Editor: Vện
Tiêu Ngự đứng trên bậc thềm, im lặng nhìn hai cỗ kiệu nơi góc tường.
Tần đại nương và Bán Hạ ngoài kiệu đều không phải người lạ, trong kiệu đúng là Vương phi và Giản lục tiểu thư.
Vương phi bình thường chỉ ru rú trong nhà, ngay cả Di Nhiên cư cũng không
bước chân ra, lúc Tạ Cảnh Tu dẫn hắn đến thỉnh an cũng chưa từng lộ
diện, cả ngày mang dáng vẻ xa lánh hồng trần, sống đời ẩn dật thanh cao
không màng thế sự, vậy mà lúc này có hứng thú kêu gọi quần chúng đến gây náo nhiệt.
Tiêu Ngự dĩ nhiên không ngờ Vệ Vương bị Vương phi kéo đến kiên quyết đòi thanh trừ hắn. Cũng chính Vương phi cấp thiết lôi
Giản lục tiểu thư theo xử tội hắn, nếu không sẽ không phá lệ ra khỏi
Vương phủ, đến quậy Quảng An đường thành bồn nước đục.
“Quý nhân
trong kiệu là nguyên cáo, tại sao không dám ra gặp ta Trên trán ta dán
cái mác bị cáo còn quang minh chính đại, quý nhân vì sao không dám gặp
người, tại sao lề mề không chịu xuống kiệu” Tiêu Ngự khiêu khích.
Vừa lúc Tần tiểu đại phu và La thái y băng bó vết thương cho Lâm tướng quân xong, đoàn người rửa sạch tay rồi cùng ra khỏi phòng mổ.
Phượng Vân Phi bắt gặp bộ dáng bất cần và thích ý của con trai, trong lòng lạnh lẽo.
Kinh nghiệm tự nếm trải xót xa cho hắn biết, lại có người bị con trai hắn
làm cho mất hết mặt mũi rồi. Cũng không biết là tên xui xẻo nào.
Vương phi và Giản lục tiểu thư trong kiệu thì lần đầu tiên bị đả kích đến ngơ ngác.
Thật ra xưa nay Tiêu Ngự vô cùng hòa nhã, thậm chí có vài người còn thấy hắn hiền lành đến vô dụng, mặc dù đã nghe nói sự kiện hắn dẫn mẹ ruột hùng
hổ ép Phượng phủ viết giấy ly hôn nhưng chung quy chưa từng tận mắt
chứng kiến.
Hôm nay bị hắn mỉa mai không chút lưu tình, Giản lục
tiểu thư còn khiếp sợ hơn cả Vương phi. Trước đó Vương phi chưa từng gặp Tiêu Ngự, ngay cả qua lại gián tiếp cũng không. Một người lòng dạ đàn
bà lấy ơn báo oán bỗng chốc biến đổi thành bản sắc lưu manh, hành xử
không nể mặt ai, căn bản không chừa cho người ta dù chỉ một chút thể
diện.
“Thật nên để Cảnh Tu nhìn xem y đã cưới loại thê tử gì về.” Vương phi nghiến răng gằn giọng.
Chỉ là một tiện dân dựa dẫm Vương phủ, để hắn chiếm đoạt vị trí vốn không
thuộc về hắn suốt thời gian qua là nàng đã khoan dung lắm rồi. Nếu hắn
ngoan ngoãn, thức thời nhường lại địa vị, đến Tông Nhân phủ giải trừ hôn ước thì phủ Nguyên Vương sẽ không chấp nhặt một người bình thường chẳng có gì quan trọng.
Thì ra chỉ vì vị trí Thế tử phi mà hắn có thể làm loại chuyện lỗ mãng la lối om sòm như thế này.
