại khoa của Phượng đại phu xuất sắc, nhưng đối phương là An quốc hầu phu nhân, ngươi tốt nhất đừng làm thì không phạm sai.”
Ý kiến của Phùng đại phu hoàn toàn xuất phát từ lập trường của hắn hoặc Tạ Cảnh Tu, trong lòng Tiêu Ngự vô cùng cảm kích.
“Phùng lão có kiến giải gì sao”
Phùng đại phu cười nói, “Lão phu bất tài, nhưng thật ra bệnh của phụ nhân này không khó giải quyết. Ta sẽ kê phương thuốc và châm cứu hỗ trợ, nhiều
nhất là ba tháng sẽ chuyển biến tốt.”
Tiêu Ngự ngạc nhiên hỏi, “Thật à”
Phùng đại phu gật đầu, phong thái tươi cười như danh y bậc nhất, “Trước kia
đã từng chữa mấy trường hợp, chứng bệnh này không phải quá khó trị.”
Tiêu Ngự lập tức yên lòng, nhất thời nổi lên hứng thú bất tận với Đông y của thời đại này.
Y thuật của hắn dựa hết vào dụng cụ, dụng cụ giải phẫu thì khỏi cần phải
nói, nhưng thời đại này thiếu thốn máy móc kiểm tra và xét nghiệm, dẫn
đến nhiều chứng bệnh chỉ cần sử dụng máy móc là dễ dàng chẩn đoán ra
nhưng lại không cách nào thực hiện được.
Hiện tại hắn chỉ còn
cách dùng ống nghe kiểm tra. Các dụng cụ hiện đại hóa không phổ biến ở
thời đại này, chỉ dựa vào cái ống nghe Tây y mà tìm ra bệnh đã là hay
lắm rồi.
Chờ đến lúc chế tạo đủ dụng cụ kiểm tra thì sẽ quá trình chẩn trị sẽ thuận lợi hơn nhiều, kết quả chẩn bệnh cũng chính xác hơn,
nhưng phải tiêu tốn không ít vật liệu quý giá.
Biển Thước chỉ cần nhìn tướng mạo đã biết Tề Hoàn Công bị bệnh gì(*), không cần máy móc hỗ trợ, chỉ bằng mắt thường của đại phu, đến cùng họ còn có thể thần thông đến mức nào đây
(*) Tích này hơi dài, hãy đọc ở cuối bài.
Tiêu Ngự và Phùng đại phu bàn bạc xong, đưa ra một phương án, Phùng đại phu
muốn hắn không nhúng tay vào, nhưng có người còn nhanh hơn bọn họ một
bước.
Phượng Vân Ninh đến chỗ Lý quý phi cầu xin một dấu ngự ấn
quân lệnh, yêu cầu Tiêu Ngự dốc sức chữa trị cho Phượng Vân Ninh, khiến
nàng khỏi hẳn, nếu không sẽ dựa theo tội giết người mà trừng trị theo
quân pháp, còn liên đới cả Phương thị.
Tiêu Ngự quả thực được mở mang tầm mắt. Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, hắn đúng là thấy được cực hạn ở Phượng Vân Ninh rồi.
Cùng là nhân giả kiến nhân trí giả kiến trí (*), bản thân nàng mang tâm hại
người, lúc đối diện người khác làm sao có thể yên tâm
(*)Cùng một vấn đề mà mỗi người có cách nhìn và đánh giá khác nhau.
“Ngươi về nói với phu nhân nhà ngươi, nàng có làm gì ta cũng không trị.” Tiêu
Ngự cười lạnh, ném cuộn chiếu chỉ đóng ngự ấn quân lệnh xuống trước mặt
quản gia phủ An quốc công, “Ta không có thời gian nhìn nàng diễn trò.”
“Ngươi… đây chính là ngự ấn quân lệnh thánh thượng ngự phê!” Quản gia cố nén lửa giận nói.
Quản gia phủ An quốc công nào để Nguyên Vương thế tử phi vào mắt, chỉ là bị
vướng thể diện nên không thể không cung kính. Thực tế mấy năm qua, những thế gia hoặc quan viên được Lý tướng yêu thích đã dần dần không để phủ
Nguyên Vương vào mắt nữa.
Đây chính là phúc lợi từ Lý thừa tướng một tay che trời.
