Editor: Vện
Tạ Cảnh Tu đứng dựa cột ngoài hành lang nhìn Tiêu Ngự cho Huyền Trạm ăn.
Chậu xương lúc đầu được chuẩn bị cho Huyền Trạm bị Tiêu Ngự ghét bỏ, người
hầu liền đến trù phòng luộc gà, bỏ vào tô y như canh bưng đến cho Huyền
Trạm.
Huyền Trạm vốn ghét thịt sống lập tức đắc ý lắc đuôi, vùi
cái đầu bự vào tô ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa phát ra âm thanh ư ử quái
dị, nghe hết sức ngu xuẩn…
Tạ Cảnh Tu cảm thấy buồn phiền không thôi.
Vốn tưởng nuôi được một thần thú, tại sao nó thấy Ngọc Nhi lại biến thành bộ dạng hồn nhiên thế này.
“Lông Xù, ăn từ từ thôi, sao lại đói đến như vậy.” Tiêu Ngự đau lòng vuốt lông nó, “Nhìn mày gầy nhom kìa.”
Tạ Cảnh Tu, “…”
Y bước đến kéo Tiêu Ngự, “Cứ giao Huyền Trạm cho người khác hầu hạ, ta dẫn ngươi đến cửa tiệm thủ công xem.”
Tiêu Ngự nghe đến chính sự, không thỏa sức chơi với chó nữa, chỉ có thể sờ
loạn cái đầu bự của Lông Xù mấy cái mới lưu luyến đứng dậy.
Người hầu phụng mệnh chăm sóc Lông Xù thăm dò đến gần, Lông Xù lập tức dựng lông cổ, miệng gầm gừ uy hiếp.
Tiêu Ngự nhìn Tạ Cảnh Tu, Tạ Cảnh Tu cứ như biết hắn muốn nói gì, gật đầu,
“Chăm sóc Huyền Trạm đều là người của ta, tuyệt đối đáng tin.”
Tiêu Ngự liền nhìn Lông Xù, vươn tay vỗ đầu nó.
“Không được hù người ta! Tao dạy mày thế nào hả!”
“Ẳng…” Lông Xù tức khắc thu hồi biểu cảm hung ác, mặt vô tội thấp giọng nức nở.
Tiêu Ngự điểm mũi nó, chỉ người hầu đứng bên cạnh, “Nhớ kỹ tiểu ca này, không phải đồ hắn cho thì không được ăn.”
Lông Xù ngoan ngoãn đến ngửi người hầu làm tên kia sợ đến câm như hến, đứng bất động không dám nhúc nhích.
Lông Xù ngửi xong mới về chỗ cũ, rên hai tiếng rồi nằm rạp xuống, uể oải gặm gà tiếp.
Tạ Cảnh Tu mang Tiêu Ngự ra khỏi viện, lát sau hỏi, “Huyền Trạm là chó
ngươi nuôi à Hồi mùa thu nó xuất hiện trong hậu viện Vương phủ, khi đó
ngươi hẳn đang ở thành Hoài Thiên, vậy tại sao nó lại xuất hiện ở kinh
thành”
Tiêu Ngự nghe y nói mùa thu, đó cũng là lúc hắn thức tỉnh, trở thành Phượng Chiếu Ngọc.
Chẳng lẽ Lông Xù cũng theo hắn đến đây Nhưng bộ dạng nó không giống lúc trước, to hơn một chút.
Tiêu Ngự không khỏi giật thót.
Nếu Lông Xù có thể đến đây với hình dáng thật, vậy có phải chỉ cần tạo đủ
điều kiện thì hắn và Lông Xù có thể trở về thời hiện đại không
“Ngọc Nhi” Tạ Cảnh Tu đột ngột gọi hắn.
Tiêu Ngự ngẩng đầu nhìn y, Tạ Cảnh Tu như đang bất mãn nhíu mày.
“Ngươi có chuyện giấu ta.” Tạ Cảnh Tu lẳng lặng nhìn hắn, “Chuyện An quốc công phu nhân Phượng thị ngươi còn nói cho ta được, ngươi cần gì phải giấu
ta nữa”
So với dáng vẻ khiêm nhường lễ độ trước lúc thành thân, Tạ Cảnh Tu bây giờ cố chấp hơn nhiều, thái độ vô cùng thẳng thừng.