“Hóa ra thường ngày nàng đóng giả hiền hậu nhân từ, như một đại phu một lòng cầu y, giờ chỉ bức bách có chút đã lộ nguyên hình rồi, ngay cả thể diện của Vương phi cũng chẳng quan tâm.” Giản lục tiểu thư nhẹ giọng an ủi
Vương phi, “Dì đừng tức giận. Vốn ta còn thấy hành sự mà không thông qua biểu ca thì không hay lắm, bây giờ xem ra, nàng căn bản chưa từng để
phủ Nguyên Vương vào mắt. Trong mắt nàng chỉ có địa vị Thế tử phi, không hề xem Vương phủ như gia đình mình mà trân trọng thì có bao nhiêu chân
tâm với biểu ca chứ Chắc là sau khi làm Thế tử phi, được hưởng thụ vinh
hoa quyền lực của Vương phủ rồi nên bây giờ không nỡ buông tay.”
Như Quảng An đường và cả các hộ vệ trong tối ngoài sáng, không phải tất cả đều xuất phát từ phủ Nguyên Vương sao.
Nếu không nhờ phủ Nguyên Vương, hôm nay hắn cũng chỉ là thường dân bọt bèo
lưu lạc khắp nơi, làm gì có cửa bước vào cổng Vương phủ, càng đừng nói
cướp đoạt hết công lao của nàng.
“Muốn mượn sức phủ Nguyên Vương sao, nàng không có tư cách.” Vương phi lạnh lùng nói.
Tiêu Ngự thấy màn cửa sổ kiệu vén lên một góc nhỏ, Tần đại nương đi qua
nghe, thỉnh thoảng gật đầu, cuối cùng đứng thẳng lên bình tĩnh nhìn hắn.
Hai tay Tần đại nương đặt trên bụng, đứng thẳng lưng, dáng vẻ nghiêm cẩn
chỉn chu của một nhũ mẫu có giáo dưỡng, trầm giọng nói, “Thế tử phi, lão nô biết trong lòng ngươi có oán. Nhưng chính ngươi phạm sai lầm, suýt
nữa thành đại họa, thậm chí Lâm tướng quân vì việc này mà bị thương.
Vương phi nương nương đại nghĩa suy nghĩ cho nước nhà, dĩ nhiên không
thể bao che thủ phạm, chỉ đành nén đau đến Tông Nhân phủ tố giác. Nếu
ngươi còn biết lễ nghĩa liêm sỉ thì hãy thành thật theo Vệ Vương điện hạ về Tông Nhân phủ ăn năn hối lỗi. Vậy mà ngươi chẳng những không nhìn ra sai lầm của mình, còn hung hăng phát tiết oán khí lên người Vương phi
nương nương. Vương phi nương nương cực kỳ thất vọng về ngươi.”
Tiêu Ngự cười lạnh thành tiếng, ôm quyền, “Sao hả, Vệ Vương điện hạ còn chưa thẩm tra, chủ tớ hai ngươi đã định tội ta rồi Nhắc đến trận náo loạn
kia, vừa lúc hôm nay có mặt các tướng sĩ Vũ lâm quân, cũng xem như khổ
chủ của án kiện, vậy thiết lập công đường là không thể không cần. Vệ
Vương điện hạ thấy thế nào”
Vệ Vương cười cười, lòng không ngừng kêu khổ.
Mắt thấy càng lúc càng nhiều người không liên quan khắp nơi vì tò mò mà tập trung về đây, tiền sảnh Quảng An đường trở thành công đường xử án cho
bách tính xem, cho nên không bao giờ vắng người. Bây giờ sân trước sân
sau chen chúc đầy người, nam nữ già trẻ lớn bé đều có, mặt ai cũng biểu
hiện chờ xem náo nhiệt.
Nếu chuyện vỡ lở ở đây, mặt mũi phủ
Nguyên Vương làm sao giữ được nữa! Lão vì trách nhiệm với Vương phi nên
mới đi mời, bây giờ nhìn lại, chi bằng không mời.
Ngàn tính vạn
tính cũng không ngờ được Thế tử phi Phượng đại phu nổi danh lương thiện
lại không phải quả hồng mềm, ngược lại là tảng đá khó chơi.