Tiêu Ngự lười nói nhiều, cho người đưa hắn ra ngoài, quay lại nhìn Nhị Cửu
đứng khoanh tay, hơi thấp thỏm hỏi, “Nhị Cửu, ta không tạo thêm phiền
phức cho các ngươi chứ”
Từ lúc Tạ Cảnh Tu rời kinh, Phùng đại phu liền xuất hiện với dáng vẻ trưởng bối, Nhị Cửu cũng không còn là tên
sai vặt khiêm tốn trước mặt Tạ Cảnh Tu, nháy mắt đã biến thành bộ dạng
cao thủ thâm trầm ổn trọng.
Chỉ thấy Nhị Cửu trầm ngâm hồi lâu,
ôm kiếm nói, “Thế tử phi không hổ là Thế tử phi, rắc rối nhỏ không thèm
chọc, đã chọc là chọc cho lớn.” Giết Phượng Vân Ninh cùng lắm chỉ đắc
tội An Tại Thanh vô dụng, còn ném ngự ấn quân lệnh chính là coi thường
thiên nhan. Muốn giải quyết phải tốn không ít sức lực.
Tiêu Ngự, “…” Vậy là đang trêu đùa hắn hay châm chọc hắn
Tạ Cảnh Tu không ở đây, ai cũng trở nên nguy hiểm hơn. Hắn quyết định chờ Tạ thế tử về sẽ thổi gió bên tai cả đêm!
Quản gia về phủ Quốc công, thêm mắm thêm muối kể lại Tiêu Ngự bất kính, tội tày trời.
Phượng Vân Ninh sắc mặt tiều tụy ngồi trên giường, đôi mắt đỏ bừng, quầng thâm rõ rệt, môi trắng tái, gò má ửng hồng bệnh tật.
An Tại Thanh là người niệm tình xưa, biết Phượng Vân Ninh không mang thai
còn đặc biệt đến an ủi khuyên giải cả ngày, muốn nàng yên tâm điều dưỡng thân thể. Nhưng Phượng Vân Ninh càng lúc càng cố chấp và cay nghiệt, An Tại Thanh dần phát chán, nhìn cũng không muốn nhìn nữa.
Khâu đại nương nóng ruột, Phượng Vân Ninh lại thấy chuyện đó chẳng đáng gì, chỉ một lòng nghĩ đến con gái Lục Dung Dung.
Phượng Vân Ninh lại bộc phát một trận, mắng quản gia tối mặt tối mày, ném tách trà trên tay vào trán quản gia, hắn cũng không dám ôm trán, vẫn cung
kính quỳ dưới đất nghe giáo huấn.
Lúc rời khỏi viện, đến chỗ
không người liền hung hăng xì một tiếng đầy khinh miệt, ánh mắt cay cú
liếc qua, ôm miệng vết thương chầm chậm rời đi.
Phượng Vân Ninh lại tha cái thân bệnh tật đến gặp Lý quý phi, Lý quý phi đương nhiên nổi giận vì Tiêu Ngự kháng chỉ bất tuân.
“Nàng không xứng làm Nguyên Vương thế tử phi, không xứng kết đôi với Tạ thế
tử…” Gương mặt dịu dàng mỹ lệ của Lý quý phi lần đầu tiên lộ vẻ âm độc.
Phượng Vân Ninh đắc ý dạt dào về phủ Quốc công, chờ nghe tin Phượng Chiếu Ngọc gặp nạn.
Nhưng chờ mãi mà chẳng nghe được tin tức gì. Phượng Chiếu Ngọc vẫn là Thế tử
phi cao cao tại thượng, con gái của nàng vẫn làm chân chạy vặt trong
Quảng An đường, bị những tiện dân kia tùy ý sai bảo.
Nàng chỉ chờ được Phùng đại phu đến chữa trị.
Bây giờ nàng đã không còn quan tâm Phượng Chiếu Ngọc có gặp rủi ro hay không, nàng chỉ muốn ở cạnh con gái ruột thịt.
Cuối cùng vẫn là Khâu đại nương cầu xin Phùng đại phu cho Lục Dung Dung đến phủ Quốc công tạm trú, chăm sóc Phượng Vân Ninh.
Phượng Vân Ninh vất vả lắm mới gặp lại con, làm sao chịu để Lục Dung Dung làm
việc nặng nhọc, ngày nào cũng gọi nàng đến bên người, cho nàng ăn cơm
ngon mặc áo đẹp, sống như Đại tiểu thư.
Lục Dung Dung nào chịu nổi cách sinh hoạt này Mới qua ba ngày đã nhịn không được, lập tức thu dọn đồ đạc muốn cáo từ.
