Editor: Vện
Cửa hiệu cháo thuốc Quảng An đường bị người phá hoại, lương thực và dược liệu tồn kho rất nhanh bị cướp sạch, chỉ còn lại
những gian nhà lung lay sắp đổ.
Những gian nhà này vốn là cửa
hiệu cháo thuốc của y quán Giản gia, Tạ Cảnh Tu cho người trùng tu, xây
thành nhà lợp ngói lát đá xanh, trong mắt dân chúng lầm than cũng khá có giá trị.
Có mấy thôn dân muốn leo lên gỡ mái ngói, Giản lục tiểu thư bất chấp hỗn loạn che chắn phía trước, giải bày lợi và hại cho quần chúng, cuối cùng khuyên được đám thôn dân hừng hực khí thế lui quân.
Tiêu Ngự nhận được một phong thư do Giản lục tiểu thư viết, ngôn từ tuy
khách khí nhưng kiên quyết, muốn mượn những gian nhà trống đó để vận
chuyển thóc gạo của Giản gia vào, tiếp tục phát cháo thuốc, trấn an lòng dân.
Tiêu Ngự thả thư lên bàn, khẽ nhíu mày.
Không phải
hắn tiếc mấy gian nhà đó, cũng không quan tâm cái danh lương thiện rơi
xuống đầu ai, nhưng hành động này của Giản lục tiểu thư rốt cuộc là
thuận theo tình thế hay rắp tâm sắp đặt Tiêu Ngự nghĩ không ra.
Gần đây Bách Linh nhận ra khá nhiều chữ, đương nhiên cũng đọc được chữ
trong thư, tức tối nói, “Giản lục tiểu thư này rốt cuộc muốn làm gì đây
Nàng cho rằng cướp lại cửa hiệu, đoạt lại thanh danh, bôi nhọ công tử
thì có thể gả cho Tạ thế tử hay sao Đúng là mơ mộng viển vông!”
Tiêu Ngự bật cười, “Ngươi cũng biết nhiều ghê.”
Bách Linh nghiêm túc nói, “Công tử không coi chuyện đó là to tát nhưng ta
rất để tâm. Đám nữ tử nhà cao cửa rộng này, bất kể các nàng làm gì nhưng mục đích chỉ có một. Không phải muốn lấy chồng tốt thì cũng muốn chế
ngự tâm tư phu quân, chẳng có ai là Bồ Tát sống đâu.” Bách Linh lắc lắc
ngón tay, đắc ý nói, đột nhiên im bặt, cảm thấy có gì đó không đúng, hồi lâu sau mới nhớ công tử nhà mình hình như cũng là “nữ tử nhà cao cửa
rộng”, vội hoảng hốt sửa miệng, “Đương nhiên công tử không phải loại
người như vậy.”
Tiêu Ngự cảm giác cô nhóc Bách Linh sắp bị thân
phận hắn làm cho lẫn lộn tâm trí rồi, bây giờ đến Tần Cánh giáp mặt hắn
cũng không còn đỏ mặt ngượng ngùng nữa, chẳng lẽ đây là lý do Tạ Cảnh Tu luôn để hắn mặc nam trang Để mọi người bất tri bất giác đón nhận thân
phận thật của hắn
Cơ thể này càng lúc càng lớn, tuy bị Phượng Vân Ninh bỏ thuốc mà phát dục trễ nhưng đặc trưng nam tính ngày càng rõ
ràng, Tiêu Ngự cảm thấy hắn không che giấu được lâu nữa.
Đến lúc đó phải làm sao đây
Bách Linh vẫn tiếp tục nói, “Nói chung công tử không được xem thường, Giản
lục tiểu thư này mưu mô lắm đó. Người như nàng ta gặp không ít rồi,
hừm.”
“Rồi rồi, ta biết rồi, ta nhất định tóm gọn Tạ thế tử, không để y thoát khỏi lòng bàn tay.”