“Cũng không phải án tử, chỉ là tranh cãi nhỏ thôi mà.” Vệ Vương cười hà hà,
“Chi bằng mời hai vị đến Tông Nhân phủ một chốc, cởi bỏ khúc mắc. Hòa
hòa thuận thuận mà sống quan trọng hơn cả.”
Dù là Vệ Vương cũng
không dám đùa giỡn với phủ Nguyên Vương, lúc này nên nhân nhượng cho yên chuyện. Giản lục tiểu thư vỗ mu bàn tay Vương phi, nhẹ giọng nói, “Dì
an tâm, không phải ai cũng không biết chừng mực như người kia.”
Chỉ cần Vệ Vương không hồ đồ, lão sẽ không để màn xử án diễn ra.
“Điện hạ, thứ cho ta không thể gật bừa. Nguyên nhân náo loạn ngoài thành là
đại sự liên quan đến an ninh quốc gia, tuyệt không phải chỉ là tranh cãi nhỏ.” Tiêu Ngự cười cợt, đôi mắt thản nhiên nhìn cho Vệ Vương toát mồ
hôi lạnh.
Có lẽ là vì dư âm vừa rồi hắn tìm kiếm may vá trong vết thương của Thế tử Việt Bắc hầu vẫn chưa tan biến…
“Các tướng sĩ Vũ lâm quân hẳn cũng muốn điều tra rõ ngọn nguồn. Đêm hôm
khuya khoắt bị lôi xuống giường ra khỏi thành đánh một trận chẳng hiểu
mô tê gì, Lâm thống lĩnh còn bị thương. Nếu không tra rõ nguyên nhân thì làm sao xứng với máu các tướng sĩ đã đổ xuống.” Tiêu Ngự nhìn đám người Tiêu Vĩnh Chương.
Tiêu Vĩnh Chương vội vàng cười đáp ứng.
Rõ ràng Thế tử phi muốn dùng bọn họ làm mũi giáo, bọn họ cũng không thể từ chối.
Thống lĩnh còn đang nằm trong tay hắn.
“Nếu không điều tra rõ đại sự ngay tại đây thì thật có lỗi với thánh thượng.” Tiêu Ngự cười nói.
Tần đại nương đứng thẳng lên từ màn kiệu, lại cất giọng, “Điều tra dĩ nhiên phải làm, chuyện này vốn nên đến Tông Nhân phủ tra xét. Ngươi viện hàng tá lý do không muốn đến Tông Nhân phủ, hẳn là có tật giật mình.”
“Chỉ cần có các đại nhân quản sự Tông Nhân phủ ở đây, tại sao không thể thẩm vấn Để Lâm tướng quân ở lại Quảng An đường, nếu xảy ra chuyện ngoài ý
muốn thì ngươi có gánh nổi không, chủ nhân của ngươi có gánh nổi không”
Tiêu Ngự mỉm cười chất vấn, không hề sợ hãi.
Hắn đương nhiên không sợ, toàn bộ kinh thành, toàn bộ Đại Lương chỉ có mình hắn mới có thể chữa trị vết thương của Lâm Hiển.
Vương phi ngồi trong kiệu gần như cắn nát một cái răng bạc.
Tần đại nương run giọng, “Vương phi nương nương thân mình ngà ngọc, tuyệt
đối không lộ diện ở nơi hỗn loạn tục tĩu này!” Đây chính là loại dè dặt
cao quý trời sinh của quý nhân, huống chi Vương phi càng thanh lãnh cao
ngạo hơn khối người, làm sao có thể bị những tiện dân này bao vây ngắm
nghía!
Tiêu Ngự biết các nàng xem thường bách tính trong ngoài
Quảng An đường, nghe vậy cười lạnh, “Nơi tục tĩu Quảng An đường của ta
đã chứa bao nhiêu người chỉ còn chút hơi tàn, đây chính là chiến trường
đàm phán với Diêm Vương! Ta không chê lũ các ngươi làm bẩn chỗ của ta đã là nể mặt các ngươi lắm rồi, đừng có không biết xấu hổ.”
