Ngự Tứ Lương Y

Chương 118: Chương 118: Vũ Lâm Quân




Editor: Vện

Nhị Cửu thấy Tiêu Ngự trầm tư, quay đầu nhìn đám thôn dân như chim sợ cành cong cách đó không xa, mới bị Nhị Cửu liếc một cái đã co rúm lại thành một cụm.

Nhị Cửu ghé sát vào Tiêu Ngự, thấp giọng nói, “Phượng đại phu, nếu giúp những người này thì không thể về đến kinh thành trước đêm nay đâu.”

Tiêu Ngự nhìn hắn, Nhị Cửu nói tiếp, “Nếu có người cố ý làm loạn, e là mưu đồ không nhỏ. Chúng ta còn ở ngoài thành càng lâu càng dễ gặp nguy hiểm. Ngươi thân là Thế tử phi, quan trọng hơn đám thôn dân này nhiều.”

Thấy Tiêu Ngự nhíu mày, Nhị Cửu cúi đầu nói, “Ta biết những lời này không dễ nghe, nhưng đó là sự thật. Mong Thế tử phi hãy lấy đại cục làm trọng.”

Tiêu Ngự quay đầu nhìn Hồ đại nương, Hồ đại nương cười lấy lòng với hắn, gương mặt đầy nếp nhăn cố gắng vẽ ra nụ cười nịnh nọt. Đôi tay thỉnh thoảng chà xát ống quần, như đang lau mồ hôi lạnh.

Không xa sau lưng bà là một bầy người già trẻ nhỏ vẻ mặt hoang mang nghi ngờ, vài thanh thiếu niên cầm côn gậy đứng xung quanh, biểu hiện ngầm hưng phấn, cứ như đây chỉ là một trò đùa.

Tiêu Ngự cảm thấy như có một bàn tay vô hình bóp nghẽn trái tim, chua xót trào dâng, mặc dù không mãnh liệt nhưng cứ vấn vít không nguôi.

Không chờ Tiêu Ngự lên tiếng, tiếng động inh tai truyền đến từ xa, vì bị cây lá trong rừng che chắn, còn bị gió thổi phiêu tán nên chỉ nghe được tiếng ầm ĩ hơi mơ hồ.

Nhưng chỉ một chút âm thanh cũng đủ làm lòng người lạnh lẽo.

Có những cảm xúc không cần diễn tả bằng lời mà vẫn lan truyền rộng rãi. Ví dụ như thịnh nộ, khát máu, sợ hãi hay khẩn cầu.

Sắc mặt Hồ đại nương nháy mắt trắng bệch, thơ thẩn tiến lên hướng phát ra âm thanh vài bước, lẩm bẩm, “Lão đương gia…”

Đoàn người vốn yên lặng lập tức rối loạn, một phụ nhân hoảng loạn chỉ hướng truyền ra âm thanh.

“Nơi đó… nơi đó có phải là thôn chúng ta không Có phải thôn chúng ta không vậy!”

Rừng cây tĩnh mịch nháy mắt hỗn loạn.

Các thị vệ không cần Nhị Cửu ra lệnh, lập tức bủa vây bốn phía, dồn đoàn người vào khoảnh đất trống giữa rừng, nghiêm giọng quát, “Không được lên tiếng!”

Mọi người tức khắc câm như hến.

Hồ đại nương nhìn Tiêu Ngự, khóe miệng rốt cuộc không giữ nổi nụ cười, luống cuống hô, “Thế tử phi nương nương…”

Bà chỉ là một phụ nhân không rành thế sự, trưởng thôn lại không có ở đây. Chuyện lớn như vậy, bà chỉ biết đặt hy vọng vào thiếu niên còn chưa lớn bằng con trai mình.

Bởi vì hắn là Thế tử phi, Thế tử phi là chức quan lớn đến đâu Bà không biết, nhưng chắc chắn cao hơn chức trưởng thôn rất nhiều, cao hơn cả Huyện thừa tương lai xán lạn xuất thân từ thôn Ninh Câu, thậm chí cao hơn cả Huyện lệnh, là quan phụ mẫu của bọn họ.

Quan cao như vậy, đương nhiên có thể quản được chuyện lớn thế này.

Tiêu Ngự hít một hơi, nhìn Nhị Cửu.

“Nhị Cửu, chúng ta không thể bỏ mặc những người này.”

Nhị Cửu chau mày, “Nhưng mà…”

“Ngươi cũng nói ta thân là Thế tử phi mà.” Tiêu Ngự cười nói, “Ta quan trọng hơn bọn họ. Nhưng ta dựa vào cái gì mà quan trọng hơn bọn họ Chẳng phải lúc này ta nên đưa ra chủ kiến thay họ sao Nếu không thì ta hơn họ được cái gì”

“Thứ cho thuộc hạ nói thẳng, những điều ngươi vừa nói đều là phát ngôn bảo thủ.” Nhị Cửu vẫn không đồng tình, quay lại nhìn đám thôn dân nơm nớp lo sợ, lại nói với Tiêu Ngự, “Ta có thể phái hai thị vệ hộ tống bọn họ, Phượng đại phu nhất định phải theo ta về thành!”