—o0o—
“Đổng Chính Ngôn thật to gan, chỉ bằng lão cũng dám xớ rớ Lịch Phong cảng của ta” Nam tử dung mạo tuấn mỹ vô song nhíu mày mỉa mai, ném cuốn sách
trong tay lên bàn, “Lịch Phong cảng là hải cảng duy nhất tiếp giáp đất
liền của chúng ta, nhất định phải giữ chắc nó, dù là lão thiên tử cũng
đừng hòng cắt xén một phân.”
“Thế tử, Đổng Chính Ngôn là người
của Phương tướng, hắn dám đánh chủ ý lên Lịch Phong cảng, e hơn nửa là ý của Phương tướng.” Thị vệ đứng hầu dưới sảnh đường cung kính bẩm, vẻ
mặt hơi do dự, “Lão Vương gia vẫn luôn âm thầm dốc sức trợ giúp Phương
tướng…”
Nam tử vóc người cao lớn sau thư án đứng thẳng lên, đến
bên cửa sổ, tóc dài đen như mực, y phục đen tuyền càng tôn lên thân thể
nhanh nhẹn, đường cong từ bờ vai rộng ẩn chứa sức mạnh đến vòng eo gọn
gàng đầy sức hút, nơi góc áo dùng chỉ bạc thêu hoa văn rồng bốn vuốt,
thản nhiên phất bay dưới ánh nắng bàng bạc rọi vào từ cửa sổ.
Tạ
Cảnh Tu co duỗi ngón tay, hờ hững nói, “Việc lão Vương gia giúp đỡ
Phương thừa tướng, người tự có suy tính riêng, Phương tướng một lòng phò vua giúp nước, nếu ông ta yêu cầu trợ giúp, phủ Nguyên Vương tuyệt
không phớt lờ. Nhưng Lịch Phong cảng thì không thể được.”
Giọng điệu chém đinh chặt sắt, không chừa đường thương lượng.
Thị vệ ngầm hiểu ý, biết không cần khuyên can nữa, âm thầm nuốt xuống những lời muốn nói, nhận mệnh lui ra.
Lịch Phong cảng là hải cảng tư nhân thuộc về Tạ Cảnh Tu. Trước đó, nó thuộc sở hữu của thương hội lớn nhất thành Hải Kính.
Vì cấm cửa hải tặc ngoài biên giới, Lương Quốc đã sớm niêm phong tất cả
hải cảng, thiêu hủy tàu buôn, chỉ để lại một hạm đội của triều đình đóng quân dọc bờ biển tuần tra định kỳ. Không có lệnh triều đình, bất luận
là ai cũng không được tự ý rời bến.
Nhưng buôn bán trên biển đem
lại lợi nhuận kếch xù, đủ để dụ dỗ vô số thương nhân dứt khoát bí quá
hóa liều. Lịch Phong cảng ngoài thành Hải Kính là địa điểm tốt nhất.
Tranh chấp hơn mười năm, Lịch Phong cảng đổi chủ không biết bao nhiêu lần,
cuối cùng được thương hội lớn nhất thành Hải Kính nắm giữ. Các đời Tri
châu cai quản thành Hải Kính chẳng những không thể lay động tập đoàn nửa buôn bán nửa cướp bóc này, trái lại còn làm ô dù lớn nhất, hợp tác với
chúng thành một giuộc.
Trong mắt những người không dám ra khơi,
đại dương mênh mông thần bí kia khiến người ta sinh lòng kính ngưỡng,
cũng không biết bên kia bờ biển là nguồn tài nguyên châu báu bất tận. Ai chiếm được Lịch Phong cảng sẽ thành chủ nhân của nguồn tiền tài vô đáy
này.
Hiện tại, chủ nhân của nó chỉ có một. Nắm giữ Lịch Phong
cảng từ năm mười hai tuổi đến nay đã hơn mười năm. Tri châu thành Hải
Kính đã thay đổi bao nhiêu người mà vẫn không biết chủ nhân thật sự của
Lịch Phong cảng là ai.