“Nếu phu nhân không cần ta làm việc, ta sẽ không tốn thời gian ở đây nữa.
Chỗ Phượng đại phu không thể thiếu ta, ta phải trở về.”
Phượng Vân Ninh nhìn dáng vẻ nhíu mày bất mãn của Lục Dung Dung, trong lòng vừa vui mừng vừa xót xa.
Con gái ruột thịt của nàng không thân thiết với nàng lại một lòng hướng đến Phượng Chiếu Ngọc, nghĩ đến đây đã khiến lục phủ ngũ tạng như vỡ nát.
Phượng Vân Ninh vươn tay muốn ôm nàng, Lục Dung Dung liền lùi về phía sau hai bước, mặt không che giấu vẻ đề phòng và căm ghét.
Phượng Vân Ninh chỉ có thể gượng cười, nói, “Dung Dung, chẳng biết tại sao, ta rất hài lòng về ngươi. Chỉ cần nhìn ngươi là bệnh tình đã thuyên giảm
hơn nửa rồi. Ngươi không cần làm gì hết, chỉ cần ở đây trò chuyện với ta đã là động lực lớn nhất của ta rồi.”
Lục Dung Dung cất giọng gần như châm chọc, “Phu nhân, ta nói cái này ngươi đừng giận… ngươi cho là
ta muốn đến đây hầu hạ ngươi à Nếu không phải Phùng lão nhờ thì ta chẳng muốn đến đây đâu. Ngươi dùng mọi cách làm khó dễ sư phụ ta, còn làm quá nhiều chuyện gây tổn thương sư phụ ta, ngươi nghĩ thể diện ngươi lớn
đến mức chúng ta phải suy nghĩ cho ngươi sao Ta theo sư phụ học chăm sóc người bệnh, đó cũng là việc ta phải làm. Nếu ngươi đã không cần thì ta
không nhất thiết phải ở lại nữa. Trò chuyện với ngươi hả, ta không làm
được, ngươi tốt lành quá mà, ta sợ nói chuyện rồi sẽ nôn đó!”
Phượng Vân Ninh bị nàng khích cho mặt tái xanh, ngón tay khô gầy vỗ thành giường.
“Ngươi phản rồi! Ngươi dám ăn nói với ta như vậy! Ngươi có biết ta là ai không”
Lục Dung Dung sợ hãi lùi về sau một bước, chột dạ nuốt nước bọt.
Trước giờ nàng rất giỏi nhìn mặt đoán ý, nhưng khi đối mặt Phượng Vân Ninh
lại không kiềm được cảm xúc phẫn nộ và căm ghét, và một chút tình cảm
không tên bản thân nàng cũng không hiểu được.
Những cảm xúc này làm nàng không thể khống chế tính khí của mình, chịu đựng được ba ngày đã là cực hạn rồi.
“Coi như ngươi là Hầu gia phu nhân, nhưng phẩm hạnh ngươi xấu xa, tâm địa ác độc, người có đạo đức đều có thể chỉ trích ngươi!” Lục Dung Dung dùng
kiến thức đã học nói một tràng, “Việc ta đến phủ An quốc công, người của Quảng An đường chúng ta đều biết, Phùng lão biết, thị vệ của Thế tử
cũng biết. Nếu ngươi dám làm gì ta, bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi
đâu!”
Nói xong không dám quay đầu chạy thẳng ra ngoài.
“Đến… người đâu, đến đây!” Phượng Vân Ninh giận sôi máu, tức đến nói không ra hơi, “Ngăn nàng lại… ngăn lại!” Chỉ nghe rầm một tiếng, Phượng Vân Ninh ngã lăn xuống giường, hai mắt nhắm chặt.
Khâu đại nương ở gian
ngoài nghe tiếng động vội vàng chạy vào, thấy thế liền hốt hoảng, cùng
đám nha hoàn đỡ Phượng Vân Ninh nằm lên giường, luôn miệng quát người đi tìm đại phu.
Không chờ Phượng Vân Ninh bắt Lục Dung Dung lại, Lộ Yên Nhiên vẫn luôn ẩn nhẫn trong viện tử của mình, nhịn nhục mười mấy
năm qua đột ngột làm khó dễ.
