Editor: Vện
Tiêu Ngự nhìn người kia, hơi nhíu mày. Bệnh của nam
tử áo gấm bắt đầu bộc phát, dấu hiệu có vẻ nặng, nếu không mau chóng trị liệu e sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Người vây xem chỉ biết chỉ trỏ bình phẩm, không một ai đồng tình, tất cả đều khiển trách người kia.
“Đáng đời! Ai bảo dám phóng ngựa nơi phố xá sầm uất! Đó là do ông trời có mắt muốn trừng phạt đây mà!”
“Đúng thế, lần đầu tiên thấy quả báo đến nhanh như vậy. Thật hả dạ!”
Tiêu Ngự nhăn mặt, nhìn quanh một vòng, nói với Lão Thất, “Vị tráng sĩ này có thể giúp ta một chuyện được không”
“Tráng sĩ” Lão Thất cam chịu thở dài. Không biết Phượng đại tiểu thư học đâu
ra cái từ này, không lẽ ai giúp đỡ hắn cũng bị gọi là tráng sĩ hết sao
Thật ra thì với đối tượng giúp đỡ là người trẻ tuổi, bác sĩ Tiêu còn một
xưng hô là tiểu tử, nhưng mà nhìn tuổi Lão Thất thì hắn không dám nói.
Nếu để thị vệ có thâm niên trong phủ Nguyên Vương đây nghe được chắc tức điên.
Lão Thất đến bên cạnh Tiêu Ngự, Tiêu Ngự nói, “Ngươi ấn
tay vào chỗ này để cầm máu cho tiểu huynh đệ đây. Ta đi khám cho người
kia.”
Lão Thất nhướn mày, “Tiểu thư còn muốn cứu cái tên tông người khác bị thương à!”
Tiêu Ngự gật đầu, “Đều là mạng người cả.” Nói rồi buông tay ra để Lão Thất thay vị trí, mình thì bước đến chỗ nam tử áo gấm.
Tiêu Ngự thấy mặt người kia quen quen, Bách Linh kêu a một tiếng, “Trương tam thiếu gia”
Thì ra là hắn, Tiêu Ngự nhớ rồi. Trương tam thiếu gia cũng từng giúp Tiêu
Ngự một lần, tuy vẫn còn tính tình công tử bột nhưng không phải người
xấu. Tiêu Ngự lại càng không thể thấy chết mà không cứu.
Tiêu Ngự thấy hắn vẫn ôm chặt cổ họng, gắng sức hít thở nhưng vẫn không thở được, thậm chí hơi co giật.
Là hội chứng khó thở cấp.
Hẳn là việc đụng phải người làm hắn hoảng loạn nên mới khiến bệnh bộc phát.
Người có lương tâm mới căng thẳng khi tổn thương người khác. Vậy nên Tiêu Ngự cảm giác công tử bột Tiểu Bàn chưa hẳn đã hết thuốc chữa.
Hắn
ngồi xổm bên cạnh, kéo tay Trương tam thiếu gia. Trương tam thiếu gia
thấy tay mình ấm áp, ngẩng đầu lên liền thấy Tiêu Ngự, vội vã chụp lấy
hắn, nước mắt giàn giụa.
“Phượng… Phượng đại tiểu thư, ta… ta
không thở được… Ta… Đầu ta đau… Sợ lắm… Làm sao bây giờ! Ta sợ lắm! Hôm
nay trên phố… cũng không… khó thở… Ta phải làm sao bây giờ! Ở cổ họng…
cắt… cắt…”
Một đại nam nhân lại khóc lóc thê thảm như vầy, nhìn
vừa vô dụng vừa yếu đuối. Nhưng lại toàn tâm toàn ý trông đợi vào Tiêu
Ngự, hắn vĩnh viễn không phớt lờ một người bệnh nào khóc trước mặt mình.
Tiêu Ngự nhờ Bách Linh đến quầy bánh nướng lấy một túi giấy, túm chặt lại bịt mũi và miệng Trương tam thiếu gia.
“Trương tam công tử, ngươi khó thở cũng không cần rạch một lỗ trên cổ họng. Chỉ vì ngươi quá lo cho thương tích của đứa trẻ kia nên mới bị vậy, ngươi
rất tốt, lòng dạ rất tốt, sẽ không sao đâu. Giờ phải nghe ta, làm theo
lời ta nói, lập tức sẽ đỡ hơn. Được không” Tiêu Ngự dùng ánh mắt ôn hòa
nhìn Trương tam thiếu gia, Trương tam thiếu gia đang khẩn trương cố hít
vào một hơi, gật đầu liên tục, nước mắt lưng tròng tập trung nghe Tiêu
Ngự nói.