Đổng Chính Ngôn nhậm chức Tri châu thành Hải Kính mới hơn một năm liền đánh chủ ý lên Lịch Phong cảng.
Tạ Cảnh Tu không ngại chi tiền để giảm bớt phiền toái, nhưng muốn nhúng tay vào hải cảng của y thì tuyệt đối không thể bỏ qua.
Khoảng trời ngoài cửa sổ xanh biếc, nhìn ra xa hơn, màn trời tiếp giáp nước
biển tạo thành khung cảnh rất ấn tượng, phảng phất như đường chân trời
chỉ gần trong gang tấc. Sâu trong sơn cốc truyền đến từng tiếng hô hào
chỉnh tề đầy khí thế, nhưng lập tức bị chôn vùi trong tiếng sóng ầm ầm.
Tạ Cảnh Tu đứng chắp tay bên cửa sổ, nheo mắt nhìn ra từng con sóng không bao giờ ngừng vỗ.
Đoàn tàu buôn rời bến vào ngày này năm ngoái đã trở lại, đáp vào hòn đảo
hình bán nguyệt được thiên nhiên tạo dựng nằm sâu trong hải cảng, cả con thuyền lấp lánh ánh vàng chói mắt đã không thể làm mọi người trên đảo
tâm sinh sóng lớn như ngày đầu.
Vàng bạc châu báu có nhiều hơn thì năm nào cũng gặp, không đáng để làm người ta thất kinh nữa.
Với lại, nếu không có đống tiền tài kếch xù này chống đỡ, chỉ dựa vào bổng
lộc của chủ nhân quan tam phẩm của bọn họ, chắc toàn quân phải đi uống
gió Tây Bắc hết.
Tiền đổ vào như nước mà chảy ra nhỏ giọt, thuộc hạ của Tạ Cảnh Tu đã sớm chai sạn với quan niệm tiền bạc.
Quân đoàn thị vệ của Tạ Cảnh Tu đều không còn khái niệm đếm tiền nữa, có vài người còn xem tiền như rác.
“Đã hơn hai tháng rồi…” Đầu ngón tay Tạ Cảnh Tu gõ nhịp lên khung cửa,
tránh đụng vào đóa hoa kiều diễm, “Không biết bây giờ Ngọc Nhi ra sao.”
—o0o—
Lúc này, Tiêu Ngự đang ba chân bốn cẳng bước trên con đường nhỏ vào thôn, Nhị Cửu ôm hộp thuốc của hắn, đi nhanh như bay.
Bách Linh gian nan theo sát Tiêu Ngự cả giận nói, “Ê, tên kia, ngươi cầm tinh con thỏ hả Đi gì nhanh quá vậy!”
Nhị Cửu đi trước quan sát trái phải, không biết đang nhìn cái gì, nghe vậy
quay đầu lại châm chọc, “Là các ngươi quá chậm thôi. Không phải nói muốn cứu người à, cứ đi với tốc độ như vậy chắc trời tối luôn rồi, các ngươi còn muốn cứu thế nào nữa.”
Tiêu Ngự biết trong lòng Nhị Cửu
không đồng ý cho hắn đi, nhưng nghe nói trong thôn này xảy ra xung đột,
bị thương không ít người, đôi phu thê già đến Quảng An đường cầu cứu quá đáng thương, hắn thật sự không đành lòng làm ngơ.
Huống hồ lý do gây xung đột còn liên quan đến Quảng An đường.
Sự kiện người dân phá hoại Quảng An đường, Nhị Cửu đã đi điều tra và báo
cáo với hắn. Giản gia kinh doanh cửa hiệu nhiều năm, uy vọng trong dân
gian rất cao, lần này không biết là ai truyền bá tin tức đã thêm mắm
thêm muối về tranh chấp giữa hai chủ nhân Quảng An đường và y quán Giản
gia, hơn nữa quy định của Tạ Cảnh Tu còn chặt đứt đường hưởng thụ của
những kẻ chỉ biết ăn không biết làm, thế là một số người bị kích động,
tụ tập đánh tới Quảng An đường.