Tiêu Ngự khó xử trầm mặc. Không phải hắn muốn che giấu, nhưng chuyện xuyên
qua thời không hắn không thể nói rõ, dù giải thích chưa chắc Tạ thế tử
hiểu được…
Loại trải nghiệm huyền ảo này, nếu không có người hỏi, Tiêu Ngự có thể vĩnh viễn không nhắc đến. Hoàn cảnh của hắn quá phức
tạp, chuyện như vậy rất có khả năng bị người khác nắm thóp.
Nhưng trước mặt là Tạ Cảnh Tu, trong lòng hắn không có chút đề phòng nào cả.
Tiêu Ngự không nói rõ được sự tín nhiệm tuyệt đối này xuất phát từ đâu,
hắn chỉ thấy nếu ngay cả Tạ Cảnh Tu còn phải đề phòng thì thế giới này
chẳng còn ai có thể tin được nữa.
Tiêu Ngự ngồi trong xe ngựa
dưới ánh mắt chăm chú của Tạ thế tử, không thể làm gì khác là ngoan
ngoãn kể lại chuyện giấc mơ và xuyên không cùng Lông Xù.
Tạ Cảnh
Tu trầm mặc một lát, “Vậy nên mười mấy năm trước ngươi vẫn luôn vô tri
vô giác sống trong giấc mộng Ngươi học y thuật trong mộng, Huyền Trạm là con chó ngươi nuôi trong mộng”
Tiêu Ngự suy nghĩ một hồi, giải thích của Tạ thế tử cũng khá là khớp với sự thật, liền ngoan ngoãn gật đầu.
“Ngươi tin ta không”
Tạ Cảnh Tu thở hắt ra, vươn tay ôm Tiêu Ngự vào lòng.
“Sao lại không tin Người xưa có câu, trời sinh dị tượng ắt thiên hạ đại loạn, có lẽ giấc mơ của ngươi chính là điềm báo.”
“Thiên hạ đại loạn” Tiêu Ngự nghi hoặc. Tuy có phát sinh loạn lưu dân nhưng
nhìn chung Lương Quốc vẫn thái bình, nào có giống thời loạn lạc “Lương
Quốc có mối nguy tiềm tàng sao”
Tạ Cảnh Tu mỉm cười, “Ngọc Nhi lo cái gì Mặc kệ Lương Quốc có nguy hiểm hay không đã có ta bên cạnh, Ngọc Nhi không phải sợ.”
…Cái hồn ngôn tình lại nhập Tạ thế tử rồi.
Tạ Cảnh Tu nói, “Vài ngày trước, tổ phụ đã đến chùa Hộ Quốc luận thiền với đại sư trụ trì, ít hôm nữa sẽ về Vương phủ. Lần đầu Ngọc Nhi gặp lại tổ phụ sau khi thành thân, nhớ chuẩn bị lễ vật cho lão nhân gia vui lòng.”
Tiêu Ngự đáp một tiếng, lòng vẫn không hiểu lắm.
Không phải lão Vương gia rất thích hắn sao, tại sao Tạ Cảnh Tu lại nói chuyện này một cách trịnh trọng như vậy, còn muốn hắn làm lão Vương gia vui
lòng
“Mấy ngày nay lão Vương gia không có trong Vương phủ sao” Tiêu Ngự hỏi.
Tạ Cảnh Tu cười, “Là ta khuyên tổ phụ đến chùa Hộ Quốc, tổ phụ không tham
dự lễ thành thân của chúng ta, chắc bây giờ đã nhận được tin tức.”
Tiêu Ngự càng khó hiểu. Dường như Tạ Cảnh Tu không muốn để Nguyên lão Vương
gia dính líu đến hôn sự của bọn họ, nhưng rõ ràng Nguyên lão Vương gia
chống đỡ cho họ mà Không ai trong Vương phủ ủng hộ hôn nhân của hai
người, Tạ Cảnh Tu lại cố ý đưa trợ lực lớn nhất ra khỏi Vương phủ, rốt
cuộc y muốn làm gì
Tiêu Ngự nghĩ mãi không ra, Tạ Cảnh Tu lại ăn nói dè dặt, một chữ cũng không muốn tiết lộ.