Nhị Cửu cũng loáng thoáng nhận ra chuyện lần này khác hẳn lần trước, cảm giác nguy hiểm cận kề làm hắn không dám đùa giỡn an nguy của Tiêu Ngự.

Lần trước có thể để người kia tùy nghi quyết định, nhưng lúc này phải nghe theo sắp xếp của hắn.

Nhị Cửu cương quyết không chịu thương lượng, thậm chí hơi thô lỗ đẩy Tiêu Ngự vào xe, để lại hai thị vệ nói chuyện với thôn dân, hắn phóng ngựa mang người nhanh chóng rời đi.

Tiêu Ngự trong xe bị quay cuồng như chong chóng, lại còn phải che chở Bách Linh không bị đập đầu, tốn công tốn sức mới miễn cưỡng ngồi vững.

Hắn ló đầu ra cửa sổ nhìn phía sau, hai thị vệ được sai ở lại đã dẫn thôn dân đi sâu vào rừng, chắc là tìm chỗ trú ẩn.

Phương hướng phát ra âm thanh vừa rồi đúng là thôn Ninh Câu, khiến người ta nghe mà khiếp đảm. Không biết trưởng thôn không phải đi đàm phán mà đi đánh nhau, hay vẫn đang tụ họp với những thôn dân vô tri vô giác kia

Nhị Cửu chỉ muốn mau chóng mang Tiêu Ngự về kinh, ai ngờ lúc này vẫn không được như nguyện.

Lúc đoàn người náo loạn thì vẫn chưa đến giờ đóng cổng thành, giờ chỉ thấy cánh cổng kiên cố đóng chặt, trên tường thành cao ngất đèn đuốc sáng trưng, tuần vệ nhiều gấp đôi so với bình thường, tay cầm trường kích lui tới tuần tra.

Nhị Cửu chạy đến dưới tường thành, kéo cương ngựa ngẩng đầu nhìn lên, cất giọng nói, “Không biết tướng quân thủ thành là vị nào Tại hạ là Lâm Phương Kính, nhất đẳng thị vệ phủ Nguyên Vương, đang hộ tống quý nhân hồi kinh. Lệnh bài thông hành có đây, xin tướng quân mau chóng mở cổng thành!”

Trong người nhất đẳng thị vệ phủ Nguyên Vương đều mang theo lệnh bài thông hành các thành lớn và giấy phép tự do đi lại ban đêm, đây cũng là đặc quyền của các đời Tịnh Kiên Vương.

Đương nhiên, hiện tại thì chỉ cần được lọt vào mắt xanh của Lý thừa tướng thì cái đặc quyền này cũng chả có gì to tát.

Nhưng lúc này, lệnh bài lại không thể áp dụng.

Trên tường thành, một tướng lĩnh mặc giáp bạc bước ra, từ trên cao nhìn xuống Nhị Cửu, tặc lưỡi khinh thường, “Phủ Nguyên Vương Ngươi là người của phủ Nguyên Vương sao Hừ, Vương gia đã sớm báo tin, gần đây có bọn đạo chích giả mạo quý nhân và thị vệ phủ Nguyên Vương để vào kinh, dặn chúng ta phòng thủ nghiêm ngặt. Vậy mà ngươi thật sự dám đến à Lá gan cũng lớn quá nhỉ, ta khuyên các ngươi nên ngoan ngoãn đi ngay đi, tên tuổi phủ Nguyên Vương không phải thứ để các ngươi tùy tiện bám víu đâu.”

Nhị Cửu tức tối, “Ngươi nói gì!”

Tiêu Ngự ngồi trong xe cũng nghe được lời tướng lĩnh kia nói. Dù chữ được chữ mất nhưng vẫn hiểu đại khái ý tướng lĩnh muốn nói.

Tức là… có người muốn ngăn cản hắn hồi kinh

Nhị Cửu còn đang chỉ tướng lĩnh kia, cao giọng quát, “Ngươi là tên nào! Ngũ tướng quân thủ thành lúc trước đâu! Gọi hắn ra đây gặp ta!”

Tướng lĩnh nói, “Chà, ngươi còn biết Ngũ tướng quân nữa à Chuẩn bị kỹ thật đấy. Đáng tiếc ông trời không giúp ngươi, hôm nay Ngũ tướng quân có chuyện quan trọng, không ra gặp ngươi được đâu.”

Nhị Cửu còn muốn nói thêm, tướng lĩnh đã ra lệnh giương cung, binh sĩ đồng loạt nhắm vào Nhị Cửu.

Nhị Cửu không hề sợ hãi, chiến ý bùng phát, trường kiếm bên hông rung động.