“Giờ thì thở chậm lại, làm theo ta, hít… thở… hít… thở…” Tiêu Ngự điều chỉnh tần suất hô hấp của mình, hướng dẫn Trương tam
thiếu gia thở chậm lại.
Chất lượng túi giấy cũng thật tốt, sau khi Trương tam thiếu gia thở ra hết CO2 thì dần dần hồi phục.
Tiêu Ngự thấy hắn đã thở được bình thường thì tháo túi giấy xuống, quần chúng vây xem nhìn mà trợn mắt há mồm.
“Không thở được mà có thể bịt mũi là hết à”
“Bịt mũi mà không chết sao!”
“Chặn mũi miệng là có thể chữa bệnh hả!”
Mọi người bàn tán xôn xao, Tiêu Ngự sợ bọn họ lại lên cơn, vội gọi phu xe
đến trấn an Trương tam thiếu gia, “Phải đúng bệnh mới chữa được. Mọi
người đừng làm thử tại nhà, sẽ có chuyện không hay đó.”
Nhị Cửu
phụng mệnh Nguyên Vương thế tử chen lấn vào trong đám đông, thấy Lão Cửu đang đứng ngoác miệng, vẻ mặt kinh ngạc liền khó chịu lườm hắn, “Các
ngươi làm gì ở đây Không phải đã nói sẽ giải tán đám người này sao Sao
hai ngươi lại lãng phí thời gian như vậy.” Mắt hắn lia qua Phượng đại
tiểu thư đang yêu cầu một gian phòng sạch với chủ quán, hơi nhíu mày,
“Lại là nàng! Sao ở đâu cũng gặp Phượng đại tiểu thư hết vậy Rốt cục
nàng đang làm gì Dám xuất đầu lộ diện giữa phố, còn ra thể thống gì nữa, chẳng trách bị người ta ám hại.”
Lão Cửu nghe thấy giọng điệu
cười trên nỗi đau của người khác, nhướn mày vỗ một phát vào gáy Nhị Cửu, cả giận nói, “Không được nói lung tung! Sao lại nói Phượng đại tiểu thư như vậy chứ!”
Nhị Cửu trừng mắt, “Lão Cửu, ngươi điên rồi sao!
Chẳng lẽ ngươi cũng bị nha đầu chưa dứt sữa này mê hoặc! Hôm nay ta tình cờ thấy thằng nhóc tám tuổi nhà Lý Phương Minh nằng nặc đòi kết hôn với nàng, chẳng lẽ ngươi muốn đi giành thê tử với một thằng nhóc!”
Lão Cửu tức tối, “Nói ngươi cũng không hiểu đâu, tránh ra, đừng làm vướng
tay ta!” Rồi đi vòng qua Nhị Cửu đến chỗ Phượng đại tiểu thư, giúp hắn
tìm phòng.
Nhị Cửu hầm hừ quay về xe, nghe Thế tử gia nói, “Sao
đi lâu vậy Gọi họ về đi, chúng ta đi đường vòng ra khỏi thành.” Thế tử
gia xưa nay rất khắt khe với thời gian, hắn cũng không muốn trễ giờ hội
họp, nếu đường này không đi được thì đi đường vòng. Chỉ là nhìn dáng vẻ
ân cần của Lão Thất, Lão Cửu với Phượng đại tiểu thư thì có gọi họ cũng
không quay lại đâu.
Nhị Cửu buồn bực thuật lại sự tình với chủ nhân nhà mình.
“Ngài nói xem, Lão Thất và Lão Cửu rõ ràng là thị vệ của ngài mà lại đi nghe
lời Phượng đại tiểu thư gì kia! Đúng là phản chủ! Chúng ta đến đây nửa
ngày rồi, tên tuổi vị Phượng đại tiểu thư này cùng thật vang dội! Xem ra cũng không phải tiểu thư đứng đắn gì!” Nhị Cửu căm giận nghị luận.
Không ngờ Thế tử gia còn chưa mở miệng, Nguyên lão Vương gia đã lên tiếng,
“Cái gì Là Phượng đại tiểu thư hả Phượng đại tiểu thư gặp chuyện gì khó
xử Nhị Cửu, mau đi xem xem, nếu Phượng đại tiểu thư cần trợ giúp thì lập tức dẫn nàng đến gặp ta.”
Nhị Cửu ngây người, Thế tử gia mặt không biểu tình liếc nhìn Nguyên lão Vương gia.