Hiện giờ Giản lục tiểu thư mang
vật tư quay lại chiếm các gian nhà, ngày nào cũng ưu tiên tặng cháo cho
đám du thủ du thực, người thật sự cần ban phát lại phải đứng xếp hàng
chờ đợi.
Lúc Quảng An đường tiếp nhận thay y quán Giản gia thì
bọn chúng không dám hoành hành. Lúc trước cũng không có quy định của Tạ
Cảnh Tu nên không xảy ra bất bình.
Bây giờ Quảng An đường ra điều kiện nghiêm ngặt gạt bỏ đám lưu manh ra ngoài để bảo đảm nhu cầu cho
dân chúng, tình thế không như trước, mọi người lại bất mãn nổi dậy.
Mấy ngày nay, trước cửa hiệu Giản gia thường xuyên có tiểu nhân đến gây gổ, hôm nay cuối cùng cũng bùng phát bạo loạn, thôn dân có mặt ở đó bị kẹt
trong hiện trường đánh nhau, bị binh khí đả thương vỡ đầu chảy máu, có
vài người còn trọng thương bất tỉnh.
Trưởng thôn phái đôi phu thê lớn tuổi thường xuyên vào kinh thành bán đồ ăn bôn ba suốt đêm, họ quen đường quen lối, biết đại phu Quảng An đường tinh thông chữa ngoại
thương, huống chi nơi đó cũng là nguyên nhân gây xung đột, mấy người trẻ tuổi trong thôn đứng ngoài cửa hiệu Giản gia chê bai Giản gia không
bằng Quảng An đường, nói Giản gia mới là hạng mua danh chuộc tiếng, chứa chấp lưu manh côn đồ, thế là bùng nổ xích mích không thể cứu vãn.
Tiêu Ngự giật giật bàn chân đau nhức, ngày xưa hắn cũng từng trèo đèo lội
suối mà vẫn không thở loạn, đến thế giới này làm “Phượng đại tiểu thư”
quá lâu rồi, ngay cả thể lực cũng không bằng lúc trước nữa.
Nhị
Cửu xưa nay không ủng hộ việc hắn dễ mềm lòng, lần này càng trực tiếp
biểu lộ bất mãn, có điều Tiêu Ngự muốn đi, hắn cũng đành phải sắp đặt
thị vệ bảo hộ dọc đường.
Tuy bây giờ không thấy ai nhưng Tiêu Ngự biết tiểu đội Nhị Cửu dẫn theo đang núp đâu đó trong bóng tối.
Nhị Cửu không hổ là thuộc hạ thân tín của Tạ Cảnh Tu, không vì những người
kia là thường dân tay không tấc sắt mà xem thường. Nhị Cửu cho là hắn
không hiểu nguy hiểm là gì nên mới chạy đi chữa thương, thật ra Tiêu Ngự biết loại bạo lực mang tính quần thể này rất dễ thăng cấp thành nghiêm
trọng, đến lúc đó thì mục đích và ước muốn ban đầu đều là mây bay, trong đầu họ chỉ còn ý nghĩ đánh đến chết thì thôi.
Nếu không có vệ đội của Tạ Cảnh Tu, hắn cũng không dám đến thôn.
Dù hiện tại hắn cũng phải suy tính hết nửa ngày, xem đến lúc gặp thôn dân
rồi phải đối đáp như thế nào để bình ổn loại bạo loạn tâm lý mang tính
quần thể này.
Cũng may thôn trấn này do nhiều gia tộc cai quản,
những lão nhân sống lâu trong thôn có uy vọng tuyệt đối, muốn lên tiếng
cũng không khó.
Đám thôn dân nhất thời kích động kia nhất định không ngờ nổi mình đã chọc phải tai họa gì.