Tiêu Ngự vén màn nhảy xuống xe, nhíu mày gọi, “Nhị Cửu, quay về.”

Thấy Nhị Cửu vẫn bất động, Tiêu Ngự điên tiết, “Nhị Cửu, ngươi quay lại đây ngay. Đừng vì thể diện mà giao tranh vô ích.”

Nhị Cửu giằng co một lúc, lát sau mới giật cương, thúc ngựa chậm rãi quay lại.

Binh sĩ trên tường thành vẫn giương cung nhắm vào bọn họ.

Tiêu Ngự liếc qua tường thành một lần, quay đầu về xe.

“Rời khỏi đây trước đã. Vậy là có người phá rối, cố ý không cho chúng ta vào kinh. Ngươi có đánh thắng mấy tên lâu la thì cổng thành cũng đâu có mở, chúng ta vẫn không vào được.”

Nhị Cửu rầu rĩ rũ bả vai, hiển nhiên vẫn không cam lòng.

Muốn vòng qua cổng khác phải mất hơn nửa ngày, mà Tiêu Ngự cho rằng đã muốn ngăn cản hắn vào kinh thì chắc chắn không chỉ sắp đặt ở một cổng, đi chỗ khác cũng phí công thôi.

Thị vệ bên ngoài im phăng phắc, Bách Linh rúc trong góc xe, ngước đôi mắt luống cuống nhìn Tiêu Ngự.

“Là ta tính sai.” Nhị Cửu ruổi ngựa đi bên cạnh xe, siết nắm tay thấp giọng nói, “Đã biết Tào Thụy là hạng tiểu nhân không từ thủ đoạn, đáng lẽ nên nhanh chóng chạy về kinh trước hắn, không nên đi đường vòng.”

Tiêu Ngự, “Thôi bỏ đi, ai mà không sai sót. Lại nói, có thể mạo danh Vương gia ra lệnh cho tướng thủ thành, chỉ một mình Tào Thụy sao đủ khả năng làm được.”

Thậm chí, có thể không phải giả mạo.

Từ lúc hắn vào kinh thì có mâu thuẫn với hai người, một là Phượng Vân Ninh, hai là Minh Châu quận chúa.

Phượng Vân Ninh đã không thể bày trò, Minh Châu quận chúa chỉ là một cô nhóc, không có quyền hạn lớn như vậy. Còn lại, cũng chỉ có phủ Nguyên Vương.

Hai vị trưởng bối trong Vương phủ cực kỳ “bất mãn” con dâu là hắn, muốn nhân lúc hỗn loạn diệt trừ hắn cũng không phải không có khả năng.

Coi như không phải Vương gia hạ lệnh, nhưng có người mạo danh hắn cũng không thể không hay biết, chỉ là chẳng thèm quan tâm thôi.

Tạ Cảnh Tu ơi là Tạ Cảnh Tu, rốt cuộc ngươi đã lớn lên trong hoàn cảnh như thế nào vậy

Tiêu Ngự ngồi trong xe nghĩ ngợi một chốc, nói với Nhị Cửu, “Trước tiên cứ tìm chỗ lánh, chờ đến sáng rồi quay lại.”

Lại không ngờ đêm nay đã định trước là một đêm không yên bình.

Nhị Cửu không dẫn người rời kinh thành quá xa, chỉ tạm trú trong một quán trà bỏ hoang không xa quan đạo.

Nửa đêm, từ hướng kinh thành đột ngột truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập chạy ra như thủy triều. Tiêu Ngự ngồi trong quán trà vẫn cảm nhận được chấn động dưới bàn chân.

Mọi người ra khỏi quán, nhìn theo quan đạo về hướng kinh thành.

Chỉ thấy một dải đèn đuốc sáng rực như rồng lửa uốn lượn xuất phát từ cổng thành, kéo dài dọc quan đạo.

Tiêu Ngự thấy đội quân kia giương cờ thêu rồng vàng giương nanh múa vuốt, Nhị Cửu dĩ nhiên cũng thấy, chân mày nhíu lại.

“Vũ lâm quân Tại sao lại xuất động Vũ lâm quân”

Tiêu Ngự không hiểu, “Vũ lâm quân là cái gì”

“Là cấm vệ do Hoàng thượng trực tiếp điều động.” Nhị Cửu vẻ mặt nghiêm trọng, “Trong và ngoài kinh thành có hai đại đội, một là đại doanh ở Bắc thành, còn lại là Vũ lâm quân.”

Tiêu Ngự cả kinh, “Quân đội sao Có chuyện gì lớn đến mức cần huy động Vũ lâm quân lúc nửa đêm”

Hắn vừa nói xong, nhất thời nhớ lại mấy trăm thôn dân tụ tập ngoài thôn Ninh Câu ban sáng.

Đợt này tăng ca có 3 tiếng thôi nên vẫn đăng chương mới đều đặn nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.