Cái mặt già nua của Tần đại nương trướng đỏ, giận dữ lắp bắp, “Ngươi, ngươi!”
Tiêu Ngự, “Ngươi biết điều thì câm miệng đi. Nếu chủ nhân ngươi không nói
được thì phải viết ra, đừng có dựa vào một lão nhũ mẫu thay mặt truyền
lời. Ngươi nghĩ những người ở đây không nhận ra chắc!”
Trong kiệu phát ra một tiếng động không lớn không nhỏ, rồi lại im ắng.
Tiêu Ngự khinh bỉ nhìn kiệu, mang khí thế sông dài sóng dữ không nhường một bước.
Vệ Vương thật tình không biết làm sao khuyên giải. Đây chính là khó xử của Tông Nhân phủ, đụng phải một nhóm quý nhân, lại còn không biết ai làm
chủ tình hình, huống hồ vị Thế tử phi là người cực kỳ khó đối phó.
“Nhị Cửu.” Tiêu Ngự không quay đầu gọi một tiếng.Nhị Cửu cuống quýt tiến lên, hành cái lễ kính cẩn chưa từng thấy.
“Thế tử phi có gì phân phó”
“Quét dọn sân, chúng ta sắp xếp một công đường lâm thời cho các vị đại nhân
Tông Nhân phủ. Tuy rằng không có gương sáng treo cao, nhưng trên có thần linh trời đất, dưới có muôn dân làm chứng, chỉ cần Vệ Vương điện hạ có
tâm thì một ghế một người cũng là công đường uy chính liêm minh nhất.”
“Nói rất hay!” Đám người tụ tập trong ngoài sôi nổi ủng hộ, reo hò vỗ tay.
Tiêu Ngự nhoẻn cười, không biết sắc mặt quý nhân quen sống nhung lụa trong kiệu kia đang khó coi cỡ nào.
Nhị Cửu đáp một tiếng, lập tức phái người đi chuẩn bị, Vệ Vương muốn ngăn cản cũng không có cơ hội.
Nhị Cửu biết Thế tử phi làm vậy tức là đánh thẳng vào thể diện Vương phi,
cũng đánh vào thể diện phủ Nguyên Vương. Nhưng không biết vì sao hắn lại cảm thấy sảng khoái, cực kỳ sảng khoái!
Những năm qua, mặc kệ
bên ngoài Thế tử có hô mưa gọi gió, nhưng ở trong Vương phủ lại phải ẩn
nhẫn. Nhị Cửu như Thiên Lôi sai đâu đánh đó cũng không thể phóng túng ở
Vương phủ.
Ánh mắt hắn vẫn luôn dõi theo Thế tử và thế giới bao
la bên ngoài, mảnh đất nhỏ như phủ Nguyên Vương hắn dĩ nhiên không để ý, ngay cả những bất công trong phủ cũng chưa từng để tâm. Thậm chí, hộ vệ chuyên quyền của Thế tử còn đi bảo vệ Vương phủ, đem về tiền tài cho
Vương phủ.
Bây giờ bỗng dưng phát hiện, mười mấy năm qua hắn không phải không nghẹn khuất, không phải không oán hận.
Nhị Cửu không biết trong lòng Thế tử có oán hận hay không, không biết sau
khi y trở về có trách móc Thế tử phi không nể mặt Vương phủ hay không.
Dù gì thì chừng ấy năm, Thế tử vẫn luôn cung kính có thừa với Vương gia
và Vương phi.
Hắn không quản được, nhưng giờ khắc này hắn không muốn làm trái ý Thế tử phi.
Hắn từng chế nhạo Thế tử phi lòng dạ đàn bà, cuối cùng thứ ấm áp đó lại
quấn lấy hắn. Hắn cho rằng Thế tử phi mềm lòng thiện lương, nhưng lại cố tình để hắn làm loại chuyện khoái chí này!