Đợi sau này xảy ra hàng loạt sự kiện, Tiêu Ngự nghĩ lại mới thấu hiểu khổ tâm của Tạ Cảnh Tu hôm nay.
Nhưng lúc này hắn đương nhiên vẫn còn mơ hồ.
—o0o—
Nửa tháng sau, Quảng An đường khai trương, Tạ Cảnh Tu đặc biệt dẫn theo một đám đồng liêu ở Đại Lý Tự đến ngoài Quảng An đường, cùng làm chuyện
trọng đại.
Dây pháo treo trước cửa Quảng An đường nổ vang, xác
pháo bay tứ tung, khói thuốc lượn lờ, dưới bao nhiêu con mắt của quần
chúng vây xem, Tạ Cảnh Tu tự tay kéo xuống tấm vải đỏ phủ trên biển
hiệu, lộ ra ba chữ khí thế nghiêm trang.
Người xem tụ tập vây kín trước cửa, Tiêu Ngự hắng giọng, cất tiếng nói, “Các vị láng giềng, bắt
đầu từ hôm nay, y quán Quảng An đường chính thức bước vào hoạt động. Đầu tiên, ta hy vọng chư vị vĩnh viễn không phải bước vào cửa dược đường.”
Hắn vừa dứt lời, mọi người đều ngây ngẩn, lát sau hiểu rõ mới đồng loạt cười to.
Tạ Cảnh Tu vẫn mang nụ cười nhạt đứng một bên y quán, nhìn Tiêu Ngự đang hăm hở không chớp mắt.
Đám quý công tử trẻ tuổi đứng kế đều là đồng liêu của y, luôn rất hợp ý
nhau… ít nhất người khác vẫn cho là vậy. Lúc này cả đám đồng loạt nhìn
Tạ Cảnh Tu, tấm tắc lấy làm lạ.
“Thật ngạc nhiên, tiểu sinh còn tưởng Tạ thế tử trời sinh không biết cười đấy, thì ra cưới vợ rồi là chữa hết ngay.”
Người vừa nói chuyện tên Liễu Trường Thanh, phụ thân thừa tước Trường Ninh
bá, là quan ngũ phẩm, từ khi nhậm chức chỉ mặc quan phục đúng một lần.
Sinh được đứa con trai cũng không chịu thua kém, tự mình đấu tranh vào
Đại Lý Tự, dù không phải quan lớn béo bở nhưng đã rất hiếm thấy trong
đám con cháu thế gia.
Hai người khác thì xuất thân không cao,
nhưng vì phá được kỳ án phủ bụi lâu năm mà tiếng tăm lan xa khắp chốn,
được bổ nhiệm từ quê chuyển lên kinh thành nhậm chức trong Đại Lý Tự,
chuyên trông coi trị an kinh thành.
Đương kim Hoàng đế cực kỳ quý mạng mình, thề phải xây dựng tuyến phòng thủ kinh thành kiên cố như
thành đồng, yêu cầu tất cả quan viên phải là người giỏi nhất nên những
người này mới có cơ hội.
Tạ Cảnh Tu xưa nay không nói nhiều, Liễu Trường Thanh cũng không hy vọng y sẽ trả lời, đang định nói gì, đột
nhiên cảm thấy có ai chọt sau lưng hắn.
Liễu Trường Thanh quay
đầu lại, hai tên đồng liêu khác đang nháy mắt với hắn, cách đó không xa
có một bóng người mảnh mai đội mũ mạng chậm rãi bước đến.
Người
hiểu rõ tình hình đều biết vị Giản lục tiểu thư này có quan hệ sâu xa
với Tạ Cảnh Tu, ba người bọn hắn làm sao lại không biết.
Bây giờ
Thế tử phi khai trương y quán, trước đó Tạ thế tử lại phô trương thanh
thế khiêng đi mấy hòm vàng bạc từ y quán Giản gia, tuyên bố sử dụng cho
Thế tử phi hành y. Hiện tại Giản lục tiểu thư đến đây, đừng nói chỉ đơn
giản đến chúc mừng thôi nhé
Liễu Trường Thanh lập tức nhắc nhở Tạ Cảnh Tu, Giản lục tiểu thư đã đến cạnh Tiêu Ngự, nhìn hắn qua lớp lụa mỏng.