Nhị Cửu thấy rõ ràng, có liếc một cái, liếc đúng một cái! Nhị Cửu biết, đây chính là biểu tình Thế tử gia thấy hứng thú. Phải biết Thế tử gia hồi
bốn tuổi bị người ta quên mất, bỏ đói một ngày mà vẫn không chủ động kêu đói, cứ chịu đựng đến nỗi ngất xỉu ở cái xó nào đó. Đến bản thân y còn
chẳng màng, những người khác dù có ba đầu sáu tay cũng không lọt được
vào mắt thần của Thế tử gia.
Mà vừa rồi y đã dùng cặp mắt cao
ngạo lạnh lùng liếc một cái. Chuông báo động trong lòng Nhị Cửu reo inh
ỏi, hắn cảm thấy vị Phượng đại tiểu thư không đàng hoàng này muốn gây
chú ý với Thế tử.“Đi xem xem.” Chỉ nghe Thế tử gia dùng chất giọng lạnh lẽo ra lệnh cho hắn.
Nhị Cửu không dám trái lời, ôm tâm tình chua xót xuống xe, lại chen vào đám đông.
Lại nghe Phượng đại tiểu thư nói với một ông lão bán canh ở một cửa hàng
ven đường, “Đại thúc, chỉ là mượn nhà của ngươi dùng một lát thôi, đứa
trẻ này sẽ khỏe lại, ta sẽ chữa khỏi cho hắn, tuyệt đối không khiến nhà
ngươi gặp xui xẻo đâu. Chờ hắn bình phục biết đâu nhà đại thúc còn gặp
may mắn phát đạt nữa đấy.”
Lão Cửu không có tiền đồ theo sát
Phượng đại tiểu thư, trừng mắt hổ uy hiếp người ta, dù bị Phượng đại
tiểu thư nhắc nhở mà vẫn cứ đứng bên cạnh giương mắt hổ.
Lão Thất ngồi xổm bên cạnh tiểu tử bị thương, thay Phượng đại tiểu thư che chắn
cho hắn, mặt nghiêm túc như đang thi hành nhiệm vụ quan trọng.
Nhị Cửu đau khổ, tại sao hắn lại có những đồng đội không có triển vọng như vậy chứ
Ông lão còn đang do dự, Phượng đại tiểu thư nói, “Đại thúc, ta thuê gian
nhà của ngươi giá năm mươi lượng bạc, chỉ dùng một buổi trưa thôi.”
Mắt ông lão lập tức sáng lên, nhìn qua thiếu niên máu chảy đầy mặt kia, lại chần chừ.
“Một trăm lượng, một buổi trưa.” Tiêu Ngự nói.
Một chút đắn đo của ông lão bị đống bạc trắng đập tan tành, lập tức mở cửa
tiệm, cho Tiêu Ngự đem thiếu niên bị thương kia vào. Quần chúng vây xem
thổn thức, có người nói tiểu thư kia đúng là đứa phá của, có cửa tiệm
ven đường hối hận tại sao vừa rồi không đồng ý điều kiện của người ta,
biết đâu đã lời được mấy chục lượng bạc rồi.
Tiêu Ngự nhờ Lão
Thất và Lão Cửu dìu thiếu niên vào phòng, lấy một cái khăn trải giường
sạch trong hộp cứu thương lót dưới đầu thiếu niên. Lại lấy thuốc gây mê
mà Tần lão đại phu đã điều chế nghiền thành bột, pha vào nước cho thiếu
niên uống. Trong lúc thiếu niên kia dần dần mê man, Tiêu Ngự tranh thủ
đi rửa tay, khử trùng, liền mạch lưu loát.
Quần chúng vây xem bị Lão Cửu đuổi đi, vị tráng tử này cũng không nỡ lòng nhìn dáng vẻ máu me của thiếu niên, liền bước ra cửa.
Nhị Cửu đang cùng hai đồng đội không triển vọng của mình đứng ôm cửa nhìn
vào trong, đột nhiên cảm thấy sau lưng có một luồng khí lạnh bức người.
Hắn quay đầu lại, quả nhiên thấy Thế tử nhà mình đứng đằng sau.
“Thế tử gia.” Nhị Cửu vội kêu.
Thế tử gia lãnh đạm gật đầu. Lão Thất và Lão Cửu tránh lối, chừa lại vị trí quan sát tốt nhất cho chủ nhân.
Thế tử gia đứng phía bên cửa, người khoác áo lông áo.
Tiêu Ngự đã sớm nhìn thấy người kia, ngẩng đầu lên, vừa chạm mắt đã hơi run.