Thứ cảm giác này thật sự… quá đỗi say đắm, nếu Thế tử muốn trách Thế tử phi, Nhị Cửu cảm thấy hắn nhất định sẽ phản bội Thế tử, triệt để về phe Thế tử phi.
“Nếu quý nhân kiện ta không muốn xuống kiệu gặp người, thì xin các thị vệ
đại ca mang các quý nhân đến công đường.” Tiêu Ngự khoanh tay dựa cửa
nói xong thì đứng thẳng lên, dẫn Vệ Vương và đoàn người Tiêu Vĩnh Chương đến hậu viện.
Vệ Vương và Tiêu Vĩnh Chương cùng bất đắc dĩ, đã không thể thoát thân, vậy đành phải nhắm mắt đi theo.
Tần đại nương thấy các thị vệ bước đến chỗ họ, vừa tức vừa sợ chắn trước
kiệu, “Các ngươi dám! Lũ nô tài trời đánh, đây là kiệu của Vương phi
nương nương, các ngươi dám bất kính với Vương phi! Có nhớ mình là nô tài của ai không!”
Đám thị vệ nhìn nhau, bước chân dừng lại.
Tần đại nương thở hồng hộc, hai mắt đỏ bừng cay cú nhìn mấy người trước mặt.
“Mấy con chó ăn cây táo rào cây sung!” Nàng thật sự không kiềm chế được cơn
giận. Rõ ràng là nô tài hộ vệ Vương phủ lại đi nghe lời tiểu tiện nhân
đến đối phó các nàng, quả thực phản rồi!
Nhị Cửu thấy lão nô kia ở lãnh địa người khác còn dám diễu võ dương oai, cười lạnh nói, “Nô tài
của ai Bọn họ là những huynh đệ vào sinh ra tử với Thế tử, hiện tại chỉ
nghe lệnh Thế tử ủy nhiệm cho Thế tử phi toàn quyền thống lĩnh. Ngươi
bảo bọn họ là nô tài của ai Lời Thế tử phi các ngươi chưa nghe thấy sao”
Các thị vệ không do dự nữa. Phục tùng mệnh lệnh là thiên tính của họ, bọn
họ thuộc về Tạ Cảnh Tu, bây giờ Tạ Cảnh Tu bảo tất cả phải nghe lệnh Thế tử phi và Nhị Cửu, cái gì mà Vương gia Vương phi đều không đáng quan
tâm.
Tần đại nương và Bán Hạ thấy vậy liền chạy ra ngăn cản, nhưng làm sao lay động được các thị vệ cao lớn thân kinh bách chiến.
Vương phi và Giản lục tiểu thư chỉ cảm thấy kiệu bị nhấc lên, dứt khoát đi về hướng các nàng không thấy.
Trong lúc tất cả mọi người đang đến hậu viện, chỉ còn Tần tiểu đại phu đang
cẩn thận trông coi Lâm Hiển vừa mới xuống khỏi bàn mổ.
Phượng Vân Phi chần chừ, đuổi theo ba bước lại quay đầu chạy đến hậu viện tìm Phùng đại phu.
Giữa lúc đó, thị vệ của Vệ Vương và Vương phủ bảo vệ chủ nhân, Vũ lâm quân phụ trách duy trì trật tự dân chúng.
Vệ Vương thì muốn đuổi dân chúng đi, nếu có thể lão còn muốn bảo Vũ lâm
quân ra tay, nhưng Thế tử phi lại là người làm chủ, sắp đặt Vũ lâm quân
an bài mọi người ngay ngắn đâu ra đó.
Một cái thư án, một cái ghế quay lưng về phía Bắc, Vệ Vương thân là Tông chính ngồi ở chủ vị, dãy
bàn dài hai bên lần lượt là Tiêu Vĩnh Chương, Phùng đại phu và các quan
chủ sự Tông Nhân phủ.