Phượng Vân Ninh không ngờ, chuyện
nàng tráo con năm xưa không phải bị Phượng Chiếu Ngọc vạch trần, mà lại
bị vị tiểu thư khuê các vô dụng xưa nay không có cảm giác tồn tại này
vạch trần. Ngày xưa Lộ Yên Nhiên xuất thân danh môn thế gia, hôn ước đã
định, lại bị nàng cướp mất phu quân, không phải vô dụng thì là gì
Hiện tại, nữ nhân vô dụng kia và An Tại Thanh ngay trước mặt, vạch trần toàn bộ sự kiện nàng sợ hãi nhất.
Nàng cho rằng nhược điểm của nàng chỉ có Phương thị và Phượng Chiếu Ngọc mà
thôi, cho nên nàng hao tổn tâm cơ, bày mưu lập kế tiêu diệt nhược điểm
duy nhất này, vĩnh viễn chôn vùi chân tướng.
Nhưng hôm nay, Lộ
Yên Nhiên đưa ra đầy đủ chứng cứ, tuy mỗi cái đều nhỏ nhặt không đáng
kể, nhưng hội tụ lại cùng một chỗ lại thành bằng chứng thuyết phục nhất, so với thân phận Phượng Chiếu Ngọc, nàng càng thêm không thể chối cãi.
Nàng ngồi bất động dưới chính đường, thân thể ục ịch như mang thai ba tháng, nhìn hết sức buồn cười.
Hai mắt Phượng Vân Ninh đỏ bừng nhìn gương mặt thản nhiên của Lộ Yên Nhiên
trên ghế cao, bên cạnh là An Tại Thanh sắc mặt xanh mét.
Một quý nữ trâm anh, một danh môn thiếu gia, bọn họ là đôi phu thê có hôn ước được mai mối đàng hoàng.
Bích ngọc tiểu thư và công tử Hầu môn, chỉ vì một cuộc gặp gỡ bất ngờ mà đảo lộn tất cả.
Mà nay, An Tại Thanh và Lộ Yên Nhiên ngồi trên ghế cao cao tại thượng,
khinh bỉ nhìn nàng dưới hạ đường. Giống như lần gặp gỡ đầu tiên, đôi nam nữ cao quý ngồi trong xe ngựa xa hoa, xuyên qua lớp màn lụa thờ ơ nhìn
nàng đứng ở ven đường.
Dường như đây mới là sắp đặt vốn có, bây giờ tất cả đã trở lại vị trí vốn thuộc về mình.
(*)Về tài dùng mắt đoán được bệnh, có một giai thoại về Biển Thước sau đây đã được sử gia Tư Mã Thiên ghi lại trong bộ “Sử Ký “và người đời sau nhắc
lại một lần nữa trong bộ truyện Đông Chu Liệt Quốc (ở hồi thứ 32).
Chuyện như sau: Một hôm Biển Thước sang nước Tề gặp Tề Hoàn Công – Điền
Tề, thấy khí sắc vua Tề không tốt, bèn tâu: “Quân hầu, trong da và chân
lông ngài đã có gốc bệnh, nếu không kịp thời chữa trị, bệnh sẽ nặng
thêm”. Tề Hoàn Công thờ ơ đáp: “Ta cảm thấy trong người rất khỏe, chẳng
có bệnh tật gì cả”. Biển Thước lui ra, sau đó năm ngày lại vào yết kiến, nhìn sắc diện rồi khẳng định một lần nữa với vua Tề: “Bệnh của ngài đã
vào đến nội tạng rồi, phải chữa ngay đi”. Hoàn công tỏ vẻ khó chịu,
không trả lời. Sau khi Biển Thước đi khỏi, ông mới bảo với mọi người:
“Thầy thuốc chỉ khéo vẽ vời, hù dọa người ta. Ta chẳng có bệnh gì mà ông ta dám bảo là bệnh nặng. Thật vớ vẩn!” Năm ngày sau nữa, Biển Thước lại vào yết kiến, chỉ mới nhìn mặt vua Tề, đã quay bước, bỏ đi thẳng. Hoàn
công sai người chạy theo hỏi, Biển Thước nói: “Bệnh ở da, thịt thì còn
xoa thuốc được, bệnh ở huyết mạch thì còn tiêm thuốc được, nay bệnh đã
vào đến xương tủy rồi thì trời cũng không cứu được nữa, bởi vậy tôi mới
bỏ đi”. Mấy ngày sau quả nhiên Hoàn công phát bệnh. Ông vội cho người đi tìm Biển Thước, nhưng vị “thần y” đã đi sang nước Tần rồi. Bệnh Hoàn
công ngày càng trở nặng, chẳng bao lâu vị bá chủ chư hầu này tạ thế.