Hắn thấy một đôi mắt lạnh lẽo không chút gợn sóng… Tiêu Ngự chỉ nhìn một
cái liền nhận ra người này chính là người ngồi trong chiếc xe ngựa đã
cứu mình ở ngoại thành, loại khí lạnh này đúng là phong cách đặc trưng
của người kia.
Nhưng vì sao y lại ở đây
Nhị Cửu thấy Phượng đại tiểu thư nhìn chằm chằm chủ nhân, mũi hừ một tiếng khinh thường.
Thế tử gia nhà hắn tướng mạo bất phàm, mấy lời đồn đại kia nào có thể miêu
tả được hết. Tất cả nữ tử trên đời nhìn Thế tử thì phản ứng đầu tiên sẽ
là đờ ra.
Nguyên Vương thế tử nhìn cái khăn trắng quái lạ trùm
trên đầu Tiêu Ngự, bao hết mái tóc dài đen như mực và nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt ôn hòa. Sau đó ánh mắt y dừng lại ở mấy dụng cụ khéo léo
bằng sắt trong tay Tiêu Ngự, bên cạnh còn bày một đống dao kẹp bình lọ
hình thù kỳ quái, liền ngán ngẩm nhìn chỗ khác.
Tiêu Ngự cười,
nói với mấy người kia, “Đa tạ các vị tráng sĩ đã giúp đỡ. Xin hãy giúp
ta một chuyện nữa, các ngươi cứ đứng yên ở đó, đừng nhúc nhích kẻo đá
bay bụi bặm, làm nhiễm trùng vết thương của tiểu bằng hữu này.”
Lão Thất, Lão Cửu, Nhị Cửu, “…” Ba người không hẹn mà cùng lén nhìn Thế tử nhà mình.
Thế tử gia tuấn mỹ vô song, ngọc thụ lâm phong, quý khí bức người, lạnh lẽo như băng, xa cách không thể với tới như thiên sơn tuyết liên, cao quý
như ngọc, nói một không hai, uy nghi hiển hách của bọn họ lại một lần
nữa được người ta gọi là “tráng sĩ”… Phượng đại tiểu thư quá phung phí
của trời rồi biết không
Tiêu Ngự thấy thiến niên đã hoàn toàn hôn mê, thuốc gây mê đã phát huy tác dụng, liền hít vào một hơi, dùng nước
muối cẩn thận rửa sạch vết thương, tìm mạch máu bị vỡ, dùng chỉ cây dâu
khâu lại.
Đây chỉ là một ca tiểu phẫu thôi, Tiêu Ngự làm xong rất nhanh, lại khâu lớp da bên ngoài, cuối cùng đắp thuốc bột trị ngoại
thương của Tần lão đại phu lên. Tiêu Ngự đã nghiệm chứng được loại thuốc kia có công dụng kháng khuẩn, lại dùng băng vải băng vết thương, giải
phẫu hoàn thành.
Ánh mắt Tạ Cảnh Tu vẫn luôn nhìn theo cây “kim thêu hoa” bé xíu kia, con ngươi hổ phách nhàn nhạt lóe sáng.
Hắn không phải tùy tiện mà vá lại vết thương, động tác rõ ràng rất có kỹ
thuật, tốc độ vừa phải nhưng quyết đoán. Hiểu biết về thân thể người của thiếu nữ này còn cao hơn những kỳ tài trong triều.
Người bán thịt hiểu rất rõ cơ thể súc vật hơn bất kỳ ai, bởi vì ngày nào hắn cũng phải chặt, xẻ gân cốt.
Phải có trải nghiệm như thế nào mà một người có thể hiểu rõ cơ thể con người như vậy
Tiêu Ngự đã xử lý xong vết thương của thiếu niên, thở ra một hơi. Bách Linh
nhanh tay dọn dẹp những dụng cụ đã dùng, cất chúng ra riêng để về nhà
khử trùng.
Tiêu Ngự đứng lên, đến chỗ mấy người đứng bên cửa,
muốn trò chuyện vài câu cảm tạ bọn họ, dù sao họ đã giúp đỡ rất nhiều.
Lại nghe người kia mở miệng hỏi, “Nghe nói ngươi là người đã nối lại
cánh tay bị đứt của Chu Chiêu”
———
Hậu trường.
Bác sĩ Tiêu: Vị tráng sĩ này…
Tiểu công nổi tiếng: …Thôi ngươi cứ gọi ta là tiểu công đi.
Bác sĩ Tiêu: …
Tiểu công nổi tiếng: …