Phượng Vân Phi bị Tiêu Ngự làm ngơ triệt để, đành tìm đại cái ghế ngồi xuống.
Hai người La Chu không dám xem náo nhiệt, sợ sau này gặp họa sát thân.
Nhưng thấy hiện trường có đến hơn mười quý nhân, không tính Vũ lâm quân
đang đứng thì ai cũng có thân phận bất phàm.
Coi như trời có sập
cũng còn mấy cái cột cao to trên đầu, đâu tới lượt loại tôm tép như bọn
họ chống trời, liền yên tâm thoải mái ở lại.
Đoạn dây đỏ ngăn
cách công đường với bên ngoài. Dân chúng ngoài đoạn dây đứng thành ba
hàng, hưng trí bừng bừng nhìn cho khóe môi Vệ Vương co rút, Phùng đại
phu lắc đầu liên tục.
Hai thị vệ phủ Nguyên Vương một trước một sau nâng kiệu vào công đường, vững vàng đặt xuống trung tâm.
Lập tức ánh mắt quần chúng đều tập trung vào kiệu. Toàn sân im ắng, chỉ có tiếng xì xào của bách tính đang đánh giá cỗ kiệu.
Vệ Vương ngồi trên công đường còn lúng túng thay Vương phi.
Sớm biết như vậy, chi bằng các nàng cứ thoải mái bước ra. Đại Lương tuy áp
đặt quy củ nghiêm khắc với tiểu thư khuê các nhưng vẫn lơi lỏng cho các
phụ nhân, nếu không chủ mẫu làm sao xử lý công việc Nàng đã gả làm vợ
người ta, có là Vương phi cao quý cũng nào có đạo lý không thể để ai
thấy mặt. Ngay cả Hoàng hậu còn phải bước lên thành cao cho dân chúng
quỳ lạy dịp giao thừa, huống chi nàng chỉ là Vương phi.
Giờ biến thành tình huống này, mặc kệ Vương phi có bước ra hay không đều trở thành đáng khinh.
Tiêu Ngự bước lên hành lễ với Vệ Vương.
“Xin Vệ Vương bắt đầu tra hỏi.”
Thái dương Vệ Vương nhảy bần bật, trực giác bảo lão không nên dính dáng đến chuyện này.
Tra hỏi cái gì Có cái gì để tra Rốt cuộc cũng chỉ là mẹ chồng muốn xử lý
con dâu mình chướng mắt, vốn nên đến Tông Nhân phủ hòa giải, nếu gỡ bỏ
được khúc mắc thì là đại hoan hỉ, nếu không được thì cứ phạt tiểu bối về đóng cửa mấy ngày, sao chép kinh sách.
Đương nhiên cũng có những hình phạt nghiêm khắc, nhưng những phương pháp đó đâu thể áp dụng lên
thê tử của Tạ Cảnh Tu. Tên kia không nói tiếng nào mà vẫn làm người ta
kiêng nể, ai dám đi chọc y.
Giờ lại làm lớn thành thế này, phải
làm sao để chấm dứt đây Thế tử phi không nghĩ cho Thế tử hay sao mà đi
đối phó với mẹ chồng như vậy
Vệ Vương ho nhẹ một tiếng, đành liều mạng lấy tờ đơn kiện ra, nói với Tiêu Ngự, “Mẹ chồng ngươi cho là Quảng An đường của ngươi khơi mào thị phi, cuối cùng gây ra đại họa, dẫn đến
bạo loạn. Bản vương đã cho kiểm chứng sơ lược, chuyện này không phải
giả, ngươi có gì muốn nói”
Tiêu Ngự liếc màn kiệu buông kín, ánh mắt xẹt qua vẻ lạnh giá.
Nếu nói trước đây hắn chưa thể xác định có phải Giản lục tiểu thư sắp đặt
người chống phá Quảng An đường hay không thì bây giờ không còn nghi ngờ
gì nữa